Vù.
Đột nhiên, Đông Thắng Thái Tử mở mắt ra, ánh mắt sắc bén khiến hư không phát ra tiếng nổ, hoa lá phía trước cũng bị xé nát.
Ba người kia lập tức ngạt thở.
Rừng cây rung chuyển.
Một thanh niên áo trắng chân đạp hoa sen mà đến, ống tay áo hắn tung bay, sợi tóc phất phơ hệt như tiên nhân.
“Đại Hạ, Bắc Vương!”
Đông Thắng Thái Tử nhìn Sở Ninh, không hề có một chút tức giận vì bị ngăn cản con đường vô địch, hắn ta thản nhiên nói: “Cùng thế hệ tại Thanh Châu rốt cuộc cũng có một đối thủ không tồi!”
“Hẳn là sợ con đường vô địch của ta quá cô độc nên mang ngươi đến để huyết tế cho ta!”
“Đối thủ?”
Sở Ninh cười khẽ: “Có ta ở đây, sợ là con đường vô. địch của ngươi khó mà bước tiếp rồi!”
Dựa vào Lục Chuyển Tạo Hóa Công để cảm ứng, hắn có thể xác định huyết thống thần linh của Đông Thắng Thái Tử thật sự cao hơn các Hoàng Tử khác một mảng lớn.
Thái độ gay gắt của Sở Ninh khiến ba vị thiên kiêu có mặt tại đây biến sắc.
Đại Hạ Bắc Vương quả nhiên ngông cuồng!
Khó trách dám lưu chữ trên Thanh Châu Kiêu Tử Bảng, khiêu chiến Đông Thắng Thái Tử!
“Đợi ta đem đầu ngươi vùi vào đất vàng, mong là ngươi còn nói được những lời này!”, giọng Đông Thắng Thái Tử âm vang, như ngọc thạch va chạm.
Chân nguyên trong cơ thể hắn ta bùng lên, ngưng tụ thành một đôi cánh Bằng ở sau lưng, kế đó hắn ta bay vọt lên trời.
Đây là Kim Bằng Công, đã tu luyện đến tâng sở hóa.
Chỉ thấy Đông Thắng Thái Tử dùng hai tay bắt ấn, một ngọn núi màu đen bỗng hiện ra, mang theo uy thế vô biên, như một cơn sóng dữ dội ngược lên bầu trời, khiến bóng của yêu nghiệt bán thuần huyết liên tục cộng minh.
“Đại Hạ Bắc Vương cũng bị nghiền chết!”
Ba người bên dưới cuống cuồng bỏ trốn, lộ vẻ đầy hoảng sợ.
Không hổ là người đứng đầu thế hệ trẻ Thanh Châu, không động thì thôi, vừa thi triển đã là Động võ kỹ bán thuần huyết.
Đây là muốn dùng tư thái vô địch để kết liễu Đại Hạ Bắc Vương!
Một khắc sau, sắc mặt ba người đột nhiên thay đổi. Mắt thấy Sở Ninh chân đạp hoa sen, dùng hai tay bắt ấn, chỉ mới một thức đầu, bóng dáng của yêu nghiệt
bán thuần huyết cũng đã bắt đầu dao động.
“Hắn cũng có thể thi triển Động võ kỹ cấp Tuyệt Đỉnh!"
Ba người loạng choạng, thất hồn lạc phách. Sở Ninh xuất thân từ quốc.
E rằng loại ấn pháp này hắn đã tu thành trong bí cảnh Hóa Long.
Nhưng bí cảnh Hóa Long mới mở ra được bao lâu đâu chứ?
Hai nhân tài tuyệt thế cách không đối ấn.
Ầm!
Sấm chớp rền vang, núi non cùng biển cả xung quanh rung chuyển, sóng năng lượng đáng sợ trào dâng, quét qua bốn phía.
Như phong quyển tàn vân, lại như đại lãng đào sa.
Những gốc thông già trong Tứ Vực Vực bị bật gốc, những khối đá lởm chỗ bị chấn vỡ giữa không trung, ngay cả suối nước cũng đảo chiều.
Bán kính vài trăm mét gần như bị san thành bình địa.
“Mẹ nó, thật đáng sợi”
Mấy trăm vị thiên kiêu Cực Cảnh vừa đuổi đến nơi liền bị dọa, điên cuồng lui về sau.
“Đông Thắng Thái Tử vậy mà cũng thi triển thức thứ nhất của Sơn Hà Đại Ấn?”
Sở Ninh lơ lửng giữa không trung, trong mắt hắn lóe lên tia sắc bén.
Chắc hẳn Đông Thắng Hoàng Triều từng có thiên kiêu tiến vào bí cảnh Hóa Long và đem về Đại Nhạc Ấn.
Sở Ninh và Đông Thắng Thái Tử cách không đối chiến, đồng thời thu hồi ấn pháp.
Hai tuyệt thế nhân tài lần đầu giao chiến liền biết đối phương khó chơi.
Đại Nhạc Ấn tiêu hao quá lớn, lúc này bọn họ lựa chọn bỏ ấn quyết đấu.
Vù.
Ánh mắt Đông Thắng Thái Tử rực lửa, cánh Bằng mang cơ thể hắn ta lao về phía trước, bàn tay bao phủ một ngọn lửa rộng đến mấy chục mét, khiến người ta kinh hãi.
“Đây chính là Phúc Diệt Thủ của Đông Thắng Thái Tử
Có người nhận ra tuyệt học liền hô to.
Trong tay Đông Thắng Thái Tử, võ kỹ này đã đạt đến tình trạng lô hỏa thuần thanh.
“Sinh ra tại Hoàng Triều cũng chưa chắc có thể miệt thị thương sinh!”
Trước mặt bao người, Sở Ninh bật cười sang sảng.
Hắn không lùi mà tiến, nắm đấm có kim quang vờn quanh, như ánh mặt trời đang nhảy nhót. Sở Ninh tung nắm đấm, khiến ngọn lửa đầy kiêu ngạo kia thoáng run lên, kế đó bị đục xuyên qua.
“Có ta ở đây, sao ngươi có thể vô địch!”
Sở Ninh thét to, thân thể lại lần nữa vươn lên, tung nắm đấm về phía Đông Thắng Thái Tử.
Danh Sách Chương: