Trên đời không có chuyện gì là vĩnh viễn, thế lực trong Thanh Sơn thành cũng đang thay đổi không ngừng nghỉ.
Tứ đại võ đạo thế gia đứng đầu một phương đang dần sụp đổ, Sở gia xếp cuối cũng dần hướng về phía lụi bại, từ lâu đã không còn phong thái thế gia nữa.
Sở phủ rộng lớn là vậy mà giờ quạnh hiu vô cùng.
Trong đại điện.
Có mấy người đang ngồi.
Thần thái của bọn họ rất kiêu căng, giơ tay nhấc chân đều hiện rõ sự khinh thường người khác, hoa văn mặt trời chói lói trên trang phục tỏ rõ thân phận của bọn họ.
Đệ tử của Liệt Dương Tông.
“Không suy nghĩ kỹ à?”
“Sở gia của ngươi lụi bại rồi, để Sở Dao gả cho Lữ sư đệ là lựa chọn tốt nhất của Sở gia các ngươi”.
“Nên biết một điều, huynh trưởng của Lữ sư đệ hiện đang là thiếu tông chủ của Liệt Dương Tông ta”.
Một người thanh niên liếc mắt nhìn người của Sở Gia trong đại điện rồi lạnh nhạt nói.
“Các vị à”.
Một người đàn ông như đã trải qua đầy sương gió vất vả cười hiền hậu nói: “Chất nữ Sở Dao của ta tuổi đời còn nhỏ, vẫn chưa đến tuổi lấy chồng”.
Ông ta là Sở Hồng, gia chủ Sở gia.
Người thanh niên kia nhíu mày, quát to: “Sở Hồng, bọn ta ban cho Sở gia các ngươi mối hôn sự là nể mặt Sở Ninh sư huynh ngày xưa mà thôi, ngươi chớ nên không biết điều!”
Sở Hồng nghe vậy, trong ánh mắt thoáng hiện lên sự tức giận.
Ông ta là đại bá của Sở Ninh.
Năm ấy, ông ta cũng đã nghe chuyện Liệt Dương Tông đuổi Sở Ninh đi.
Vậy mà giờ những đệ tử Liệt Dương Tông đó còn có mặt mũi nhắc tới Sở Ninh.
Nhưng vào lúc này.
Ông ta chỉ đành cố kìm nén lửa giận.
Bởi vì Lữ Tinh Thần chống lưng cho mấy đệ tử Liệt Dương Tông này, Sở gia bọn họ không đắc tội nổi hắn ta.
Hắn ta là nhân tài chỉ mới hai mươi mà đã bước vào Địa Vũ Cảnh tầng chín.
Nửa năm trước, hắn ta đi rèn luyện, đi qua nhiều quận, liên tiếp khiêu chiến người ở Địa Vũ Cảnh, thành công ghi tên mình vào hạng năm Địa Bảng của Đại Hạ Vũ Triều.
Bảng ấy chỉ ghi tên của một trăm vị cường giả mạnh nhất Địa Vũ Cảnh.
Lữ Tinh Thần mới ngần ấy tuổi đã có thể ghi tên mình vào hàng thứ năm hiển nhiên danh chấn một thời, được chỉ định làm thiếu tông chủ của Liệt Dương Tông.
Theo đà này, tương lai hắn ta đột phá đến Vũ Cảnh là chuyện trong tầm tay.
Lần này người đến đây ép hôn chính là đệ đệ của Lữ Tinh Thần, Lữ Thạch.
“Cút!”
“Cút hết cho ta!”
Một thiếu nữ mới mười sáu tuổi chạy vào đại điện, sương giá phủ đầy mặt cô ấy: “Trước kia các ngươi hãm hại ca ca ta, ức hiếp phụ thân ta, bây giờ lại làm bộ từ bi, trông thật ghê tởm!”
“Dao Nhi, sao ngươi lại ra đây?”
Sở Hồng hoảng sợ, kéo thiếu nữ lại: “Mau trở về đi!”
“Dao muội, xem ra muội có hiểu lầm với ta”.
Lữ Thạch trong đoàn người sáng rực mắt chó.
“Năm ấy, Sở Ninh sư huynh tu luyện lệch đường nên mới thành kẻ tàn phế, không liên quan gì tới huynh trưởng của ta”.
“Còn về phần Sở bá phụ, cũng là do ông bất cẩn té ngã mà thôi”.
“Khi ta nghe việc ấy, lòng đau như cắt nên mới đến thăm”.
Cả người Lữ Thạch béo ú, đầy mùi rượu, gã ta nở một nụ cười hiền từ ấm áp.
“Ngươi tưởng ta sẽ tin à?”, Sở Dao bị Lữ Thạch nhìn chằm chằm, sợ hãi lùi về sau mấy bước, cơ thể bé nhỏ khẽ run.
Cô ấy không đời nào quên được.
Sáu năm trước.
Phản ứng của phụ thân Sở Nguyên khi tin tức ca ca trở thành kẻ tàn phế, bị Liệt Dương Tông đuổi đi truyền tới.
Sau đó.
Phụ thân đã nhiều lần dâng lễ, khúm núm cầu xin Liệt Dương Tông.
Trưởng lão của Liệt Dương Tông thấy quà bèn giả vờ đồng ý.
Suốt sáu năm trời, trưởng lão Liệt Dương Tông liên tục đòi quà mà phụ thân chưa từng từ chối.
Cho đến khi hao hết gia tài, phụ thân mới biết được sự thật đây chẳng qua là một âm mưu thâm độc.
Đến cả việc Sở Ninh bị phế cũng là do bị mưu hại.
Bi phẫn ập tới khiến phụ thân bạc trắng tóc chỉ qua một đêm, ông tức giận lên tiếng bênh vực con trai mình nhưng lại bị đánh trọng thương.
Nỗi căm hận ấy được khắc sâu như đao vào lòng sao Sở Dao quên được chứ.
“Biết chân tướng rồi à?”
Lữ Thạch thấy vẻ mặt của Sở Dao, nụ cười trên mặt dần biến mất, đổi lại là sự dâm tà hừng hực trong mắt.
Dựa oai của huynh trưởng, gã ta đã gây họa cho không ít nữ đệ tử trong Liệt Dương Tông.
Tình cờ gã ta gặp được Sở Dao, thích ngay phong thái của cô ấy.
Năm nay cô ấy mới bước qua tuổi mười sáu mà đã lộ ra sự duyên dáng yêu kiều của mình.
Nhưng Sở Dao rất có thiên phú trên con đường luyện đan, khí chất độc đáo ấy kết hợp cùng dáng người yểu điệu khiến gã ta ngày nhớ đêm thương.
Huống hồ.
Huynh trưởng của Sở Dao là Sở Ninh.
Người nam nhân rực rỡ hào quang kia đến cả huynh trưởng cũng phải chào thua.
Vậy nên, Sở Dao đúng là một con mồi tuyệt vời.
Được huynh trưởng thầm đồng ý nên gã ta mới thừa cơ bám lên.
“Hôm nay, nếu ngươi không theo thì ta sẽ sang bằng cả Sở gia!”, Lữ Thạch không giả vờ nữa, gã ta vươn tay định tóm Sở Dao.
“Dao Nhi, chạy mau!”
Danh Sách Chương: