Mái tóc của Sở Ninh tung bay, vì tộc nhân của mình tìm những chỗ ngồi có tầm nhìn không tệ, mọi người nhìn thấy đều trợn mắt há hốc miệng.
Tên này của Sở gia quá khốc liệt.
Vừa làm cho sơn môn của Liệt Dương Tông dính máu, lại phớt lờ quy tắc của Tiểu Minh Vương phi, mạnh mẽ tìm chỗ ngồi cho tộc nhân.
Chấn động hơn rất nhiều.
Trên mặt các vị khách bắt đầu đông cứng lại.
Trong số những người bị đuổi đi có khá nhiều cường giả trong bảng, nhưng ở trước mặt Nhân Đồ thì không chịu nổi một đòn.
Ngay vào lúc này.
Trong số khách mời, Phi Ưng lão nhân đột nhiên nảy sinh cảnh giác.
Sở Ninh đã sắp xếp tốt chỗ ngồi cho các tộc nhân, sau đó dẫn Sở Dao đi về phía ông ta.
"Muội muội của ta còn nhỏ, ngồi ở đây là vừa phải".
Khóe miệng Sở Ninh khẽ nhúc nhích, một lời nói nhẹ nhàng lại khiến Phi Ưng lão nhân bùng nổ.
Ông ta là cường giả đứng thứ hai trong bảng nổi tiếng từ lâu, hiện tại còn phải nhường chỗ cho một nha đầu miệng còn hôi sữa sao?
"Tiền bối Phi Ưng, đừng tức giận".
"Sở Ninh là nhân tài tuyệt thế, hắn đến tham gia võ hội Đại Hạ là để hành lễ với phu quân Tiểu Minh Vương của ta".
Khi Phi Ưng lão nhân sắp bùng nổ, Dư Vi trong một bộ trường bào thêu hình phượng xuất hiện, vẻ mặt đầy xin lỗi.
"Hành lễ với Tiểu Minh Vương?"
Phi Ưng lão nhân hơi ngẩn người.
Có thể khiến Tiểu Minh Vương phi ra mặt, hiển nhiên Sở Ninh có sức ảnh hưởng rất lớn với Tiểu Minh Vương.
"Thôi quên đi, nể mặt Tiểu Minh Vương phi, lão phu tạm thời nhịn xuống".
Phi Ưng lão nhân âm trầm nhìn Sở Ninh: "Chờ khi cuộc thi võ đạo bắt đầu, lão phu sẽ đích thân kiểm tra năng lực của ngươi".
Nói xong, Phi Ưng lão nhân đứng dậy.
"Chư vị, xin lỗi, là do ta sắp xếp không tốt".
Dư Vi cúi đầu hành lễ, sau đó bảo các đệ tử của Liệt Dương Tông chuẩn bị thêm bàn ghế, sắp xếp chỗ ngồi cho những vị khách đã bị Sở Ninh chiếm chỗ.
"Sở Ninh, đừng làm càn nữa".
"Nếu không, ta cũng không thể bảo vệ được ngươi!"
Dư Vi nhìn về Sở Ninh.
Nàng ta dùng thân phận của Tiểu Minh Vương phi mở võ hội Đại Hạ là để chứng minh năng lực của mình.
Nàng ta cảm thấy rất khó chịu khi bị Sở Ninh gây rối như vậy.
Sở Ninh liếc nhìn Dư Vi, kéo Sở Dao ngồi xuống.
Dư Vi không còn cách nào khác ngoài việc nở một nụ cười thật tươi, bắt chuyện với các vị khách.
Những nữ tử đi theo các trưởng lão đều nhìn thân ảnh của Dư Vi với ánh mắt hâm mộ.
Việc tu hành võ đạo của Dư Vi cũng chưa đến mức xuất sắc.
Nhưng bởi vì leo được lên giường của Tiểu Minh Vương, đã bước lên giới thượng lưu của Đại Hạ Vũ Triều, có thể nói chuyện cười đùa với các võ tu, khiến các quận trưởng đối đãi lịch thiệp với mình.
"Nhìn người tình cũ nắm tay người khác, bản thân phải khom lưng bái lạy, quả thực là một sự châm chọc quá lớn".
"Chỉ sợ hắn đoạt vị chỉ để trút giận thôi".
…
Khi ánh mắt của các nàng dừng trên người Sở Ninh thì trên mặt tràn đầy đồng tình.
Dù năng lực có mạnh đến đâu, trừ khi đạt được thành tựu siêu phàm, nếu không thì làm sao có thể so sánh với Tiểu Minh Vương được?
"Ca, nàng ta không xứng với ca".
Ánh mắt của Sở Dao vẫn luôn không ngừng nhìn về phía Dư Vi, thái độ thù địch ngày càng mạnh hơn khi nghe thấy những tiếng nghị luận xung quanh.
"Ồ?"
Sở Ninh mỉm cười: "Vậy ai có thể xứng với ta đây?"
"Một nữ nhân có dung mạo khuynh thành, tư chất vô song, chứ không phải loại người chỉ giỏi luồn cúi".
Sở Dao trừng mắt nhìn, rất nghiêm túc.
"Dao Nhi tỷ, bên cạnh ca của tỷ quả thực có một nữ tử như vậy, tỷ sẽ sớm có thể gặp được nàng ấy", Nhân Đồ không nhịn được ngắt lời, đồng thời mỉm cười xấu xa.
"Hả?"
Sự hứng thú của Sở Dao càng tăng thêm, muốn truy hỏi đến tận cùng.
"Cái tên này!"
Sở Ninh liếc nhìn Nhân Đồ, người kia vội vàng im lặng.
Mặt trời đã lên cao.
Dòng người đông đúc hơn ngàn người ở quảng trường trung tâm nhưng vẫn không thấy Tiểu Minh Vương xuất hiện.
Các vị khách cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Danh Sách Chương: