Mục lục
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trời ngả về tây, tà dương chiếu rọi khắp chốn. 

 Thanh Sơn thành huyên náo không yên, ngõ phố rộn ràng tiếng bàn tán, hết đợt này đến đợt khác. 

 Hai canh giờ. 

 Dân chúng trong thành chứng kiến một đại gia tộc thịnh vượng sụp đổ, bọn họ không chỉ cảm thấy khiếp sợ, mà còn kích động vô cùng. 

 Ở Thanh Sơn thành, Tề gia một tay che trời, biết bao người căm thù nhà bọn họ đến tận xương tủy. 

 Bây giờ bị diệt trừ sạch sẽ, như khói mù tản đi. 

 Ai nhạy bén… 

 Thì chạy nhanh đến Thái Nguyệt tửu lâu với lòng kính nể. 

 Người có thể hạ mật lệnh Đại Hạ, chắc chắn là nhân vật đứng trên đỉnh của Đại Hạ Võ Triều. 

 Ra lệnh diệt trừ Tề gia, có lẽ là một tín hiệu, các thế lực của Thanh Sơn thành sẽ tẩy bài lại một lần nữa. 

 Bên ngoài Thái Nguyệt tửu lâu nhốn nháo ầm ĩ, bên trong tửu lâu lặng ngắt như tờ. 

 Các thực khách đứng ngây người tại chỗ, như đang ở trong mơ. 

 Bọn họ không cần phải đi ra ngoài cũng biết xảy ra chuyện gì. 

 Khói báo động màu đỏ máu bao trùm toàn quận. 

 Chàng trai ra mặt cho Phó Vệ ngồi yên ở nơi này, một câu nói, trấn áp Liệt Dương quận, diệt Tề gia. 

 “Thiếu hiệp…” 

 Ông chủ tửu lâu hoàn hồn, vội vàng tìm kiếm, song không thấy được bóng dáng người nọ. 

 Phó Vệ ngồi ở bàn im lặng hồi lâu, rồi mới từ từ mở miệng: “Hắn đi rồi”. 

 “Vệ lão, ngươi có biết vị thiếu hiệp ấy là ai không?” 

 Ông chủ tửu lâu thất vọng. 

 “Không nên hỏi, cũng không nên nhắc tới”. 

Advertisement
 “Nhớ kỹ, chuyện này chúng ta phải giữ kín như bưng”, Phó Vệ nghiêm mặt nói. 

 Sở Ninh chưa từng tiết lộ thân phận, dùng mật lệnh Đại Hạ trấn áp Tề gia, người như bọn họ sao có thể bàn luận bừa bãi. 

 “Ta hiểu”. 

 Ông chủ tửu lâu cười gượng, đột nhiên nhìn thấy Tề Vân trốn trong góc. 

 Sở Ninh cứ thế rời đi, không phải bởi vì Tề Vân tội không đáng chết, mà là vì gã ta không đáng để hắn ra tay. 

 “Không, không thể nào!” 

 Tề Vân tóc tai bù xù, nằm bò trên mặt đất, khuôn mặt tràn ngập sợ hãi. 

 Tề gia quyền thế là vậy, sao có thể sụp đổ chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi được? 

 Rốt cuộc gã ta chọc phải ai? 

 “Ném thằng chó này ra ngoài!” 

 Ông chủ tửu lâu cười khẩy. 

 “Đừng… Đừng!” 

 Tề Vân hoảng sợ gào thét. 

 Tề gia bị diệt, gã ta không còn chỗ dựa. 

Advertisement
 Dân chúng bên ngoài tửu lâu có thể ăn tươi nuốt sống gã ta mất. 

 “Tự làm tự chịu!” 

 Ông chủ tửu lâu và mấy thực khách lôi Tề Vân đi ném ra ngoài như kéo một con chó chết. 

 Chỉ một lát sau. 

 Tề Vân đã bị đám đông bao phủ, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục. 

 Còn Phó Vệ, ông ta dẫn Đồng Đồng rời đi. 

 Khuôn mặt ông ta vẫn không có biểu cảm gì, nhưng bàn tay gầy guộc khẽ run rẩy. 

 “Gia gia, đại ca ca rốt cuộc là ai thế ạ?” 

 Đồng Đồng phát hiện sự kích động của ông lão, bèn nghiêng đầu hỏi. 

 Phó Vệ xoa đầu Đồng Đồng, cười nói: “Ny Nhi, hắn là mặt trời chói chang giữa không trung…” 

 Ông ta từng trải qua trận chiến phong vương ở Bắc Cảnh. 

 Dù chưa thấy được diện mạo Bắc Vương, song cũng đã nhìn thấy phong thái của người nọ từ xa. 

 Sở Ninh ra lệnh, mật lệnh Đại Hạ trấn áp một quận, làm sao ông ta có thể không rõ cho được. 

 Bắc Vương mà ông ta khát khao được đi theo đang ở trước mắt. 

 Bắc Vương tài hoa trác tuyệt, vang danh thiên hạ! 

 Nhưng ông ta chưa kịp phản ứng. 

 Bắc Vương đã phủi tay rời đi, làm ông ta cảm thấy thất vọng vô cùng. 

 “Đại ca ca ấy lợi hại vậy sao ạ?” 

 Đồng Đồng cái hiểu cái không: “Không biết đại ca ca ấy có phải người Thanh Sơn thành không”. 

 Một câu nói vô tình của cháu gái lại khiến Phó Vệ chấn động. 

 Lai lịch của Bắc Vương là thông tin tuyệt mật. 

 Sau khi bình định Bắc Cảnh, Bắc Vương xuất hiện ở Thanh Sơn thành, có lẽ Bắc Vương xuất thân từ tòa thành này! 

 Vậy thì. 

 Ông ta vẫn còn cơ hội yết kiến Bắc Vương. 

 “Thanh Sơn thành còn có ba đại võ đạo thế gia nữa, không biết Bắc Vương là con cháu nhà nào?” 

 Phó Vệ kích động không thôi. 

 Bắc Vương thần bí trở lại cố hương, chắc chắn Thanh Sơn thành sẽ không được yên bình. 

 Cách đó mấy con phố. 

 Sở Ninh mặc áo bào trắng đi trên đường. 

 “Sáu năm rồi…” 

 Sở Ninh khẽ nỉ non. 

 Khi bị Liệt Dương Tông trục xuất, hắn không có dũng khí đối mặt với phụ mẫu. 

 Sau khi đến biên ải, hắn gánh vác quân lệnh, không có thời gian trở lại Thanh Sơn thành. 

 Mãi cho đến trận chiến phong vương, hắn tàn sát mấy chục vạn quân địch, giải quyết mối họa ở Bắc Cảnh, bấy giờ mới cởi giáo trở về. 

 Ly biệt sáu năm, chất chứa biết bao nhung nhớ. 

 “Huynh đệ tốt của ta”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK