Beta: Sakura
Lâm Chính Phong võ trang hoàn hảo từ đầu đến chân, đến đi đường cũng tỏ ra tự tin: “Thực đường đột, xin hỏi cậu tên là gì?”
“Điền Hải, Điền trong đồng ruộng, Hải trong bờ biển.”
Giọng nói Lâm Chính Phong có chút dịu dàng lại xen vào đó chút nóng bỏng: “Điền Hải, cậu có thể cho tôi xem lôi cầu của cậu một lần nữa được không?”
Điền Hải vừa xoè tay, một lần nữa quả cầu sét lại xuất hiện.
Lâm Chính Phong ngay lập tức thò tay đỡ lấy quả cầu nhưng vừa rời khỏi Điền Hải thì quả cầu cũng chỉ ở trên tay Lâm Chính Phong vài giây rồi biến mất.
“Nó cần tay cậu để duy trì năng lượng sao?” Lâm Chính Phong nhìn chằm chằm vào vị trí lôi cầu biến mất trong bàn tay mình một lúc rồi khẽ nghiêng thân thể, ý đồ muốn kiểm tra tay Điền Hải.
“Rốt cục nó hoạt động theo nguyên lý gì vậy?”
Điền Hải: “…”
Trên trán Điền Hải rơi xuống vài đường hắc tuyến, cậu nhanh chóng lùi ra phía sau hai bước để tránh khỏi hành động “kiểm tra” của Lâm Chính Phong.
Vị tiến sĩ này không khác gì mấy tên biến thái trong mấy bộ phim truyền hình, luôn có những hành động tục tĩu, khó hiểu!
Tiến sĩ Lâm thấy Điền Hải tránh né cũng không hề bận tâm, lẽo đẽo theo sau, bất chấp tất cả trực tiếp nắm lấy tay Điền Hải quan sát.
Bộ dáng như sài lang hổ báo kia khiến Đường Nhược phải cầm tay Bạch Thất lui lại vài bước.
Đồng thời Phan Hiểu Huyên cũng lui lại phía sau.
Mấy người liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Tuyệt đối không thể để cho vị tiến sĩ kia biết bản thân cũng sở hữu dị năng!
“Không đúng, sao tay có thể phát ra năng lượng, rốt cục là vì sao, phải chăng là tồn tại nguyên lý đặc biệt nào?” Tiến sĩ Lâm lật trái lật phải, xem đi xem lại, chỉ hận không thể cắt tay Điền Hải xuống mang về làm nghiên cứu.
Trái tim Điền Hải lúc này loạn như ma, thiếu chút nữa thì thả lôi cầu ra giật chết vị tiến sĩ hay tò mò này.
Cảm giác làm vật thí nghiệm cho người ta thật không tốt chút nào.
Bạch Thất từ trong tay tạo ra một băng đao đưa cho Lâm Chính Phong kịp thời giải vây cho Điền Hải: “Tiến sĩ, những thứ như thế này đã được các nhân viên trong viện nghiên cứu chú ý đến cũng đại khái đưa ra nhiều kết luận, tiến sĩ có thể tới viện nghiên cứu trong căn cứ để thảo luận cùng bọn họ. Chuyện quan trọng nhất lúc này không phải là đi tìm tiến sĩ Tào để lấy vắc xin phòng bệnh à?”
Lâm Chính Phong vừa nhìn thấy băng đao của Bạch Thất liền lập tức buông tay Điền Hải, cẩn thận nhận lấy nó: “Không chỉ có lôi mà còn có băng. Dị năng còn phân thành nhiều loại khác nhau sao?”
Ông lúc này đã hoàn toàn quên mất việc mình bị nhiễm virus, cần chữa trị ngay lập tức.
Phan Hiểu Huyên nói: “Còn có nhiều loại khác như dị năng hệ phong, hệ thuỷ, hệ hoả, hệ kim. Trong căn cứ còn phân chúng thành nhiều cấp bậc…”
Lâm Chính Phong ngay lập tức chuyển hướng sang Phan Hiểu Huyên: “Người này là hệ lôi, người này là hệ băng, vậy dị năng của cô gì thế?”
Phan Hiểu Huyên nhanh chóng trốn sau lưng Điền Hải: “Tiến sĩ, cầu buông tha!”
Lâm Chính Phong: “…”
Lúc này Lâm Chính Phong mới phát hiện mình có chút hơi quá, khẽ ho một tiếng để che giấu sự xấu hổ, sau đó cầm lấy băng đao quay về với đống công cụ của mình. Ông ngồi xổm xuống, lục lọi rồi bày ra đủ thứ đồ vật giống như kính hiển vi để nghiên cứu.
Có điều được một lúc thì băng đao cũng lại biến mất.
Ông đứng lên, nghĩ nghĩ một lúc rồi dùng giọng điệu nịnh nọt để nói với Bạch Thất: “Có thể cho tôi thêm một lưỡi băng đao nữa không?”
Mọi người: “…”
Ông cho rằng đang ăn kem que à?
Bạch Thất lắc đầu: “Tiến sĩ, việc cấp bách bây giờ là phải đi ra ngoài.”
Vừa rồi, trong lúc Lâm Chính Phong vùi đầu vào nghiên cứu, Bạch Thất đã đi kiểm tra một vòng. Anh phát hiện ra cửa đều đã bị khoá lại, khu vực này hoàn toàn bị phong kín.
Kiến trúc trong phòng thí nghiệm vô cùng chắc chắn, cho dù có dùng băng đao cũng không thể phá ra được.
Lâm Chính Phong cũng cảm thấy khó khăn: “Cửa ở đây đều bị chặn cả rồi, tôi cũng không thể mở ra được.”
Bạch Thất nhíu mày: “Hoàn toàn không có cách nào khác sao?”
Lâm Chính Phong cũng không có ý định muốn chết, vội nêu ý kiến: “Có, chỉ cần thay đổi cấu trúc dữ liệu của máy tính trung tâm.”
Phan Hiểu Huyên nói: “Vậy thì cứ làm thế đi.”
“Tuyệt đối không thể!” Lâm Chính Phong bổ nhào vào vị trí máy chủ ông vừa ngồi: “Trong đây có rất nhiều thành quả những năm gần đây của chúng tôi, không thể để ảnh hưởng đến chúng được. Rất nhiều người vì những thành quả này đến mạng cũng không cần, sao chúng ta có thể thay đổi chúng.”
Đường Nhược liếc nhìn Bạch Thất: “Chúng ta làm sao bây giờ?”
Vừa rồi cô cũng đã thấy cảnh Bạch Thất dùng băng đao mở cửa nhưng chẳng có tác dụng gì.
Bạch Thất vươn tay ra hiệu với Phan Hiểu Huyên: “Trực tiếp cho nổ đi.”
Phan Hiểu Huyên thấy Bạch Thất nói vậy không hề do dự, từ trong không gian lấy ra một khối lựu đạn: “Chỉ còn một quả lựu đạn thôi!”
Cũng chỉ có như thế, hôm qua gặp phải cả một bầy cá mà vẫn không sử dụng. Chỉ sợ không khống chế được sẽ nổ luôn cả thuyền của mình. Hơn nữa tấm chắn Đường Nhược tạo ra cũng không ngăn cản được sóng trùng kích lúc phát nổ.
“Đây là cái gì!?” Lâm Chính Phong nhìn thấy tình cảnh này lấn nữa máu nóng lại sôi trào!
Ông tiến vài bước đến phía trước Phan Hiểu Huyên: “Vừa rồi cô lấy quả lựu đạn ra từ chỗ nào?”
Phan Hiểu Huyên liếc nhìn Đường Nhược, một lần nữa chạy về trốn sau lưng Điền Hải, khổ não nói: “Không… không gian.”
“Không gian?” Lâm Chính Phong thì thào hai tiếng rồi lập tức bật cười ha hả: “Quả nhiên, quả nhiên trên thế giới này tồn tại không gian song song! Chúng ta nghiên cứu nhiều năm như vậy, quả nhiên không hề sai phương hướng.”
Vừa nghe đến việc Lâm Chính Phong nghiên cứu về không gian, Bạch Thất ngừng động tác nổ cửa mà quay lại hỏi: “Bên tiến sĩ Lâm nghiên cứu về không gian à?”
“Đúng vậy.” Vừa nhắc đến chuyên môn của mình thì Lâm Chính Phong tỏ ra rất hăng hái: “Chúng tôi từ định luật Newton, nguyên lý Lambert, thuyết tương đối cả nghĩa hẹp và nghĩa rộng đã rút ra được kết luận: Vũ trụ của chúng ta là do thời gian là không gian tạo thành. Thời không gồm không gian ba chiều dài –rộng-cao làm đầu trục rồi cộng thêm đầu trục thời gian mà đầu trục thời gian là một giá trị ảo…”
Bốn người: “…”
Lâm Chính Phong: “Thời không hiện tại là không gian bốn chiều, nó có bốn phương hướng khác nhau để có thể bao hàm tất cả các điểm trong không gian. Chúng tôi cho rằng không gian là khái niệm trừu tượng, Nội hàm trong định nghĩa là những thuộc tính của khái niệm cần định nghĩa. Ngoại diên là phạm vi đối tượng thỏa mãn nội hàm của định nghĩa. Bởi vậy đã có không gian bốn chiều thì sẽ có năm chiều, sau chiều, mà không gian năm chiều là đem tốc độ chuyển động của vật thể tăng lên bằng tốc độ ánh sáng thì chính là lúc thời gian sẽ đình chỉ, không gian sẽ co lại thành vi điểm, nói cách khác sẽ xuất hiện lúc không giờ không.”
Bốn người: “…”
Lâm Chính Phong: Khi gia tốc vận tốc của vật thể vượt qua tốc độ ánh sáng thì thời gian sẽ xuất hiện đảo lưu tức là không gian phụ, không gian sẽ tương ứng với không gian quá khứ nên mới gọi là không gian phụ, lúc này vật thể tiến vào không gian phụ….”
Phan Hiểu Huyên không nhịn được nhanh chóng tiến lên ngắt lời: “Tiến sĩ Lâm, ông có thể nói đơn giản một chút được không, đại loại là dùng ngôn ngữ của loài người?”
Lâm Chính Phong: “…”
Chẳng lẽ từ nãy đến giờ ông vẫn dùng ngôn ngữ ngoài hành tinh à!?
Phan Hiểu Huyên đầu đầy hắc tuyến: “Kỳ thật, cho dù lúc này chúng tôi đi mua sách vật lý về để học thì cũng không thể hiểu nổi tiến sĩ Lâm đang nói gì cả…”
Lâm Chính Phong: “…”
Đàn gảy tai trâu!
Lâm Chính Phong tóm gọn lại một cách đơn giản: “Chúng tôi vẫn luôn nghiên cứu, thời không có thể xoay chiều mà vật thể trong đó cũng có thể thực hiện thuấn di không gian!”
Những lời này cả bốn người đều có thể hiểu được.
Đường Nhược nghe xong cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Tiến sĩ, ý của ông là con người cũng có thể xuyên qua thời không sao?”Vậy xem ra, việc cô xuyên không cũng không phải do Ông trời an bài, Bạch Thất trọng sinh cũng không phải vận may ngoài ý muốn sao!?