“Các cô lúc nào thì quen biết được Quách Hùng Khải đấy, sao anh ta khi thấy các cô đều biến thành bộ dáng này?”
“Lần trước các cô mua quần áo thì sao anh ta lại muốn xin lỗi các cô?”
Những vấn đề khó hiểu đều hỏi hết.
Phan Hiểu Huyên một đường chậm rãi nói hết mọi chuyện lúc đại chiến ở Biên hòa, hướng về phía bọn họ biểu hiện sức mạnh nữ giới của mình và và Đường Nhược.
Đang nói có một dị năng giả tốc độ chạy tới.
“Nhìn xem, đều nhìn xem, có hứng thú đi sân tập…”
Tốc độ của người nọ rất nhanh, mỗi người trên đường ở đây đều có thể bị nhét một tờ giấy trắng trên tay mà không biết, đến khi phản ứng lại kịp thì dị năng giả tốc độ kia cũng đã chạy xa.
“Nhìn xem, mọi người đều nhìn xem một chút…”
Nhưng lúc đến chỗ Đường Nhược, Lưu Binh hất tay lên ngăn trước mắt hắn nói: “Cậu chạy thì chạy nhưng đây là đường lớn nha,cẩn thận đụng vào người.” Đụng vào người không ngớt, vạn nhất trên đường lớn có một kẻ tận dụng cơ hội ám sát thì anh lấy cái gì mà bồi thường cho Bạch Thất!
Người nọ ngạc nhiên nhìn Lưu Binh, hắn vẫn luôn kiêu ngạo vì tốc độ của mình đấy, một đường đi theo Diệp Thánh Luân đến trụ sở này chưa từng gặp qua người nào có tốc độ nhanh có thể so sánh được với hắn. Nhưng người này tốc độ rõ ràng nhanh như vậy, tùy ý một tay có thể ngăn trở tốc độ của mình.
“Này, bị đụng tới liền bị ngốc rồi hay sao?” Lưu Binh liền khó hiểu rồi.
Nửa ngày tên dị năng giả tốc độ kia mới hồi phục lại tinh tần nói: “Mấy vị, đấu trường trên đường cái số hai có trận đấu trọng đại, đội trưởng đoàn Ánh Trăng đấu với đội trưởng đoàn Luân Hồi, nửa giờ nữa bắt đầu thi đấu.” Thiếu chút nữa ngay cả nói chuyện cũng không xong rồi.
Anh ta truyền phát đơn trên đường cũng có kỹ xảo đấy, nhìn thấy quần áo của mấy người này cũng không phải bình thường, chính là đối tượng anh ta truyền đơn. Bởi vì chỉ cần những người này đi xem và đặt cược, bọn họ có thể kiếm thêm tiền ở đấu trường. Nếu như sau khi xem xong có hứng thú lên đài thi đấu thì càng thêm tốt…
Đối với những diễn viên biểu diễn khiêu vũ, thì đương nhiên năm người này đối với thi đấu ở đấu trường có hứng thú hơn một chút.
“Thi đấu kĩ năng?” Lưu Binh nhận lấy tờ truyền đơn, ngầng đấu: “Đội trưởng đoàn Ánh Trăng là ai? Đội trưởng đoàn Luân Hồi là ai?”
Đoàn Ánh Trăng là ai thì thật sự không biết, còn đội trưởng đoàn Luân Hồi là ai thì Đường Nhược, Phan Hiểu Huyên, Điền Hải ba người bọn họ đều biết.
Ngày hôm qua trong miệng Trương lực đã biết rõ, người này ở bên ngoài hơn nửa năm đã ở trên chiếu cố cho con trai cưng xuất hiện tại căn cứ chính là Diệp Thánh Luân. Lúc trở về căn cứ đã lấy tên cho đoàn của mình là Luân Hồi ngụ ý: sau tận thế, vận mệnh của mọi người thay đổi luân hồi.
Phan Hiểu Huyên đoạt lấy truyền đơn ngay lập tức nói: “Xem xem, chúng ta đi xem trận đấy này!”
Đường Nhược nhìn Điền Hải bên cạnh, thấy sắc mặt cậu không có hoang mang như ngày hôm qua, đại khái đã hạ quyết tâm, chuẩn bị xong biện pháp đối phó với tình địch, cũng gật đầu nói: “Nếu như không có ý kiến nào khác…, chúng ta sẽ đi xem.”
“Đi xem trận đấu kia a, đấu trường trên đường số 2 khi nào thì thi đấu?”
Năm người cùng nhau đi đến đường cái số 2.
Đường cái số 2 có cửa hàng của bọn họ, ghế ngồi quan sát trận đấu có vị trí tốt nhất.
Cũng không cần phải đi đâu, trực tiếp đến trong cửa hàng của mình.
Nhưng Phan Hiểu Huyên muốn nhìn gần bạch mã hoàng tử của mình, nên đi xung quanh trên khái đài đấu trường ngồi xuống.
Như vậy năm người đều ngồi vào vị trí.
Vị trí xung quanh đấu trường giá không rẻ, một người cần ít nhất một tinh hạch, đi đến càng gần đài thi đấu giá càng cao, hàng thứ nhất cần đến mười tinh hạch.
Hôm nay tiền thông hành trong căn cứ là tinh hạch cấp hai.
Còn có thể đặt cược.
Nhìn lên tấm bảng thấy một cuộc thi đấu đã có rất nhiều người đặt cược rồi.
Diệp Thánh Luân tỉ lệ đặt cược là 1:1, mà đội trưởng đoàn Ánh Trăng Hoàng Thịnh Bang tỉ lệ đặt cược là 1:10.
Hai người kém nhau vừa tròn 10 lần.
Điền Hải đưa hết 50 tinh thạch, chọn hàng ghết đầu tiền đi đến ngồi xuống.
Từ trái đến phải thứ tự là Lưu Binh, Điền Hải, Phan Hiểu Huyên, Đường Nhược, Dương Lê.
Dương Lê thấy Đường Nhược sắp đặt Điền Hải và Phan Hiểu Huyên ngồi cạnh nhau mỉm cười nhìn cô một cái, ánh mắt Đường Nhược và cô chạm nhau hiểu rõ, im lặng nói: “Cô cũng biết?”
Dĩ nhiên biết chuyện Điền Hải thích Phan Hiểu Huyên. Dương Lê gật đầu cười đáp lại.
Đường Nhược nhìn vẻ mặt hưng phấn lôi kéo cô ngồi xuống của Phan Hiểu Huyên và khóe miệng ẩn chứ sự thỏa mãn vui vẻ của Điền Hải, khẽ lắc đầu: Phan Hiểu Huyên thần kinh quá thô rồi.
Hoặc là người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường?
Hôm nay nơi này đã trải qua một lần cải tạo lại, đã giống với sân khấu tổ chức hòa nhạc, chỉ là diện tích nhỉ hơn nhiều mà dãy ghế dùng là ghế đá mà thôi.
Trước lúc trận thi đấu bắt đầu 10 phút, năm người đều nhìn thấy Tô Vũ Vi.
Cũng không phải năm người thực sự nhàn dỗi không có việc gì làm, nhìn ngó khắp nơi xung quanh, mà là Tô Vũ Vi xuất hiện ở đây phô trương thực sự quá lớn, không muốn chú ý cũng không được.
Trong căn cứ không cho phép xe chạy ở bên trong, đến Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên cũng không có tư cách lái xe trong căn cứ, chỉ có biển số xe đặc thù mà chủ xe là các vị lãnh đạo cấp cấp mới được chạy.
Hôm nay lúc Tô Vũ Vi được một chiếc xe con màu đỏ thẫm đưa tới, một chiếc xe như vậy thật sự gây sự chú ý của mọi người. Tất cả chỉ muốn nhìn một chút người này là ai. Sau đó thấy một cô gái mặc chiếc váy viền ren xinh đẹp bước từ trên xe bước xuống.
Xuân ý hòa hợp vui vẻ, Tô Vũ Vi trên người mặc váy dài viền ren, khoác áo choàng màu đỏ, đỏ thẫm phối với màu đen nhìn cao quý trang nhã, giống như phu nhân danh viện.
“Đây là Tô Vũ Vi mà.” Sau khi Phan Hiểu Huyên nhìn thấy thấp giọng hướng về phía Đường Nhược nói một câu.
Đường Nhược cũng nhìn thấy: “Umh.”
Từ sau lần trước trong bữa tiệc đính hôn của Chu Thụ Quang, gần hai tháng đây mới là lần đầu tiên nhìn thấy Tô Vũ Vi.
Cô gái thay đổi thật sự rất lớn.
“Cô Tô đây là biến thành phượng hoàng bay lên rồi hả?” Phan Hiểu Huyên lần nữa nói.
Đường Nhược nghĩ, cũng gật đầu: “Đúng vậy a.”
Tô Vũ Vi đi theo Vệ Lam thật sự cũng có ý muốn này, cho dù trời đất đưa đẩy thành ra đi theo Chu Thụ Quang, coi như đã được như nguyện rồi.
Các nàng ngày hôm qua biết được chuyện bát quoái phức tạp của Tô Vũ Vi, nhưng Dương Lê và Lưu Binh lại không biết.
Đều là con gái, cho dù Dương Lê cũng đã được nhận giáo dục cấp cao cũng có lòng bát quoái. Nhìn thấy Tô Vũ Vi bộ dáng tro tàn lại cháy không khỏi hỏi: “Cô ta không phải bị Vệ Lam bắt vào tù hay sao, tại sao lại bay lên cành cao rồi hả? Hôm nay dáng vẻ này là chuyện gì xảy ra?”
Vì vậy Phan Hiểu Huyên nói từng chuyện bát quoái nghe được hôm qua nói lại cho Dương Lê một lần nữa.
Dương Lê nghe xong rất cảm khái: “Cô ta như vậy mà bay lên cành cao thì càng thêm chú ý cẩn thận ít xuất hiện mới phải, thế nào lại gióng chống khua chiêng đi ra khoe khoang như vậy, chẳng lẽ không sợ nhà Tư Đồ âm thầm đụng tay đụng chân hay sao?”