Hồ Hạo Thiên phóng qua phía trước mọi người, giẫm thẳng lên phiến gạch nhảy lên nóc nhà cục quản lý: – “Ha ha, quả nhiên không giống lúc trước!” Anh đứng ở trên nóc nhà nhìn xuống, khóe mắt tràn đầy vui sướng, cũng đã có được phong phạm vương giả giống như Bạch Thất lúc ấy đứng trên tường thành rồi, tâm tình cũng biến hóa vô cùng lớn: – “Cấp hai thật sự không thể so sánh với cấp ba! Đây mới là dị năng tôi muốn!”
Nói xong, lại “bay” xuống, kéo Dương Lê lên nói: – “Vợ à, anh đưa em lên lầu ngắm phong cảnh!”
– “Được, anh dẫn em đi xem đi.” vẻ mặt Dương Lê phức tạp, thiếu chút nữa vui mừng đến phát khóc. Người đàn ông mình yêu thương từng bước từng bước trở nên mạnh mẽ, mà mình có thể cùng anh ấy trải qua từng giai đoạn, chứng kiến anh ấy phát triển, loại cảm giác này khó diễn đạt thành lời.
Hồ Hạo Thiên ôm gọn vòng eo Dương Lê, một lần nữa thả ra phiến gạch mỏng để cho chính mình giẫm lên… Hai tầng lầu của cục quản lý cao như vậy, nóc nhà này không tốn bao nhiêu thời gian của Hồ Hạo Thiên. Dường như vừa quay người lại, hai người đã lên đến nóc nhà. – “Vợ à, phong cảnh cũng không tồi lắm phải không.”
– “Ừ, rất đẹp.” rốt cuộc khóe mắt Dương Lê cũng tràn ra giọt nước mắt hạnh phúc.
Trước tận thế hai vợ chồng nói chuyện yêu đương trong sáng rồi đơm hoa kết trái bằng một hôn lễ xa hoa, tuần trăng mật xa hoa. Thậm chí ở Việt Quốc này, phong cảnh thanh tú đẹp đẽ nào mà chưa từng thấy qua. Nhưng hôm nay nhớ lại, ở đâu cũng so ra kém hẳn lúc này đây, tuy trước mắt chỉ có zombie nhưng phong cảnh đất vàng này lại đẹp đến động lòng người. Hồ Hạo Thiên ôm Dương Lê vào trong ngực, vươn tay lau nước mắt trên mặt cô, khẽ thở dài: – “Vợ à, anh cảm thấy sao mà mình may mắn, anh ở trong thế giới này, được cùng em ở nơi này ngắm phong cảnh trời xanh bình yên trước mắt…”
Ai cũng không phải là Gia Cát Lượng, có thể tính toán được mọi chuyện.
Nếu như lúc trước lúc mới đến thành phố A, không vượt qua được zombie triều trong đêm đó, nếu như không vào ở trong biệt thự Hoàng Đình, đợi không được quân đội đến… Nếu như nếu như nếu như… Nhiều nếu như như vậy, nếu ở giữa đi sai một bước, đều sẽ không có cuộc sống như bây giờ!
Dương Lê tựa vào người Hồ Hạo Thiên: – “Em cũng vậy, sao mà may mắn quá.” Sao mà hạnh phúc quá.
Trên lầu đôi vợ chồng nhỏ ngọt ngấy như vậy, đương nhiên Bạch Thất không hề tốt bụng làm lao động miễn phí đánh zombie rồi, anh ôm lấy Đường Nhược cũng “bay” lên nóc nhà.
– “A!” Đường Nhược vẫn còn đang phóng thích tinh thần lực, bị người ôm ngang nhảy lên, lại càng hoảng sợ: – “Chậm một chút.”
Dưới lầu Zombie lên không nổi, chỉ có thể ở dưới lầu đem căn phòng bao quanh, phát ra tiếng gào thét cùng tiếng va chạm. Bạch Thất chọn một vị trí mang theo Đường Nhược ngồi xuống trên nóc nhà, bởi vì đây là kiến trúc giống như nhà trệt nên nóc nhà không có sườn dốc. Chỗ hai người ngồi chính là bên ngoài rìa nóc nhà, đưa chân vươn ra, còn có thể đu đưa hai chân. Đường Nhược quay đầu nhìn đằng sau, lại ửng đỏ mặt quay lại. Bên kia Hồ Hạo Thiên đã ôm lấy mặt Dương Lê hôn lên rồi.
– “Làm sao vậy?” Bạch Thất cũng quay đầu nhìn thấy cảnh này, kéo tay của cô nói: – “Hồ đội tiến cấp thành công, chúng ta cũng có thể chúc mừng chút.”
– “Chúc mừng?” Đường Nhược khó hiểu: – “Tại sao chúng ta phải chúc mừng?” Tư thế cô nghiêng người quá đà, vừa vặn tạo thành góc độ tốt nhất cho Bạch Thất hôn xuống: – “Ừ, bởi vì anh cũng muốn hôn em…”
Một đôi đứng ôm nhau đầy đoan chính, một đôi ngồi men theo bờ tường đung đưa hai chân. Cho dù toàn bộ thế giới bị nghiêng lệch, chúng ta cũng không thể vứt bỏ tình yêu. Dưới lầu zombie sẽ không vì khung cảnh yên bình như vậy mà bình tĩnh trở lại, ngược lại va đập vào bức tường muốn đi lên ngày càng nhiều.
Hai đôi hôn môi không lãng phí bao nhiêu thời gian.Nếu như tiếp tục đắm chìm trong ôn nhu hương, đừng nói Hồ Hạo Thiên là dị năng giả cấp ba, cho dù Bạch Thất tiến cấp lên đến dị năng cấp năm, cũng không nhất định có thể đi ra từ chỗ này được. Hai đôi người chỉ ngọt ngào thêm vài phút đồng hồ, rồi một lần nữa xuống lầu chém giết Zombie.
Sau đó, Đường Nhược cười chúc mừng Hồ Hạo Thiên. Hiển nhiên Hồ Hạo Thiên nói cảm ơn với Đường Nhược. Tình hữu nghị cũng giống như tình yêu, đều hỗ trợ lẫn nhau đấy. Bốn người trở lại trong văn phòng thu thập vài thứ còn sót lại. Nhìn tia sáng xanh chớp lên từ trong tay Đường Nhược mang đồ vật cất vào trong, Dương Lê cau tít đôi chân mày rốt cuộc vẫn mở miệng hỏi vấn đề vừa rồi:
– “Tiểu Nhược, Tào Mẫn đối với em kiên nhẫn như vậy là vì mục đích gì? Vừa rồi cô ta còn nói cô ta phải cứu Lương Phú Sinh, cô ta muốn cứu bằng cách nào?”
Hồ Hạo Thiên cũng chợt nhớ đến: – “Đúng vậy, tôi mới tiến cấp suýt chút nữa quên mất chuyện này, không phải Lương Phú Sinh đã chết rồi sao, Tào Mẫn cứu cái quỷ gì ah, cô ta chuẩn bị làm pháp sư lập đàn chiêu hồn sao?”
Nhắc đến chuyện này, dĩ nhiên Đường Nhược cũng không dấu diếm hai người nữa, cô đem những việc mình thấy trong phòng thí nghiệm của Tào Mẫn nói ra tất cả.
– “Về tinh thần lực, sau tận thế em luôn luôn không bị đổ máu bị thương gì đó, cho nên lúc kiểm tra đo lường DNA, chắc là Tào Mẫn thông qua tóc của em phát hiện ra kết quả.” Đường Nhược cuối cùng nói.
– “Em nói cái gì?” Dương Lê nghe xong, chấn động: – “Tào Mẫn đem thi thể Lương Phú Sinh niêm phong trong thùng cất vào kho?”
– “Đúng vậy, hơn nữa Lương Phú Sinh không có biến dị thành zombie, chỉ là ở cánh tay có miệng vết thương do bị zombie cắn bị thương.” Đường Nhược nói rõ ràng từng chuyện.
– “Haiz, chuyện này cũng giống như nước X… những chuyên gia gạt người kia nói gặp phải ca bệnh hiểm nghèo không cách nào trị liệu được, đem người đóng băng bỏ vào tủ lạnh. Nói cái gì là chờ đợi sau này khoa học kỹ thuật tiến bộ, sẽ hòa tan để chữa trị. Nhưng tất cả các tế bào trên cơ thể đều đã chết cả rồi, còn có thể chữa trị cái rắm á!” Hồ Hạo Thiên lắc đầu nói tiếp: – “Không biết những nhà khoa học này có phải quá điên cuồng vì cái gọi là khoa học kỹ thuật này hay không, muốn làm những chuyện không thể làm được, cảm thấy bản thân có thể sáng tạo ra thần thoại. Trước tận thế, còn nghe qua có một nhà khoa học vì thí nghiệm thuyết tiến hoá, kết hợp bản thân với tinh tinh còn để cho con tinh tinh đó sinh con cho hắn đấy.”
Dương Lê thở dài nói: – “Lương Phú Sinh bảo tồn trong dung dịch như vậy, vừa hao phí tài lực cùng vật lực, vả lại dung dịch đó có thể bảo tồn bao lâu đây chứ?”
Bạch Thất kéo tay Đường Nhược mở miệng nói: – “Bảo tồn như thế, còn không bằng treo Lương Phú Sinh ở cửa sổ thoa muối cùng nước tương phơi khô một thời gian.”
“…” Hồ Hạo Thiên quay đầu nhìn Bạch Thất, giật giật khóe miệng mất tự nhiên tiếp tục nói theo: – “Trước đó nên thêm gừng, tỏi, rượu lâu năm ướp gia vị thêm một chút, không thì sẽ không có mùi vì à.”
Bạch Thất gật đầu: – “Còn phải thêm chút hạt hoa tiêu hoặc hồi hương.”
Hồ Hạo Thiên tiếp tục xuôi theo: – “Ở đó bôi thêm chút sa tế!”
Đường Nhược: – “…”
Dương Lê: – “…”
Đang lúc bàn luận về khoa học kỹ thuật và âm mưu quỷ kế sao tự dưng không không liên tưởng đến thịt ướp nước tương dầu dấm phơi khô chứ! Rốt cuộc Dương Lê kéo về vấn đề chính: – “Nhưng cho dù làm cho Lương Phú Sinh sống lại, vì sao Tào Mẫn nhất quyết sống chết bám lấy Tiểu Nhược không buông chứ, cô ta cũng có dị năng tinh thần lực, nghiên cứu Tiểu Nhược, cô ta được lợi ích gì?”
Hồ Hạo Thiên nói: – “Vì sao tinh thần lực của Tiểu Đường có thể có nước chảy, có lẽ cô ta còn không biết, đến cùng nhất định là muốn hiểu rõ về hệ thủy này.”
Dương Lê còn vấn đề khó hiểu: – “Chẳng lẽ lần trước trong nhiệm vụ ở Biên Hòa chủ mưu muốn ám sát Tiểu Nhược cũng là Tào Mẫn?”
– “Lần trước là Nguyên Trinh.”
Miệng vàng của Bạch Thất vừa mở, hù đến hai vợ chồng Hồ Hạo Thiên. Hai tiếng chủ tịch anh cũng không thèm gọi, trực tiếp gọi thẳng tên họ của người ta cũng có thể nhìn ra sự phẫn nộ của anh.