Mục lục
Cô Vợ Bí Ẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vừa vào tới nhà, Hàn Trạch Dương đã xông ngay vào bếp, nhìn Bạch Lăng Diệp đang vui vẻ nấu cơm trong bếp, anh không nhịn được mà tiến tới vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau.

Bạch Lăng Diệp đang luộc rau, quay đầu nhìn anh cười, "Anh về rồi sao? Đợi em một chút, luộc xong rau chúng ta liền ăn cơm!"
Hàn Trạch Dương không nói gì tựa đầu lên vai cô nhắm mắt, hít hít mùi hương trên cơ thể cô.

"Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?" Bạch Lăng Diệp lo lắng nhìn anh hỏi.

Hàn Trạch Dương vẫn không có mở mắt ra nói: "Không có, chỉ là anh nhớ em thôi!"
Bạch Lăng Diệp mỉm cười hôn nhẹ lên môi anh, "Như này đã hết nhớ chưa?"
Hàn Trạch Dương lập tức mở mắt, vòng tay xoay người cô lại, như vậy vẫn chưa đủ.

"Này, anh làm gì vậy, em còn đang nấu cơm!.


Ưm!" Lời cô còn chưa dứt đã bị nụ hôn của anh cắn nuốt lấy.

Khi hai người còn đang dây dưa triền miên thì tiếng chuông cửa vang lên phá vỡ bầu không khí.

Bạch Lăng Diệp vội vã đẩy anh ra, "Anh! Mau ra mở cửa!"
Hàn Trạch Dương cười cười buông cô ra xoay người đi mở cửa.

Bạch Lăng Diệp xấu hổ quay lại bếp, rau luộc đã chín nhừ, cô vội vã tắt bếp rồi vớt ra.

Hàn Trạch Dương vừa mở cửa, Bạch Tuấn Hiên đã lập tức xông vào, "Chị, anh rể! Em tới để ăn chực nè!"
Bạch Lăng Diệp cởi tạp dề từ trong bếp đi ra, "Sao vậy? Hôm nay không phải lên lớp sao?"
Bạch Tuấn Hiên gãi gãi đầu, "Không có! Chiều nay câu lạc bộ không có hoạt động nên em không ở lại trường nữa!"
Bạch Lăng Diệp người phía sau cậu đang có sắc mặt không được tốt lắm, "Cơm chị nấu xong rồi, mau vào rửa tay đi rồi tới ăn cơm!"
"Tuân lệnh!" Bạch Tuấn Hiên liền nhanh chóng chạy đi rửa tay.

Bạch Lăng Diệp liền đi tới ôm lấy cánh tay Hàn Trạch Dương, "Thôi nào! Nó là em trai em đấy!"
Hàn Trạch Dương chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô.

Bạch Lăng Diệp thở dài, "Thôi được rồi, tối sẽ đền bù cho anh được chưa?" Nói rồi cô hôn nhẹ lên má anh, "Bây giờ thì mau đi rửa tay để ăn cơm!"
Trên bàn ăn, Bạch Tuấn Hiên nhìn chằm chằm vào món rau luộc đã chín nhừ, "Chị! Đây chắc không phải món chị nấu đâu ha?"

Bạch Lăng Diệp trừng mắt nhìn cậu lạnh giọng, "Sao hả? Không muốn ăn thì đừng ăn nữa!"
Bạch Tuấn Hiên nuốt nước bọt vội vã lắc đầu, "Không có! Em ăn ngay đây!" Mỗi lần chị cậu nhìn cậu với ánh mắt như vậy thì chắc chắn không phải là chuyện gì tốt, cũng may là chỉ có món rau luộc bị chín quá, các món khác đều bình thường.

Hàn Trạch Dương cầm đũa gắp một đũa rau lên, "Anh thấy món rau này cũng không tồi!"
Bạch Lăng Diệp trừng mắt nhìn anh, "Nếu đã vậy, thì anh ăn nhiều vào!"
Bạch Tuấn Hiên ở bên cạnh chỉ biết im lặng ăn cơm, hiện giờ cậu chỉ là một cái bóng đèn, cậu không có quyền lên tiếng.

Mấy ngày nay, sau khi tan làm, Thẩm Nhạc Y đều tới đứng trước cổng chung cư nhưng căn bản là không gặp được Hàn Trạch Dương, anh không về sớm thì cũng là tránh mặt cô ta khiến cô ta không có cơ hội nào để tiếp cận anh cả.

Hôm nay là cuối tuần, Hàn Trạch Dương và Bạch Lăng Diệp dự định đưa hai mẹ cùng Bạch Tuấn Hiên ra ngoại ô dã ngoại, dù sao mấy ngày nay tin tức trên mạng đều khiến mọi người không thoải mái, nên hai người định đưa mọi người ra ngoài chơi để giải toả tâm trạng.

Vừa mới sáng sớm Bạch Tuấn Hiên đã hồ hởi chạy qua, Bạch Lăng Diệp cùng Hàn Trạch Dương dưới sự thúc giục của cậu nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc để đi ra ngoài.

Sau khi Hàn Trạch Dương đi lấy xe, mọi người cùng lên xe bắt đầu khởi hành.


Khi xe chạy tới cổng chung cư, bất ngờ một bóng người lao tới chặn trước đầu xe, Hàn Trạch Dương không kịp phản ứng chỉ có thể phanh xe gấp, cũng may mọi người đều đã thắt dây an toàn nên không có chuyện gì xảy ra.

Bạch Lăng Diệp cau mày, sau khi phản ứng lại, cô liền nhìn thấy trước đầu xe, Thẩm Nhạc Y đang tranh chấp cùng với bảo vệ khu chung cư, cô nhíu mày, vậy mà lại là cô ta.

Hàn Trạch Dương đương nhiên cũng nhìn thấy, anh quay tháo dây an toàn, quay lại nhìn mọi người, "Để con xuống xem sao!"
"Để em đi cùng anh!" Bạch Lăng Diệp cũng vội vã tháo dây an toàn theo anh xuống xe, Thẩm Nhạc Y, người phụ nữ này xuất hiện ở đây chắc chắn không có việc gì tốt, cô tốt nhất vẫn nên đi xem sao.

Bên ngoài bảo vệ đang nắm lấy cánh tay Thẩm Nhạc Y muốn kéo cô ta đi, "Này cô! Cô đây là đang gây rối loạn trật tự an ninh ở đây, đề nghị cô rời khỏi đây!"
Thẩm Nhạc Y dãy dụa muốn tránh khỏi người bảo vệ, "Tôi không có gây rối loạn, tôi chỉ muốn tìm người mà thôi!"
Chợt thấy Hàn Trạch Dương xuống xe, cô ta vội vã giật tay khỏi tay bảo vệ, chạy về phía anh, "Trạch Dương! Cuối cùng em cũng gặp được anh rồi!"
Chỉ là cô ta còn chưa chạy tới được chỗ anh đã bị Bạch Lăng Diệp đi xuống từ cửa xe bên kia chặn trước mặt, "Thẩm tiểu thư, có gì thì từ từ nói! Không cần phải kích động như vậy!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK