"Được tôi sẽ nói sở thích của Giai Kỳ cho anh, nhưng chuyện sáng nay anh nhất định phải quên hết cho tôi, nếu không tôi sẽ nói với Giai Kỳ, anh là một tên sở khanh, lừa đảo, chuyên đi dụ dỗ phụ nữ!" Bạch Lăng Diệp đe dọa.
"Được, tôi nhất định sẽ quên, nhất định sẽ quên!"
Trong lòng Lăng Hạo Thiên thầm nghĩ, sau này nhất định không được chọc vào cô gái trước mắt này, nếu không hắn sẽ không thể gặp vợ của hắn mất.
Sau khi ăn trưa cả hai lại trở về phòng làm việc bắt đầu một buổi chiều làm việc, Chiều nay Bạch Lăng Diệp phải làm hai ca phẫu thuật liên tiếp, đến khi xong thì cũng đã tới tối muộn.
Vừa từ phòng phẫu thuật đi trở về, cô đã thấy Hàn Trạch Dương đang ngồi đợi cô trong phòng làm việc, còn có Lăng Hạo Thiên.
Bạch Lăng Diệp kinh ngạc nhìn Lăng Hạo Thiên: "Lăng Hạo Thiên, giờ này anh còn chưa về sao?"
"Tất nhiên là chưa rồi, tôi còn đang đợi hai người mời tôi đi ăn đó!"
"Tại sao chúng tôi phải mời anh chứ?" Bạch Lăng Diệp cởi áo blouse treo lên sau đó đi tới ngồi xuống bên cạnh Hàn Trạch Dương.
"Đương nhiên là để đền bù việc hai người giấu tôi vụ hẹn hò rồi!"
"Anh còn nói? Không phải anh và Giai Kỳ cũng giấu tôi chuyện của hai người sao?" Bạch Lăng Diệp tức giận nói.
"Không giống nha, chuyện của chúng tôi không giống với của hai người nha!"
"Không giống chỗ nào chứ? Anh thử nói xem!" Bạch Lăng Diệp vừa nói vừa thở dốc. Cả chiều hôm nay cô đã rất mệt mỏi rồi, bây giờ anh ta còn tới gây sự đúng là muốn làm cô tức chết mà.
Hàn Trạch Dương ngồi cạnh liền rót một cốc nước đưa tới cho cô hạ hỏa.
Bạch Lăng Diệp nhận lấy cốc nước uống một ngụm rồi dịu dàng nói: "Cảm ơn anh!"
"Chậc chậc, đề nghị cô thu lại bộ dạng đó dùm tôi!" Lăng Hạo Thiên thấy thái độ của cô thay đổi nhanh hơn cả lật sách thì ném ra một câu.
"Bảo bối, anh ta bắt nạt em!" Bạch Lăng Diệp quay sang nhìn Hàn Trạch Dương rồi chỉ vào Lăng Hạo Thiên.
"Cô...." Lăng Hạo Thiên không còn từ gì để nói, người bị bắt nạt rõ ràng là hắn sao bây giờ lại trở thành người đi bắt nạt rồi.
Hàn Trạch Dương xoa xoa đầu cô hỏi: "Đùa đủ chưa? Nếu đủ rồi thì anh đưa em về!"
"Ừm!" Bạch Lăng Diệp mỉm cười gật đầu.
"Này, còn tôi thì sao, hai người không định mời tôi cơm thật sao?"
"Anh muốn được mời cơm lắm sao? Vậy để tôi gọi điện cho Giai Kỳ bảo cậu ấy mời anh ăn cơm!" Bạch Lăng Diệp nói xong liền lấy điện thoại ra.
Lăng Hạo Thiên thấy thế thì vội ngăn cô lại: "Không cần đâu! Vừa rồi tôi chỉ nói đùa mà thôi, hai người về cẩn thận!"
Hai người đi rồi, Lăng Hạo Thiên mới thở phào một hơi, đúng là không thể đùa giỡn với hai con người này được mà. Chả trách bọn họ lại có thể thành đôi.
Trở về, Bạch Lăng Diệp lại vào bếp phụ mẹ cô làm bữa tối, ăn tối xong cô liền trở về phòng ngủ.
Sau khi tắm xong, Bạch Lăng Diệp lấy điện thoại ra gọi cho Cố Thành, cũng đã lâu rồi cô không có liên lạc với cậu ấy, không biết cậu ấy ở bên đó có ổn không.
"Lăng Diệp? Có chuyện gì sao?" Bên kia truyền tới tiếng nói của Cố Thành.
"Cậu đang bận sao?" Bạch Lăng Diệp nghe thấy tạp âm trong điện thoại pha lẫn tiếng của Cố Thành.
"Không có, tôi đang chuẩn bị tan làm, có việc gì cô cứ nói đi!" Cố Thành cầm điện thoại lên sau đó ra hiệu cho nữ thư ký vừa mới bước vào đi ra ngoài.
"Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi xem cậu ở bên đó vẫn ổn chứ? Nếu không ổn thì phải nói với tôi đấy!"
"Cô yên tâm đi, tôi ở bên này rất ổn! À phải rồi, mọi chuyện bên này tôi cũng sắp xếp gần xong rồi, dự kiến là tuần sau sẽ có thể trở về!"
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi, tôi còn tưởng phải mất một thời gian nữa chứ?" Vốn dĩ cô định gọi điện nói cho cậu ấy biết chuyện của cô và Hàn Trạch Dương, nhưng nếu cậu ấy đã sắp trở về thì để lúc ấy nói cũng không muộn.
"Cô là đây là đang coi thường năng lực của tôi sao?" Cố Thành trêu đùa hỏi một câu.
"Đâu có, tôi luôn tin tưởng vào năng lực của cậu mà! Phải rồi, khi nào cậu trở về thì nhớ báo trước cho tôi, tôi tới đón cậu!"
"Ừ!"
"Vậy cậu tan làm rồi trở về đi, tôi cúp máy trước đây, tạm biệt!"
"Tạm biệt!" Sau khi cúp máy Cố Thành đứng ngẩn người trước cửa kính ngắm nhìn thành phố, nơi này, hắn sắp rời đi rồi.
Bạch Lăng Diệp cúp điện thoại xong mới thấy một loạt tin nhắn của Hàn Trạch Dương gửi đến. Cô ngơ ngác mở ra xem, đều là hỏi cô đang làm gì, sao không trả lời tin nhắn của anh?
Bạch Lăng Diệp thật sự phát ngốc rồi, cô mới gọi điện nói chuyện với Cố Thành có mười lăm phút thôi mà anh đã gửi một đống tin nhắn như vậy cho cô rồi.
Bạch Lăng Diệp đành nhắn lại một câu: " Vừa rồi em nói chuyện với bạn, bảo bối anh đừng giận nha!????" phía sau còn có một icon làm nũng.