Thẩm Nhạc Y khựng lại, ngẩng đầu liếc nhìn Bạch Lăng Diệp, xua tay, "Bạch tiểu thư cô đừng hiểu lầm, tôi không phải cố ý tới đây làm phiền hai người đâu, chỉ là! " Cô ta lại quay qua nước mắt lưng tròng nhìn Hàn Trạch Dương, "Trạch Dương, mẹ em muốn gặp anh! Anh biết đấy mẹ em sức khỏe vẫn luôn không tốt, nên em vẫn luôn không nói với mẹ chuyện chúng ta chia tay, mấy năm nay em luôn nói với bà ấy là anh ra nước ngoài du học, bây giờ mẹ em bệnh nặng, bà ấy muốn gặp anh một lần, anh có thể đến thăm bà ấy được không?"
"Mẹ cô bệnh thì đã có bệnh viện, cần Trạch Dương nhà tôi đến thăm làm gì?" Trần Nhã Tịnh từ trên xe bước xuống, giọng nói của bà chứa đầy châm chọc.
Vừa thấy Trần Nhã Tịnh, nước mắt của Thẩm Nhạc Y càng rơi nhiều hơn, bộ dạng này của cô ta phải nói là cần bao nhiêu yếu đuối liền có bấy nhiêu, "Bác gái, ý con không có ý đó, con chỉ muốn Trạch Dương đến gặp mẹ con một lần để bà yên tâm mà thôi!"
"Đừng có gọi tôi là bác gái! Tôi không thân thiết với cô như vậy!" Trần Nhã Tịnh nghiêm giọng nói, "Còn nữa, không phải năm đó không phải cô rời bỏ con trai tôi để lấy tiền chữa bệnh cho mẹ cô rồi sao? Bây giờ cô vẫn còn mặt mũi tìm đến con trai tôi sao?"
Thẩm Nhạc Y cúi đầu cắn chặt môi, trong lòng giận đến điếng người nhưng lại không thể phản bác, cô ta chỉ có thể nắm chặt tay lại nhẫn nhịn.
Một lúc sau cô ta ngẩng đầu lên nhìn bà, "Chuyện năm đó, con chỉ là bất đắc dĩ mới phải làm như vậy! Kỳ thực con thật sự không muốn rời xa anh ấy một chút nào! Nhưng hoàn cảnh của con lúc đó mọi người cũng biết mà, con chỉ là thân bất do kỷ mà thôi!"
Bạch Lăng Diệp ở một bên đứng xem không khỏi cười lạnh, tại sao trên đời này luôn có những người luôn đổ lỗi do hoàn cảnh để che đậy cho sự hèn nhát và yếu đuối của mình như vậy chứ? Nếu là cô lúc ấy cô sẽ thẳng thắn đối mặt chứ không phải hèn nhát chọn lấy biện pháp an toàn mà bỏ qua tình yêu của chính mình.
Trần Nhã Tịnh xua tay, "Chuyện đã qua thì cũng đã qua rồi! Cô còn nhắc lại làm gì nữa? Hiện giờ Trạch Dương cũng đã có cuộc sống riêng của mình, cũng đã có vợ chưa cưới, cho nên làm phiền cô thẩm đây giữ lấy mặt mũi đừng tìm con trai tôi nữa!" Nói rồi bà quay sang nhìn Hàn Trạch Dương và Bạch Lăng Diệp, "Chúng ta mau đi thôi, nếu không sẽ không còn thời gian mất!"
Cả hai gật đầu sau đó quay người theo bà lên xe.
Thẩm Nhạc Y thấy bọn họ định rời đi liền kêu lên, "Vợ chưa cưới? Cô ta xứng sao? Nói đến mặt mũi thì Bạch Lăng Diệp cô ta mới chính là người không có mặt mũi!"
Hàn Trạch Dương vừa nghe tức giận định quay lại, lại bị Bạch Lăng Diệp ở bên cạnh nắm lấy tay ngăn cản, cô lắc đầu với Hàn Trạch Dương sau đó khẽ trấn an anh, "Để em giải quyết!"
Bạch Lăng Diệp buông tay Hàn Trạch Dương, quay người đi về phía Thẩm Nhạc Y, "Cô Thẩm! Không biết mẹ của cô có dạy cô trước khi nói người khác thì phải tự soi lại chính mình không? Cô muốn vu oan cho tôi thì ít nhất cũng phải có bằng chứng xác thực một chút! Chỉ bằng mấy tin tức vớ vẩn trên mạng kia! " Bạch Lăng Diệp cười lạnh, "! Vẫn chưa đủ đâu!"
Thẩm Nhạc Y trợn mắt kinh ngạc, lời này của cô ta là có ý gì, chẳng lẽ cô ta biết chuyện tin tức trên mạng là do cô làm rồi sao? Không! Không thể nào, cô ta tuyệt đối không thể nào biết được.
Nhìn thấy phản ứng của Thẩm Nhạc Y, Bạch Lăng Diệp hài lòng mà nở một nụ cười, cô tiến sát lại phía cô ta, ghé sát bên tai cô ta thì thầm, "Còn có, tôi có xứng trở thành vợ của anh ấy hay không? Tới lúc đó cô sẽ biết!"
Thẩm Nhạc Y run sợ mà lùi lại một bước, vừa rồi lúc tới gần cô ta, ánh mắt của Bạch Lăng Diệp hết sức đáng sợ, còn giọng nói của cô nữa, vừa rồi khiến cho cô ta cảm giác không rét mà run, rõ ràng chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi mà tại sao lại cho cô ta cảm giác đáng sợ như vậy?
Khi Thẩm Nhạc Y hoàn hồn nhìn lại chỉ thấy bộ dáng Bạch Lăng Diệp ngây thơ dịu dàng đi tới ôm lấy cánh tay của Hàn Trạch Dương khiến cô ta còn cho rằng là mình cảm nhận nhầm.
Khi xe của Hàn Trạch Dương rời đi rồi, Thẩm Nhạc Y vẫn còn ngây người, Bạch Lăng Diệp thật sự không phải là một người phụ nữ đơn giản.
Bây giờ cô ta không biết có phải là mình đã chọn nhầm đối thủ rồi hay không nữa.
Khi cô ta còn đang ngây người, người bảo vệ vừa nãy chặn cô ta đi qua khinh bỉ nhìn cô, "Tôi còn tưởng cô tới tìm người thật, hoá ra là muốn làm tiểu tam hả?" Câu chuyện vừa nãy của bọn họ anh ta đứng ở bên cạnh đều đã nghe hết, thật không ngờ một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại muốn làm kẻ thứ ba xen vào gia đình người khác, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà.
Thấy Thẩm Nhạc Y vẫn đang còn đứng ngây ngốc không chịu rời đi, anh ta chỉ có thể đi tới trước mặt cô ta, "Cô này! Đề nghị cô rời đi! Cô đang cản trở giao thông của khu chung cư! Nếu cô vẫn không chịu đi thì tôi chỉ có thể báo cảnh sát!"
Thẩm Nhạc Y nghe những lời này vội vã quay người rời đi.
Anh bảo vệ trở về phòng vỗ vai đồng nghiệp, "Này thời buổi bây giờ tiểu tam cũng lộng hành thật đấy!"
"Chuyện thường thôi!".
Danh Sách Chương: