Chương 162
Việc kỹ thuật Di Kỳ quyên góp hai trăm triệu không được công bố ra bên ngoài, cũng không có tiết lộ cho tứ đại gia tộc, cho nên người bên ngoài đều cho rằng kỹ thuật Di Kỳ không quyên góp tiền.
Sự thật là kỹ thuật Di Kỳ quyên góp rất nhiều tiền, Tạ Vĩ Hào còn muốn cho Lục Trần một bất ngờ, không ngờ việc này lại khiến cho nhiều người bất mãn như vậy.
Thấy cái chủ đề này càng lúc càng được bàn tán nhiệt tình, rất nhiều người công khai mắng ông chủ của kỹ thuật Di Kỳ, Lâm Di quân nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Trần, trong lòng bội phục sự bình tĩnh của anh.
Nhưng trong lòng cô cũng có chút nghi ngờ, Lục Trần đã cho siêu thị của anh quyên tiền, cũng để cho điện tử Đông Giai quyên tiền, vậy thì vì sao lại không để cho kỹ thuật Di Kỳ quyên tiền?
Chẳng nhẽ anh ấy sợ mọi người đoán được thân phận của mình?
Lâm Di Quân có chút khó hiểu, Lục Trần rõ ràng là ông chủ của kỹ thuật Di Kỳ, tại sao anh lại không cho người ngoài biết thân phận của mình, anh thật sự không để ý đến danh tiếng của mình một tí nào sao? Thật sự không để ý đến sự tôn kính và hâm mộ của mọi người khi nhìn anh ấy sao?
Nhưng cho dù anh không để ý đến những cái này, cũng không muốn để người khác biết thân phận của anh thì ít nhất anh cũng phải quyên góp một khoản tiền chứ.
Mấy cái loại bữa tiệc từ thiện như vậy rất dễ bị người ta bóc mẽ về mặt đạo đức, cô thật sự không hiểu được Lục Trần nghĩ gì nữa.
Theo quan điểm của cô, mặc dù Lục Trần đã từng thất bại, nhưng không đến nỗi ngay cả việc này cũng không nghĩ đến chứ.
Mặc dù trong lòng Lâm Di Quân rất bối rối nhưng cô không nói ra.
“Ông chủ kỹ thuật Di Kỳ thật sự là không tốt bụng, vụ thảm họa này đến cả người nước ngoài cũng quyên góp, vậy mà anh ta lại không quyên góp lấy một xu, thật là thấp kém.” Lam Linh nói.
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy ông chủ của kỹ thuật Di Kỳ quá keo kiệt, anh Lục, anh cảm thấy sao?” Trần Sơ Nhiên có ý nhìn về phía Lục Trần.
“Đúng vậy, có chút keo kiệt, lấy thân phận là một doanh nhân, nếu tôi mà là anh ta tôi sẽ trực tiếp quyên hai trăm triệu, ít nhất cũng có thể mang lại chút danh tiếng cho công ty, đó không phải là một cách quảng cáo sao.” Lục Trần cũng gật đầu hùa theo.
Sơ Nhiên nghe được lời Lục Trần nói thì có chút thất vọng, ban đầu cô còn nghi ngờ Lục Trần chính là ông chủ của kỹ thuật Di Kỳ, nhưng sau khi nghe Lục Trần nói những lời này đã loại bỏ nghi ngờ trong lòng cô.
Lâm Di Quân cũng nghi ngờ nhìn Lục Trần, nếu Lục Trần có thể nói ra những lời trên thì tại sao anh lại không quyên tiền?
“Kỹ thuật Di Kỳ tuy rằng chưa chính thức buôn bán nhưng là doanh nghiệp ngôi sao của Du Châu, thậm chí còn có hy vọng vượt qua doanh nghiệp của tứ đại gia tộc, tiếc là quyết định lần này của ông chủ kỹ thuật Di Kỳ đã làm cho chúng ta quá thất vọng rồi.” Người phụ nữ bên cạnh nói.
Người phụ nữ này tầm hai bảy hai tám tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, ăn mặc sang trọng và đeo một chiếc kính gọng vàng, nhìn qua thì cô rất giống một doanh nhân nhưng trông có vẻ giống dân tri thức hơn.
Mọi người đều gật đầu đồng ý với lời nói của người phụ nữ ấy.
“Lục tiên sinh, siêu thị của anh đã quyên góp bao nhiêu tiền? Nếu như có thể lọt Top 10 thì truyền thông chắc chắn sẽ đưa tin, hiệu quả còn tốt hơn nhiều so với quảng cáo.” Trần Sơ Nhiên nhìn về phía Lục Trần chuyển đề tài nói chuyện.
“Không nhiều, chỉ đóng góp một phần thôi.” Lục Trần mỉm cười, không tiện nói anh vì siêu thị của mình quyên góp một trăm triệu, kéo Trần gia các người xuống nước, bố con các người hôm nay nhìn thấy tôi còn có chút không vui đó.
Nếu không phải bị Lục Trần lừa một vố thì lúc này Trần Quang Hưng đã sớm đến nói chuyện với Lục Trần.
Trần Quang Hưng cũng biết Lục Trần tới, lần trước bị Lục trần đem số tiền quyên góp nâng lên đến một trăm triệu, đến bây giờ trong lòng ông ta vẫn còn có chút khó chịu.
“Cậu Lục này mở siêu thị gì vậy?” Người phụ nữ tri thức tò mò đánh giá Lục Trần.
Nhìn qua Lục Trần mới chỉ khoảng hai bốn hai lăm tuổi, mới bằng đó tuổi đã có thể mở được siêu thị rồi quyên góp được ít nhất một triệu trở lên, nếu không phải dựa vào sự trợ giúp của người nhà thì chàng trai này cũng lợi hại đấy.
“Siêu thị Thịnh Thế, mong mọi người ủng hộ cho việc làm ăn của siêu thị.”
Lục Trần cười nói.
“Siêu thị Thịnh Thế? Tôi nhớ ra rồi, vài ngày trước hình như có xảy ra vài sự cố, nhưng tôi nghe chị gái tôi nói mọi chuyện đã ổn định xuống rồi.” Người đẹp tri thức nói.
“Ừ, chỉ là một vài chuyện nhỏ thôi, cảnh sát đã đến và giải quyết xong rồi.”
Lục Trần nói.
“Đúng rồi, đây là danh thiếp của tôi, mong rằng chúng ta có cơ hội hợp tác trong tương lai.” Người đẹp tri thức rất tự nhiên đưa cho Lục Trần một tấm danh thiếp.
Tấm danh thiếp này tuy không nạm vàng mạ bạc nhưng nhìn khá tinh xảo, phải mất khá nhiều tiền để làm ra được tấm danh thiếp như vầy.
Lục Trần không nghĩ nhiều, nhìn tấm danh thiếp.
Lệ Khuynh Thành, Tổng giám đốc tập đoàn Khuynh Thành.
Lục Trần ngẩng đầu lên nhìn người đẹp tri thức, hơi ngạc nhiên.
Tập đoàn Khuynh Thành là một trong mười tập đoàn lớn ở Du Châu, nó có liên quan đến hậu cần, các loại dự án bất động sản, danh tiếng khá lớn, không ngờ người phụ nữ này trông trẻ tuổi như vậy mà đã phụ trách quản lý sản nghiệp của Lệ gia.
“Được, tôi rất vinh dự được hợp tác với Lệ tổng.” Lục Trần khiêm tốn gật đầu, sau đó cất danh thiếp của Lệ Khuynh Thành đi.
Lâm Di Quân nhìn vào hành động và lời nói của Lục Trần và Lệ Khuynh Thành trong suốt quá trình, mặc dù không có gì khác thường nhưng trong lòng cô vẫn có chút không thoải mái.
Chỉ là sự ghen tuông trong lòng cô rất nhanh biến mất bởi vì Lệ Khuynh Thành cũng đưa cho cô một tấm danh thiếp và trò chuyện với cô, hai người còn nói đến làm đẹp dưỡng sinh, điều này làm cho Lục Trần hơi bội phục.
“Anh Lục, trước khi tôi tới đây đã nghe nói người đại diện cho Trương gia thách đấu với anh chính là sư huynh của Hàn Thiên, là bậc thầy võ thuật thật sự, từ nhỏ đã ở sâu trong rừng núi học võ, chắc chắn mạnh hơn Hàn Thiên rất nhiều, anh phải cẩn thận một chút.” Trần Sơ Nhiên đột nhiên nói.
Hai ngày trước ở bữa tiệc của cô ta, Trương Đạo Nhân đã công khai thách đấu Lục Trần, Lục Trần cũng chấp nhận lời thách đấu, thời gian là bảy giờ tối ngày mai, vì vậy cô ta rất quan tâm đến vấn đề này.
Lý do Lục Trần chọc đến Trương gia, chọc đến Hàn Thiên là bởi vì giúp cô, nếu Lục Trần xảy ra chuyện gì cô ta sẽ rất buồn.
“Ừ, tôi biết.” Lục Trần gật đầu, thầm nghĩ quả nhiên là Hàn Thiên muốn báo thù.
Nhưng mà Lục Trần cũng không quá coi trọng, tuy rằng Hàn Thiên rất mạnh nhưng vẫn có chút chênh lệch so với anh, anh tin rằng sự huynh của Hàn Thiên cũng chả mạnh hơn lắm.
“Thách đấu gì, các người đang đánh cược sao?” Lệ Khuynh Thành tò mò nhìn Lục Trần.
“Đánh cược? Đúng, chúng tôi đang đánh cược.” Lục Trần cười, không muốn để nhiều người biết chuyện này.
“Đánh cược gì, đến lúc đó tôi muốn đến góp vui.” Hai mắt Lệ Khuynh Thành sáng rực hỏi.
Lục Trần ngạc nhiên, không ngờ Lệ Khuynh Thành lại có sự tò mò lớn như vậy, đành phải cười nói: “Tối mai bảy giờ, tại biệt thự Lục Đảo.
“Biệt thự Lục Đảo không phải của Trương gia sao, cậu em Lục đánh cược với Trương gia?” Hai mắt Lệ Khuynh Thành sáng lên, hỏi.
“Ừ.” Lục Trần gật đầu.
“Tối ngày mai tôi sẽ tới góp vui.” Lệ Khuynh Thành cười nói.
Lục Trần cũng cười, đoán chừng việc này sẽ có rất nhiều người tới tham gia chứ không còn là một Lệ Khuynh Thành nữa.
Vào ngay lúc này buổi biểu diễn trên sân khấu đã kết thúc, người dẫn Chương trình bữa tiệc tối nay đã bước lên sân khấu, người dẫn Chương trình nam mở lời nói trước: “Đầu tiên xin cảm ơn sự quan tâm của mọi người đối với người dân trong khu vực xảy ra thảm họa, bây giờ, bữa tiệc cảm ơn sự quyên góp của Du Châu chúng ta chính thức bắt đầu.”