“Ôi, anh, anh Lục ở đây ạ, tôi đang mong tìm anh đây.” ~ Trịnh Thu Sơn sau khi ngồi
xuống nhìn thầy Lục Trần ngồi đối diện, vội vàng đứng dậy, cung kính đưa tay ra.
“Chào anh.” ~ Lục Trần cười nhẹ, anh không đứng dậy, chỉ ngồi đó đưa tay ra bắt
tay Trịnh Thu Sơn.
Thấy Lục Trần vô lễ như vậy, cả nhà Triệu Hiểu Nhân đều cười thầm trong bụng,
người ta là thương buôn đá quý đó, là một ông chủ chính hiệu, cậu chẳng qua chỉ là
giúp bố vợ trúng được vài chục triệu, mà đã không coi ông chủ nhà người ta ra gì
tồi?
Chỉ là ông chủ Trịnh đã nói là tặng sợi dây chuyền này cho chị cô, cô cũng đâu thể
hỏi xin được.
Lân này Cố Tâm Nghiên không nghỉ ngờ gì nữa, chỉ có ánh mắt bà nhìn Lục Trần có
chút khó hiểu
Chưa gì đã tặng sợi dây chuyền gần chục triệu, mà còn là bảo vật của cửa hàng
Kim Tứ Phúc nữa, ông chủ Trịnh có việc gì trọng đại cần nhờ đến Lục Trần vậy?
Lục Trần có năng lực gì, mà lại khiến ông chủ của Kim Tứ Phúc cung kính như vậy2
Vào giây phút này, không chỉ có ba người nhà họ Triệu, mà đến cả Lâm Đại Hải và
Lâm Di Giai cũng thấy vô cùng mơ hồ
Nghĩ lại hôm nay Hoàng Hựu Quân có gọi điện cho ông, nói muốn dẫn một người
quan trọng đến nhà ông, bảo ông gọi Lục Trằn đến, Lâm Đại Hải mới giật mình
Lẽ nào.
Tối hôm đó sau khi ông rời khỏi, còn xảy ra chuyên gi trọng đại nữa, mà chuyên đó
còn là do Lục Trần gây ra?
“Sợi dây chuyền này đẹp đáy, vợ tôi nhất định sẽ thích.” ~ Lục Trằn mỉm cười, rồi cất
sợi dây chuyền đi
Trịnh Thu Sơn thở phào một cái, câu nói này của Lục Trần đã thễ hiện ý của anh rồi,
tâm ý của Lục Trân anh đã hiễu, sau này sế không làm khó dễ anh.
“Cộc cộc cộc!”
Đúng vào lúc này, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, Lâm Di Giai lại đi mở cửa, một
người đàn ông cao to đầu trọc đang đứng ngoài cửa nhìn cô cười khanh khách
Người đàn ông trọc đầu này mặc dù ăn mặc đồ hiệu, trông rất phong độ, nhưng vì
cái đầu trọc, làm cho Lâm Di Giai giật mình.
“Xin hỏi, đây có phải là nhà chú Lâm Đại Hải không? ~ Ông đầu trọc mỉm cười hỏi
Nghe thấy lại là người đến tìm bố minh, Lâm Di Giai thở phào, quay đâu nói: “Bồ, lại
đến tìm bồ kìa.”
Ông đầu trọc đóng cửa rồi đi vào, thầy ngay Lâm Đại Hải đang đứng, vội vàng chạy
lại cung kính nói: “Chú Lâm, chào chú, cháu tên là Lưu Tuần Kiệt, là ông chủ của Đá
quý Bảo Lai, không báo trước với chú mà đã đến đây, thật lòng xin lỗi chú ạ.”
Mọi người xung quanh thấy hơi buồn cười, nhìn dáng vẻ đầu trọc hung hãn, lại tên
mà lại có cái tên tuần tú như vậy, đúng là người và tên chăng liên quan gì đến nhau
“Câu lại đến tìm con rể tôi chứ gì.” ~ Lâm Đại Hải nói.
“Ôi trời, chú Lâm quả là có con mắt tinh tường, vừa nhìn đã đoán trúng rồi.” ~ Lưu
Tuần Kiệt cười ha hả, cũng không biết ngại, đưa chiếc túi cảm trong tay cho Lâm
Đại Hải: “Chú Lâm, đây là cây nhân sâm hai trăm năm tui, cháu đặc biệt mua ở
cửa hàng hạ giá, một chút tắm lòng mong chú nhận cho.”
Nhân sâm hai trăm năm tuổi, cũng phải gân triệu mới mua được đó.
Vào lúc này, không riêng gì gia đình Triệu Xuân Lôi, đến cả bản thân Lâm Đại Hải
cũng thấy kinh ngạc, món quà này quá quý giá rồi.
“Ông chủ Lưu, quà này quý quá, tôi không thễ nhận không được, món quà này tôi
không dám nhân đâu.” ~ Lâm Đại Hải lắc đầu, người ta đến tìm Lục Trân, chả liên
quan gì đến ông, tự nhiên lầy không của người ta món quả cả triệu bạc, ông thực sự
không dám nhận
Quan trọng nhất là, Lưu Tuần Kiệt này mới thực là nhân vật lớn, tiếng tăm còn nỗi
hơn Trịnh Thu Sơn kia nhiều
“Bố à, ông chủ Lục đã có ý như vậy, bố cứ nhận đi.” ~ Lục Trần nhẹ nhàng nói
“Cái này…” ~ Lâm Đại Hải hoi do dự, đền giờ ông vẫn chưa biết rốt cuộc thì Trịnh
Thu Sơn và Lưu Tuần Kiệt đến tìm Lục Trần đễ làm gì
Nhỡ là chuyện gì khó khăn, ông trót nhân quà của người ta rồi, đến lúc Lục Trần làm
không được, như vậy chẳng phải là hại Lục trần sao.
„ anh Lục cũng ở đây à.”~ Lưu Tuần Kiệt nhìn Lục Trân, tay dúi bằng được túi
nhân sâm cho Lâm Đại Hải, rồi chạy ra chỗ Lục Trần
“Anh Lục, chào anh, mạo muội làm phiền rồi, mong anh bỏ qua.” ~ Tên đầu trọc
chạy tới khom lưng bắt tay Lục Trân
Lục Trần vẫn không đứng dậy, chỉ đưa tay ra bắt tay Lưu Tuần Kiệt
Lưu Tuần Kiệt cũng không tức giận, mà cười ha hả đưa một túi quà khác cho Lục
Trần.
“Anh Lục, một người kiệt xuất như anh, tôi thật không biết phải tặng cái gì, nhưng
nghe nói Lục phu nhân tài sắc vẹn toàn, nên đã chọn ra một chiếc nhẫn hoa mai
Danube tặng cho Lục phu nhân, hy vọng anh Lục và Lục phu nhân không ngại.” ~
Lưu Tuần Kiệt cung kính nói
Cái gì?
Nhẫn Danube?
Cố Tâm Nghiên và những người khác lại trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình
Những người hay đi mua trang sức đều biết, bảo vật của Kim Tứ Phúc là dây
chuyền ngọc bích, còn bảo vật của Bảo Lai là nhẫn Danube
Dây chuyền ngọc bích giá gẳn chục triệu, còn nhẫn Danube thì ít nhất cũng 15 triệu
Trịnh Thu Sơn và Lưu Tuần Kiệt, hai ông chủ buôn đá quý lớn lại tăng cho Lục Trằn
bảo vật của nhà họ.
Trời ơi, nều không phải hai ông chủ tiệm đá quý này điên rồi, thì Lục Trần nhất định
phải là một nhân vật lớn nào đó.
Chỉ là
Lục Trần là nhân vật lớn nào vậy?
Không phải cậu ta nói đang thất nghiệp sao?
Trịnh Thu Sơn thấy Lưu Tuần Kiệt tặng món quà quý hơn của hắn, trong lòng có
chút đứng ngồi không yên
Lục Trần nhận lấy món quà của Lưu Tuần Kiệt, Lưu Tuần Kiệt cũng ngồi xuống bên
cạnh Trịnh Thu Sơn, cả hay đều quen biết nhau, chào hỏi xong cũng không nói gì
nhiều.
Chả mắy chốc lại có người tới gõ cửa, lại là ông chủ tiệm đá quý, xong lại tặng quà
cho Lâm Đại Hải trước, rồi tặng quà tiếp cho Lục Trần.
Quà tặng cho Lâm Đại Hải đều là my món đồ cỗ cỡ máy trăm nghìn, còn quà tăng
cho Lục Trần, đa số toàn là các món đồ đáng giá gần chục triệu.
Đến ông chủ tiệm đá quý thứ 10, cả nhà Triệu Xuân Lôi dường như nín thở rồi, thì
mới không có ai đền nữa
Gia đình Triệu Xuân Lôi cũng không còn dám nán lại lâu nữa, mặt nhăn nhó định
đứng dậy chào tam biệt, thì lại nghe thấy tiếng gố cửa
Lân này, Lâm Đại Hải đích thân ra mở cửa.
Nhì thấy hai người đàn ông bước vào, không những cả nhà Trịnh Xuân Lôi, mà đến
cả 10 ông chủ tiệm đá quý, cũng giật mình thảng thốt
Danh Sách Chương: