Chương 211
Lý Hổ dẫn người tới cách bốn người Lục Trần ba bốn mét. Thấy bốn người Lục Trần đều đã chuẩn bị sẵn tư thế đánh nhau với một trăm người bọn họ, trong lòng hắn ta thấy bất ngờ.
Hắn ta lăn lộn mười mấy năm, lăn lộn đến nay thành đại ca của thế giới ngầm Kỳ Giang, đã thấy vô số nhân vật anh hùng.
Nhưng bốn người này là những người to gan nhất hắn ta gặp phải trong đời này.
Bốn đấu với một trăm, không một chút kiêng dè nào, như thế mới lăn lộn trong xã hội chứ.
“Lý Hổ tôi là người nói đạo lý, lúc trước tên nhãi này làm bị thương hai mươi anh em của tôi, Vương gia các người trói hắn thật chặt giao cho chúng tôi, Lý Hổ tôi sẽ không so đo chuyện lúc trước nữa.” Mặc dù Lý Hổ có chút bội phục đám người Lục Trần , nhưng hắn ta cũng không quên mục đích mình tới đây.
Đó chính là mang Lục Trần đưa đến chỗ Mục tiên sinh.
“Vương Khải, đồng ý đi!” Đám người Từ Phương nghe vậy la lớn.
Chỉ cần giao Lục Trần cho Lý Hổ, Lý Hổ sẽ không tìm Vương gia bọn họ gây phiền phức, tất nhiên bà ta đồng ý rồi.
“Bố, dù sao bố cũng nói, do Lục Trần đánh người của bọn họ, bọn họ mới tới tìm chúng ta gây rối, bố còn lưỡng lự cái gì? Mau trở về đi.” Vương Uyển cũng la lớn.
Vương Tiến không nói gì thêm, chỉ siết chặt ống tuýp trong tay mình.
“Các ngươi đều câm miệng cho tôi!” Cuối cùng Vương Khải chịu không nổi, quay đầu quát mắng Từ Phương và Vương Uyển.
“Thực nhi, bố của con muốn chết con đừng theo ông ấy, mau trở lại đây!”
Từ Phương không gọi được Vương Khải, chỉ biết hô lên với con trai bà ta.
Vương Thực không quay đầu lại, chỉ là nhìn chằm chằm Lý Hổ, xiết chặt ống tuýp trong tay, lạnh giọng nói: “Lý Hổ, đánh bị thương người của anh là tôi, không liên quan đến bố và anh tôi, muốn báo thù thì xông đến chỗ tôi đi.”
“Vương Thực, con điên rồi sao? Con không muốn sống nữa sao?” Từ Phương tức giận đến mức giậm chân, muốn xông lên kéo Vương Thực lại.
Lúc trước, khi Lý Hổ chưa chỉ tên Lục Trần, bà không có gì để nói.
Nhưng lúc này, Lý Hổ đã chỉ tên bọn họ chỉ tìm Lục Trần, Vương gia sao có thể chết chung với Lục Trần được.
“Muốn đánh thì đánh!” Vương Tiến thật sự nghe không nổi nữa, nắm chặt ống tuýp xông lên đầu tiên.
Từ Phương hay Vương Uyển, đều vô cùng tức giận với ông.
Ông ta thà xông lên chết đầu tiên, chứ không muốn nghe thêm những lời vô sỉ của hai người này.
Thấy Vương Tiến xông lên đầu tiên, Lục Trần cũng không biết .
Tuy nhiên anh cũng khâm phục sự can đảm của Vương Tiến.
“Vậy thì đánh đi.” Lục Trần nói xong siết chặt hai ống tuýp trong tay, cũng xông lên.
Đám người Lý Hổ thấy Vương Tiến và Lục Trần xông lên, không khỏi mở to mắt nhìn.
Từ trước đến nay chỉ có người khác sợ bọn họ, bọn họ không ra tay, người khác cũng không dám ra tay.
Không ngờ tới hôm nay bốn người Vương gia lần nữa khiến hắn ta mở mang tầm mắt.
Lý Hổ nhận lấy một cái ống tuýp trong tay tên lưu manh, lúc trước hắn ta nghe nói Lục Trần rất biết đánh nhau, cũng muốn chiếu cố Lục Trần, nhìn xem Lục Trần có phải rất biết đánh nhau hay không.
Nhưng vào lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, anh ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở góc rẽ, hơn mười xe MiniBus đang chạy tới, dừng lại sau lưng bọn họ, trên xe bước xuống không dưới trăm người, hơn nữa, từng người bên kia nhìn hung hãn hơn bọn họ rất nhiều.
Lục Trần cũng nhìn thấy xe tải, chính là đám người Đỗ Phi.
Sắc mặt anh trở nên vui vẻ, tay cầm ống tuýp vọt đến trước Vương Tiến, những nơi anh đi qua, căn bản không có tên nào đánh lại được anh.
Cơ bản thì, chỉ cần một ống tuýp là có thể đánh nhau được.
Lục Trần hung hãn, khiến cho dững khí của ba người Vương Tiến càng lớn hơn, ba người cũng nhao nhao giơ ống tuýp lên đập loạn.
Thật ra ba người cũng không có khiếu đánh nhau, nhưng phía trước đã có Lục Trần mở đường, gần như tất cả sức mạnh đều tập trung vào trên người Lục Trần, căn bản không có chú ý đến mấy người bọn họ.
Ngược lại, khiến bọn họ cảm thấy an toàn hơn.
Thấy Lục Trần xông lên, cầm ống tuýp đập phá hung hăng, mấy người của bọn họ đã bị đánh bị thương.
“Anh Hổ, đi mau, bọn chúng nhắm vào chúng ta đấy!” Một tên lưu manh thấy đám đằng sau bắt lấy người của bọn họ đánh chết, vội xông tới nói với Lý Hổ.
Tất nhiên Lý Hổ biết đám người kia nhắm vào bọn họ.
Hơn nữa, đối phương còn là người cao lớn, dáng vẻ khôi ngô, chỉ một tay thôi đã có thể đánh người của bọn họ thành thế kia, anh ta sao dám nhào lên đánh một trận chứ?
“Chẳng lẽ tên nhãi tên Lục Trần gọi người tới?” Lý Hổ quay đầu lại nhìn một đám đàn em đang sợ Lục Trần chết khiếp, trong mắt hiện lên một tia sát khí.
Dựa vào sức mạnh của Lục Trần, cho dù không có đám trợ thủ đằng sau, hắn ta cũng có cảm giác hôm nay mình không bắt sống được anh.
“Tên nhãi này rốt cuộc là ai? Tại sao Mục tiên sinh muốn bỏ ra một trăm triệu để bắt nó?” Trong lòng Lý Hổ nghi ngờ, nói.
“Anh Hổ, còn chậm trễ là không kịp đâu, đám người bọn họ sắp vây kín chúng ta rồi.” Tên Lưu manh kéo tay Lý Hổ nói.
Lý Hổ phản ứng kịp, cũng mặc kệ bọn lưu manh, mang theo mấy tên nòng cốt chạy trốn trước.
Có hai ba mươi ngày chạy trốn theo Lý Hổ, bọn họ vừa trốn đi, đám du côn khác lập tức mất đi ý chí chiến đấu, chạy thục mạng khắp nơi như một bầy chim Lục Trần thấy Lý Hổ chạy trốn cũng ngừng lại, dù sao lúc này đám lưu manh chỉ lo chạy thoát thân, không đả thương được đám người Vương Khải.
Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Đỗ Phi.
“Hướng Tây Nam, cách các cậu chừng hai mươi mét, cản bọn họ lại cho tôi.” Lục Trần nhìn phương hướng đám người Lý Hổ chạy trốn, nói.
Dù Lý Hổ bắt anh với lý do gì, hoặc vì giúp đỡ Ngưu Đại Sơn, hôm nay anh cũng phải bắt được Lý Hổ.
“Được.”
Đỗ Phi cũng nhìn thấy phương hướng đám người Lý Hổ chạy đi, anh cúp điện thoại, cho hơn mười anh em đuổi theo.
Bọn người Vương gia bên thấy Lý Hổ mang người chạy trốn, cả đám đều có phần không tin nổi.
Liền phát hiện ra ngay là có người tới giúp.
Nhưng đám người mới tới này, càng nhìn càng giống người của thế lực ngầm, nhìn đám người đuổi theo bọn Lý Hổ đánh, giống như đang đuổi theo một bầy chó vậy, khiến tất cả mọi người sợ hãi.
“Mẹ, những người này là ai, tại sao bọn họ lại giúp chúng ta?” Vương uyển kinh ngạc nói.
Từ Phương lắc đầu, sau đó mắt lại sáng lên, hưng phấn nói: “Có phải là Hứa Kiệt gọi người tới giúp đỡ không? Chắc là Hứa Kiệt gọi người tới, nếu không phải nó, còn ai giúp Vương gia chúng ta nữa.”
Mắt Vương Uyển sáng lên, cô ta nghĩ cũng có khả năng này, nếu không không thể hiểu được tại sao đám người này lại đột nhiên tới giúp bọn họ.
Nhưng mà, nếu là Hứa Kiệt gọi đến, tại sao không thấy hắn đâu?
“Tiểu Uyển, con thử gọi điện hỏi xem, xem có phải Hứa Kiệt gọi người tới giúp đỡ chúng ta không.” Vẻ mặt Từ Phương hiện lên mong chờ, nói.
Vương Uyển gật đầu, lấy điện thoại di động ra, đang bấm số của Hứa Kiệt thì thấy một đám người áp giải Lý Hổ đi tới trước mặt Lục Trần.
Vương Uyển sững sờ, chẳng lẽ đám người kia là Lục Trần gọi tới?
Làm sao có thể, sao anh lại gọi được nhiều người đến như thế?
Những người này, vừa nhìn đã biết là người lăn lộn ở thế lực ngầm!