Mục lục
Võ thần nghịch thiên: ma phi chí tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Trong Chu Tước Bảo Đỉnh, Quân Thanh Vũ khẽ nâng bàn tay, Địa Tâm Chi Hỏa đột nhiên bùng cháy lên, làm nổi bật ở trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia, vẻ mặt của nàng lạnh nhạt, trong đôi mắt màu đen lóe ra hai ngọn lửa, ánh mắt thanh lãnh bắn thẳng vào trung tâm trận pháp bị ngọn lửa vây quanh ở trước mặt.
Vô Đạo lão nhân vẫn đứng ở bên cạnh, trên khuôn mặt già nua hiện vẻ vừa lòng: “Chu Tước đại nhân, tiểu chủ nhân xác thật là thiên tài khó có được, như thế xem ra, có lẽ chuyện kia cũng chỉ có nàng mới có thể làm được…”
Chu Tước không nói gì, hắn khoanh tay đứng, hồng y ở dưới ánh lửa càng thêm phong hoa tuyệt đại, mắt đỏ lãnh khốc đặt ở trên người nữ tử, xẹt qua một tia phức tạp.
“Phụt!”
Theo động tác của đối phương, Địa Tâm Chi Hỏa càng thêm mãnh liệt, dần dần, trên trán nữ tử đã toát ra chút mồ hôi mỏng, lại vẫn không thu động tác lại…
Thời gian từ từ trôi đi, không biết qua bao lâu, ngay lúc Tuyệt chờ thiếu chút nữa ngủ, rốt cuộc nữ tử cách đó không xa cũng động đậy…
Xôn xao một tiếng, một ánh sáng màu lam bị nàng nắm trong tay, từ khe hở ngón tay bắn ra, khóe môi nàng khẽ cong lên độ cong nhàn nhạt: “Trận pháp bát cấp, Thánh Linh Trận!”
Thánh Linh Trận, tên như ý nghĩa, đó là trận pháp khiến Tiên Thiên đỉnh phong đột phá đến Thánh Cảnh.
Nàng nắm chặt trận pháp trong tay, quay đầu nhìn về phía Vô Đạo lão nhân, nhàn nhạt nói: “Tiền bối, bây giờ ta phải đi mở cửa Chu Tước thứ tám ra!”
“Được.” Vô Đạo lão nhân nở nụ cười: “Ta cũng muốn biết cửa Chu Tước thứ tám tặng cho ngươi chính là bảo vật gì…”
Cửa Chu Tước thứ tám, ở lúc Quân Thanh Vũ lại luyện chế ra trận pháp bát cấp Thánh Linh Trận lần nữa, đã chậm rãi mở ra…
“Đó là…”
Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, ánh mắt thanh lãnh dừng ở trên một tảng đá lớn kia.
Ở trong tảng đá lớn có một khe hở, chất lỏng màu xanh biếc từ từ chảy xuôi xuống phía dưới, chất lỏng kia thoạt nhìn trong suốt xanh biếc, mơ hồ có thanh hương nhàn nhạt.
“Là Thần Thạch Nhũ!”
Vô Đạo lão nhân từ ngoài cửa đi vào, sau khi nhìn thấy tới cự thạch, ánh mắt đầu tiên là sửng sốt, sau đó là kích động: “Lại là Thần Thạch Nhũ trong truyền thuyết, lúc trước ta đã từng may mắn nhìn thấy Thần Thạch Nhũ ở trên sách cổ, sau đó nghe nói là bị một cường giả hợp vào cả tảng đá mang đi rồi, không nghĩ tới lại nhìn thấy ở chỗ này lần nữa…”
“Thần Thạch Nhũ?” Ánh mắt của Quân Thanh Vũ nhìn sang Vô Đạo lão nhân: “Đó là cái gì?”
“Ha ha.” Vô Đạo lão nhân cười khẽ hai tiếng, ngăn cảm xúc sôi trào trong lòng lại, nói: “Thần Thạch Nhũ này chính là thứ tốt, cho dù là rất nhiều cường giả Thần Cảnh đều sẽ tranh đoạt, dù là với những Thần Cảnh đó, một giọt Thần Thạch Nhũ, cũng đủ để cho người ta thay đổi thoát thai hoán cốt một lần, chẳng qua bây giờ thực lực của ngươi quá kém, nếu dùng Thần Thạch Nhũ, sợ là sẽ nổ tan xác mà chết.”
“Nói như vậy, Thần Thạch Nhũ không có tác dụng gì với ta?” Quân Thanh Vũ nhíu chặt mày, nhàn nhạt hỏi.
“Ha ha, cũng không thể nói như vậy, bây giờ vô dụng, về sau không phải hữu dụng sao? Hơn nữa Thần Thạch Nhũ này sinh sản rất chậm, Chu Tước Bảo Đỉnh đã tồn tại rất nhiều năm, nó đại khái cũng đi tới nơi này mấy ngàn năm rồi, chỉ là ngươi không nhìn thấy thôi? Mấy ngàn năm, mới chỉ có nửa bình Thần Thạch Nhũ, có thể thấy được chỗ trân quý của nó…”
Quân Thanh Vũ nhàn nhạt cười: “Với ta mà nói, thứ bây giờ dùng được mới là hữu dụng chân chính, nếu bây giờ ta không dùng đến Thần Thạch Nhũ, vậy không có tác dụng gì!”
Lời nói của Vô Đạo lão nhân cứng lại, lại có một loại xúc động muốn ném nha đầu này ra ngoài!
Thần Thạch Nhũ là thứ gì? Cho dù là cường giả Thần Cảnh đều sẽ cướp đoạt, nhưng nàng nói gì đó? Đây chính là đồ vô dụng?
Nha đầu này, rõ ràng chính là lòng mang tài phú tới cười nhạo người nghèo bọn họ mà!
Ánh mắt của Vô Đạo lão nhân ai oán nhìn Quân Thanh Vũ, nếu không có thân phận đặt ở nơi này, ông tuyệt đối muốn hung hăng dạy dỗ nha đầu này một trận!
“Xem ra không còn thứ khác rồi.”
Ánh mắt Quân Thanh Vũ nhìn bốn phía xung quanh, thất vọng rồi thở dài, vốn định mượn vật trong Chu Tước Bảo Đỉnh khiến mình ở trên Lạc Nguyệt Đảo toàn thân mà lui, xem ra chỉ có thể nghĩ biện pháp khác…
Bên trong phủ đảo chủ, bỗng nhiên truyền đến một hơi thở cường đại, trong phút chốc, đảo chủ vốn còn ngồi ở ghế trầm tư đột nhiên ngẩn ra, vội vàng đứng lên đi ra nghênh đón.
“Lâm Tư đại nhân.”
Lời nói vừa dứt, một áo vàng từ ngoài cửa lóe vào.
Đó là một nam nhân trung niên, vẻ mặt lạnh lùng, trên khuôn mặt không có biểu tình, ánh mắt thâm thúy đảo qua đảo chủ, lãnh khốc nói: “Chuyện ta để các ngươi hoàn thành, không biết các ngươi hoàn thành như thế nào?”
“Lâm Tư đại nhân, ngươi yên tâm, gần đây Lạc Nguyệt Đảo đã lẻn vào rất nhiều môn phái, rút linh hồn của những đệ tử trong môn phái đó ra tới hiến cho đại nhân ngài, chỉ là ta có thể cả gan hỏi một câu không, đại nhân các ngươi cần những linh hồn thiên tài đó là…”
Khuôn mặt của Lâm Tư trầm xuống: “Thứ không nên hỏi thì tốt nhất đừng hỏi! Hình như ta nghe nói gần đây Lạc Nguyệt Đảo các ngươi có một thiên tài, không biết có chuyện này không?”
Đảo chủ sửng sốt một chút: “Đúng vậy, thiên tài kia là người của Lạc Nguyệt Đảo chúng ta, hút linh hồn của nàng, hình như không tốt.”
“Hừ!” Lâm Tư hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu tình nói: “Ngươi làm những việc này còn thiếu sao? Trong những linh hồn hiến cho chúng ta đó có mấy người cũng là thiên tài của Lạc Nguyệt Đảo, nếu loại chuyện này đều không phải là lần đầu tiên làm, vậy còn có cố kỵ gì?”
Nghe được lời này, đảo chủ chần chờ nửa ngày, mới đủ dũng khí: “Lâm Tư đại nhân, vị thiên tài kia là một Thiên Linh Thể, chờ nàng trưởng thành, thì có tác dụng rất lớn với chúng ta, nếu giết nàng cũng quá đáng tiếc…”
“Thiên tài?” Lâm Tư nở nụ cười trầm thấp: “Một thiên tài mà thôi, Lạc Nguyệt Đảo ngươi không thiếu nhất đó là thiên tài, huống chi, chúng ta cần đúng là linh hồn Thiên Linh Thể, ta gia hạn cho ngươi trong vòng một ngày đưa linh hồn Thiên Linh Thể kia vào sau núi.”
Đảo chủ trầm mặc xuống, vị Thiên Linh Thể kia xác thật quan trọng với bọn họ, nhưng dù sao nàng vẫn là lần đầu bước vào võ giả, ai biết có mệnh sống đến lúc ấy hay không?
Như thế, không bằng dùng để hiến cho bọn họ, có lẽ sẽ càng có chỗ tốt với Lạc Nguyệt Đảo…
“Lâm Tư đại nhân, ta hiểu rồi, không cần một ngày, ta sẽ tự tay đưa linh hồn của thiên tài đó lên.”
Lâm Tư đại nhân nói không sai, dù sao loại chuyện này ông không phải là lần đầu tiên làm, lần này chính là đổi thành Thiên Linh Thể thì như thế nào? Nếu chọn gia nhập Lạc Nguyệt Đảo, vậy tất nhiên sẵn sàng hy sinh cho Lạc Nguyệt Đảo!
Bỗng nhiên, trong không khí truyền đến một tia bạo động, nháy mắt khiến sắc mặt của Lâm Tư trầm xuống, ánh mắt lạnh băng của ông ta nhìn vào góc nào đó, lạnh giọng nói: “Ai ở đó?”
Nguy rồi!
Lòng của Tiểu Điện hung hăng run lên, khi thấy những người này muốn rút linh hồn của chủ nhân ra, không thể ngăn chặn lửa giận trong lòng, cho nên mới để nam nhân kia thấy được nó tồn tại…
Ầm!
Lâm Tư giơ tay nhấc lên một trận gió bắn ở chỗ góc, ầm một tiếng, cường mặt bị tạc ra một mảnh hố sâu, rồi sau đó, trong góc vốn đang không có người hiện ra một bóng dáng màu tím.
Sắc mặt của đảo chủ bỗng nhiên đại biến, lời nói vừa rồi của bọn họ đều bị linh thú này nghe được?
“Xem ra tính cảnh giác của ngươi vẫn quá yếu, bị người nghe lén cũng không biết.” Lâm Tư lạnh lùng nở nụ cười: “Một Tử Điện Phong Vân Thú Thánh Cảnh, xác thật có chút bản lĩnh, khó trách tới nghe lén cường giả, nhưng nếu ngươi thân là nhân loại, ta thật đúng là không làm gì được ngươi, mà ngươi lại là linh thú…”
Lâm Tư từ từ nâng tay lên, trong tay ông ta lập tức cầm một thanh vũ khí.
Vũ khí kia thoạt nhìn rất bình thường, không có chỗ trân quý gì, nhưng mà, sau khi cảm nhận được hơi thở của vũ khí kia, Tiểu Điện không tự chủ được có chút kiêng kị.
“Đây là thanh kiếm ta đã từng thu hoạch được từ trong di tích, không có công hiệu gì khác, chỉ là ở dưới uy áp của nó, bất kì linh thú gì đều không thể chiến đấu, không tin, ngươi có thể thử vận lực lượng trong cơ thể của mình mà xem.”
Lâm Tư cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh băng quét về phía Tiểu Điện.
Tiểu Điện vội vàng thử vận chuyển lực lượng, lại phát hiện, lực lượng kia như bị mạnh mẽ phong ấn, dù thế nào cũng không thể chuyển động chút nào.
Dần dần, trong mắt nó bắn ra tia kinh sợ.
Chạy!
Nghĩ đến đây, Tiểu Điện không có bất kì do dự gì, cơ thể như tia chớp muốn chạy ra ngoài cửa, nhưng không chờ nó tới cửa bóng dáng màu vàng kia lại ngăn cản đường đi của nó lần nữa.
“Muốn chạy?” Ánh mắt của Lâm Tư lãnh khốc, mặt không biểu tình nói: “Nếu ngươi nghe được lời không nên nghe, ngươi cho rằng, ngươi còn có thể đi?”
Tiểu Điện không nhịn được lui chân về phía sau, nó vốn định vận dụng ẩn thân lần nữa, lại kinh ngạc phát hiện, ở dưới hạn chế của vũ khí kia, ngay cả ẩn thân đều mất đi hiệu lực…
Xong rồi!
Lúc này nó khẳng định chết chắc rồi!
Nhìn nam nhân trung niên tới gần mình, ánh mắt Tiểu Điện hiện ra tia tuyệt vọng…
“Không tốt!”
Trong phòng, Quân Thanh Vũ đang nhắm mắt khoanh chân đột nhiên mở hai mắt ra, đáy mắt xẹt qua một tia thanh lãnh: “Tiểu Điện đã xảy ra chuyện!”
Tiểu Điện có khả năng ẩn thân, trừ phi nó không cẩn thận khiến hơi thở của mình truyền ra ngoài, nếu không, căn bản là sẽ không có người nhận thấy được tồn tại của nó!
Cho nên Quân Thanh Vũ căn bản không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Tiểu chủ nhân, nếu ngươi muốn đi, sẽ bại lộ thân phận của mình, dẫn đến nguy hiểm.” Vô Đạo lão nhân trầm ngâm nửa ngày, mở miệng nói.
Ánh mắt Quân Thanh Vũ bắn về phía ngoài cửa, trong ánh mắt thanh lãnh bắn ra tia kiên định: “Tiểu Điện gặp phải nguy hiểm, ta không thể mặc kệ, dù là thân phận bại lộ, ta cũng không quản được nhiều như vậy!”
Xoạt một tiếng, thân thể của nàng bắn nhanh về phía ngoài cửa, thả người đi về phủ đảo chủ.
Lại ngay ở lúc nàng lao ra khỏi phòng, lại gặp Thẩm Nhiên đến tìm nàng, khi nhìn thấy bạch y nhanh như gió kia, lập tức sửng sốt một chút: “Nha đầu này đã xảy ra chuyện gì mà khẩn trương như vậy? Hơn nữa khi nào nàng có tốc độ nhanh như vậy? Không được, ta có chút không yên lòng, vẫn đi xem thì tốt hơn…”
Thẩm Nhiên nhíu chặt mày, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì khiến nha đầu kia đuổi như vậy, hơn nữa nơi nàng đi, hình như là phủ đảo chủ…
“Thôi, trước đi theo rồi lại nói.” Thẩm Nhiên lắc đầu, không hề nghĩ nhiều, việc gấp bây giờ là đi theo.
“Không đúng……”
Mới vừa đi hai bước, Thẩm Nhiên đã ngừng lại, trầm ngâm nửa ngày, đi về phía ngược lại: “Ta đi tìm Giác Ý trưởng lão và U Nguyệt trưởng lão trước, miễn cho tiểu tử thúi đảo chủ kia gây khó xử cho đồ nhi bảo bối của ta, có thể khiến đảo chủ nghe lệnh, cũng chỉ có hai lão gia hỏa kia…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK