Quân Thanh Vũ không nghĩ đến Tiểu Hoàng Nhi có năng lực này, khẽ nhíu mày liễu lại, nàng còn chưa kịp nói gì đó, thân thể nho nhỏ kia đã nhảy đến bên cạnh Tiểu Phượng, rồi xách nó từ phía sau Gia Cát Vân ra.
Tiểu phượng vì lời nói của Tiểu Hoàng Nhi mà ngây ngẩn cả người, mắt to ngơ ngẩn nhìn tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác này, thậm chí căn bản không có phản ứng kịp, một giọt máu tươi từ lòng bàn tay của Tiểu Hoàng Nhi bay vào trong miệng của nó……
Ầm!
Khí thế cường đại từ trong thân thể của Tiểu Phượng phát ra, nó bay quanh trên đỉnh đầu của mọi người, ngửa đầu thét ra một tiếng phượng kêu, bất kì kẻ nào cũng đều có thể nghe ra cảm xúc kích động trong tiếng phượng kêu này……
Toàn bộ Tần Châu đều yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người theo tiếng phượng kêu nhìn lại, kinh ngạc xuất hiện ở trên mặt của bọn họ……
Nửa Tiên Thiên!
Không sai, đây là uy áp chỉ có linh thú nửa Tiên Thiên khi xuất thế mới có.
Những linh thú thực lực thấp ở trong ngọn núi xa cũng run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, sợ hãi nhìn Tần Châu cách đó không xa, hơn nữa ngay cả lực lượng bò dậy cũng đều không có.
Uy áp nửa tiên thiên, là chúng nó không thể thừa nhận……
Cũng vào lúc này, trong Gia Cát gia tộc, Gia Cát Oánh Nhi cũng nghe thấy tiếng phượng kêu này, xoạt một tiếng đứng lên, trên khuôn mặt mảnh khảnh là kích động không ngăn được.
“Phượng Hoàng, không sai, đây tuyệt đối là tiếng kêu của Phượng Hoàng! Thì ra Phượng Hoàng ở gần Tần Châu, nếu ta có thể có được Phượng Hoàng này, vậy có thể chứng minh thân phận phượng nữ chuyển thế này.”
Ánh mắt của Gia Cát Oánh Nhi lóe vài cái, không tiếng động nở nụ cười.
Nếu có thể có được Phượng Hoàng này, về sau sẽ có thể hung hăng đả kích hai tiện nhân kia! Nàng là phượng nữ chuyển thế, thiên chi kiêu nữ, tất có Phượng Hoàng mệnh định của mình.
Lúc trước trứng Hắc Phượng Hoàng kia không cần mình, nói không chừng là bởi vì không xứng với nàng, mà đây lại là Phượng Hoàng nửa Tiên Thiên, có nó ở đây, còn sẽ sợ không đả kích đến bọn họ sao?
Như nghĩ đến bộ dáng của Quân Thanh Vũ và Gia Cát Vân bị đả kích, Gia Cát Oánh Nhi nhịn không được cười to ra tiếng, nàng chờ ngày này đã rất lâu rồi……
Trong biệt viện Vô Thượng Tông, tiểu phượng hưng phấn chuyển vòng ở bên cạnh Gia Cát Vân, kích động nói: “Chủ nhân, rốt cuộc ta cũng đột phá đến nửa Tiên Thiên.”
Gia Cát Vân sửng sốt một chút: “Tiểu phượng, ngươi có thể nói sao?”
“Không phải, chủ nhân, ta trở thành nửa Tiên Thiên là có thể dùng linh hồn giao lưu với ngươi, chờ đến Tiên Thiên thì lúc sau mới có thể mở miệng nói tiếng người, sau khi tiến vào Thần Kính là có thể hóa thành hình người.”
Đương nhiên, cũng có một số linh thú trời sinh là có thể lấy hình người xuất hiện, ví dụ như Tiểu Hoàng Nhi……
“Còn có, chủ nhân, bằng hữu của ngươi là một biến thái, nàng lại có thể khế ước với Hỏa Phượng Hoàng huyết mạch vương giả của nhất tộc Phượng Hoàng, Hỏa Phượng Hoàng này chú định sẽ trở thành nữ vương bệ hạ, lại cam tâm tình nguyện đi theo bằng hữu ngươi, cho nên ta mới nói bằng hữu của ngươi là một biến thái.”
Không chỉ là biến thái, lại còn là một ma quỷ.
Tiểu phượng đột nhiên nghĩ đến trước kia nó thoải mái ngủ ở trong vỏ xác, ma quỷ này lại dùng lửa Chu Tước uy hiếp nó, làm hại nó bị dọa lập tức phá xác đi ra.
Nào có người nào ép Phượng Hoàng phá xác như nàng?
Tiểu Phượng cảm giác được, lúc trước nàng sử dụng ngọn lửa kia, so với ngọn lửa trên người Tiểu Hoàng Nhi càng thêm khiến nó cảm thấy sợ hãi, trong tay biến thái này tất nhiên còn có một con trâu bò hơn Tiểu Hoàng Nhi.
“Vương giả nhất tộc Phượng Hoàng?” Gia Cát Vân nở nụ cười: “Vận khí của Tiểu Vũ luôn rất tốt, nếu có nhất tộc Phượng Hoàng làm hậu thuẫn cho nàng, vậy thế lực sau lưng nàng sẽ càng mạnh……”
Mà nàng muốn trợ giúp nàng, chỉ có càng trở nên cường đại hơn.
“Vân, ngươi quyết định đối phó với Gia Cát gia tộc như thế nào?” Quân Thanh Vũ nhíu mày, khẽ hỏi.
Khuôn mặt của Gia Cát Vân ngẩn ra, rồi nói hết kế hoạch của mình ra.
“Không phải Gia Cát Oánh Nhi kia tự nhận là thiên chi kiêu nữ sao? Tất nhiên sẽ không cam tâm cứ trở thành một phế vật như vậy, cho nên ta đã cố ý để người thả ra tin tức, nói Vô Thượng Tông chúng ta có được một bí thuật, có thể giúp người trọng tố đan điền, những người đó thật đúng là ngu ngốc, loại chuyện ma quỷ này lại cũng sẽ tin, ngay ở trước khi ngươi đến bọn họ đã đã đi tìm ta, ta để sư huynh của ta giả mạo ta đi tiếp đãi người của Gia Cát gia tộc……”
Nói đến đây, Gia Cát Vân dừng một chút: “Sư huynh mang đến thánh hỏa của Vô Thượng Tông chúng ta, ta để sư huynh lừa gạt các nàng nói là chịu đựng thiêu đốt của thánh hỏa một tháng là có thể giúp người trọng tố đan điền, thánh hỏa kia xác thật là bảo bối của Vô Thượng Tông chúng ta, nếu có thể sống sót trong thiêu đốt của thánh hỏa, về sau thực lực sẽ càng thêm tiến bộ vượt bậc, Tiểu Phượng có được lực lượng bây giờ cũng không thoát khỏi quan hệ với thánh hỏa, nhưng tiền đề là ngươi cần phải là một tu luyện giả, Gia Cát Oánh Nhi là một phế vật, dù là bị thánh hỏa thiêu đốt nửa tháng, đều không có bất kì biến hóa gì.”
Hơn nữa tư vị thiêu đốt của thánh hỏa kia cũng không phải là dễ dàng có thể chịu đựng như vậy.
Gia Cát Vân đã từng tự mình chịu đựng điều đó, đương nhiên biết rõ loại thống khổ này, nhưng chỉ cần ba ngày là đủ rồi, nàng lại muốn tra tấn Gia Cát Oánh Nhi nửa tháng.
Càng ở sâu thánh hỏa kia, ngươi muốn ngất cũng không thể ngất xỉu, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.
Nếu để Gia Cát Oánh Nhi chịu đựng tra tấn nửa tháng còn chẳng làm nên trò trống gì, không biết nàng sẽ có bao nhiêu tuyệt vọng……
“Vân di, người mưu kế thật ác độc.” Tiểu Hoàng Nhi mắt to cong thành một trăng non nhi, khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác nở nụ cười đáng yêu: “Nhưng Tiểu Hoàng Nhi rất thích, Vân di, người dạy âm mưu quỷ kế cho Tiểu Hoàng Nhi được không? Về sau có người bắt nạt mẫu thân, Hoàng Nhi có thể hung hăng trút giận cho mẫu thân.”
Gia Cát Vân ngẩn ra một chút, chỉ vào Tiểu Hoàng Nhi lên tiếng cười: “Tiểu vũ, đây thật không hổ là nữ nhi của ngươi, thật hâm mộ ngươi nhặt được một nữ nhi bảo bối như vậy, ha ha.”
Quân Thanh Vũ nhíu mày, cũng không nói lời nào, ánh mắt nàng dừng ở trên người Tiểu Hoàng Nhi, ở trong đôi mắt chứa đầy ý cười, có lẽ kiếp này có thể được một tiểu gia hỏa này cũng là may mắn của nàng.
“Đúng rồi.” Giọng nói của Gia Cát Vân dừng một chút: “Ở trong nửa tháng quá nhàm chán, cho nên, ta muốn xuất hiện ở trong mắt Gia Cát gia tộc, bây giờ ta có thực lực tự bảo vệ mình, không bao giờ cần kiêng kị Gia Cát gia tộc kia, ta đã không phải là ta ở một năm trước kia, cũng không phải là tiểu khất cái ở sáu năm trước bị phong ấn thực lực mà cần phải lưu lạc.”
Quân Thanh Vũ cười nhàn nhạt: “Lần này ta đến gặp ngươi đó là vì giúp ngươi một tay, ngươi muốn làm cái gì thì cứ yên tâm đi làm đi, mọi việc ta sẽ bồi ngươi.”
Trong lòng Gia Cát Vân ấm áp, bỗng nhiên nhớ đến thiếu nữ cứu mình ra khỏi hiểm cảnh lúc trước kia.
Có lẽ khi đó không có nàng, cũng sẽ không có Gia Cát Vân bây giờ……
Ban đêm.
Trăng sáng sao thưa, ánh trăng màu trắng ngà bao trùm vài ngọn núi, ở giữa núi rừng rậm rạp đầu bóng cây, trong núi rừng lúc này, Quân Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn nữ tử trẻ tuổi đứng ở trước mặt mình, trên khuôn mặt tuyệt sắc không có biểu tình, như bao phủ một lớp sương lạnh.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Quân Thanh Vũ vốn dĩ không muốn đến đây, nhưng muốn nhìn xem những người này lại muốn đánh chủ ý gì, cho nên sau khi nàng nhận được tin mật kia đã đi đến.
Nữ tử trẻ tuổi cắn môi, thình thịch một tiếng quỳ gối trước mặt Quân Thanh Vũ.
“Quân cô nương, chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn, không biết cô nương là khách nhân tôn quý của thiếu tông chủ Vô Thượng Tông, xin cô nương tha cho chúng ta một lần, còn tiếp tục như vậy, Tĩnh Nhi sẽ bị phụ thân của nó đánh chết, nể tình Tĩnh Nhi nhỏ tuổi không hiểu chuyện, tha cho chúng ta đi.”
Quân Thanh Vũ không biết là nên cười hay là nên khinh thường những người này, ánh mắt nàng vẫn thanh lãnh như vành trăng sáng trong trời đêm kia, trên khuôn mặt tuyệt sắc thanh lệ xuất trần lại cũng lạnh lùng làm trong lòng người ta run sợ.
“Cho ngươi một câu, nuôi mà không dạy là lỗi của người làm phụ thân, nếu các ngươi sớm giáo dục hắn tốt, thì sao có thể gặp phải họa hôm nay? Ta không ra tay đối phó với các ngươi, cũng sẽ không vì các ngươi cầu tình, nàng xử lý như thế nào đó là chuyện của nàng, không liên quan đến ta.”
Tuổi trẻ nữ tử đứng lên, dùng giọng run rẩy kia nói: “Tuổi tác của Tĩnh Nhi còn nhỏ, làm phụ mẫu vốn hẳn là sủng nó yêu nó bao dung nó, nhưng nó cũng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi, chẳng lẽ Quân cô nương thật sự nhẫn tâm như vậy? Ngươi làm như thế có khác gì ma quỷ?”
Nói đến câu cuối cùng, nàng ta điên cuồng hét lên.
Trong giọng nói run rẩy mang theo tức giận không áp chế được……
“Hình như hắn đã mười tuổi đi? Mười tuổi cũng không phải rất nhỏ, tuổi tác của nữ nhi ta còn nhỏ hơn hắn, chẳng lẽ nhi tử của ngươi là bảo bối, nữ nhi của ta xứng đáng bị các ngươi ngược đãi? Nếu ta là một người thường sẽ như thế nào? Ta đây sẽ chết ở trong tay các ngươi, nữ nhi của ta cũng sẽ bị nhi tử của ngươi bắt về Thanh Vân Môn cứng rắn ngược đãi, chẳng lẽ nàng không phải là tiểu hài tử? Mặt khác, ta làm cái gì? Hình như ta cái gì cũng không làm gì hắn, chẳng qua Vô Thượng Tông có muốn tha cho Thanh Vân Môn không mà thôi, nếu ta nhẫn tâm, vậy ngươi muốn cường đoạt một tiểu nữ hài làm tức phụ của nhi tử ngươi thì tính cái gì?”
Nữ tử trẻ tuổi bị Quân Thanh Vũ chèn ép nói không ra lời.
Nàng chỉ là nhìn thấy Tĩnh Nhi trở về bị phụ thân nó hung hăng giáo huấn một trận, hơn nữa phạt quỳ ở từ đường, cho nên đau lòng chịu đựng không được mới nghĩ đến cầu tình với nàng, chỉ cần nàng không truy cứu Thanh Vân Môn, có lẽ phu quân sẽ không trừng phạt Tĩnh Nhi.
Da thịt Tĩnh Nhi của nàng non mịn sao chịu được tra tấn như vậy?
Nhưng lại không suy xét qua là bọn họ muốn bắt đi tiểu nữ hài kia trước……
“Chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn châm chước một chút sao?”
Nữ tử trẻ tuổi còn muốn nói gì đó, Quân Thanh Vũ lại liếc nhìn nàng ta một cái, xoay người đi ra ngoài bìa rừng, có lẽ nàng đến đây gặp nàng ta chính là một sai lầm.
Nhìn bóng dáng của thiếu nữ đón ánh trăng đi xa, nữ tử trẻ tuổi chỉ cảm thấy hai chân yếu ớt, đột nhiên tê liệt ngã xuống mặt đất, trên khuôn mặt kiều mỹ toàn là vẻ tuyệt vọng……
Ánh trăng bao phủ khắp rừng cây, gió đêm khẽ thổi qua, lá cây rung động xào xạt,
ở ngoài núi rừng Tần Châu, địa hình tương đối phức tạp hay thay đổi, cho nên Quân Thanh Vũ lạc đường.
Nàng nhíu mày lại, thấp giọng phân phó nói: “Hồng Ngọc, đi dò đường.”
“Ô ô.”
Hồng Ngọc khẽ kêu hai tiếng, hưu một tiếng nhảy về phía trước, Quân Thanh Vũ vội vàng đuổi theo, đi theo bóng dáng nho nhỏ ở phía trước kia, nhưng khiến nàng cảm thấy kỳ quái chính là, địa phương Hồng Ngọc đi nàng cảm giác rất xa lạ……
“Hồng Ngọc, có phải ngươi đi nhầm hay không?”
Quân Thanh Vũ dùng tay vén cỏ dại ngăn trở con đường ở phía trước lên, nghi hoặc hỏi, lại vào lúc này, đồng tử của nàng co rụt lại, toàn bộ thân thể đều cứng ở tại chỗ……
Dưới ánh trăng hồ nước như tỏa ra một tia sáng nhàn nhạt, nam nhân trần truồng đứng trong hồ nước, da thịt trắng nõn ở dưới ánh trăng bao phủ ánh sáng bạc, bọt nước trên tóc từ từ chảy xuống xương quai xanh tinh xảo.
Không thể không nói, mỹ nam này tắm rửa thật đúng là đáng dụ hoặc chết.
Quân Thanh Vũ hoàn toàn ngây ngốc, đầu ong một tiếng trống rỗng, chỉ ngây ngốc nhìn nam nhân tuấn mỹ như tiên nhân kia.
Đột nhiên, một bàn tay to ấm áp kia nắm chặt eo của nàng, không đợi nàng phản ứng lại đã kéo nàng vào bên trong hồ nước……
Mặt nước tạo nên bọt sóng, làm ướt tóc đẹp của thiếu nữ.
“Vô Tình, ngươi…… Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Giọng nói của Quân Thanh Vũ mang theo run rẩy, bây giờ Vô Tình khiến nàng có một loại cảm giác sợ hãi, ngay cả giọng nói đều không còn thanh lạnh nhạt mạc như trước, yếu ớt nhìn nam nhân để nàng ở bờ biển kia.
Vô Tình khẽ nheo đôi mắt lại, vẫn không nhúc nhích nhìn thiếu nữ trước mắt, tay của hắn khẽ vén mái tóc của nàng lên, ánh mắt nghiêm túc kia lộ ra tình tố khác thường.
Thân thể của Quân Thanh Vũ cứng ngắc không thể nhúc nhích……
Bởi vì nàng rõ ràng cảm giác được, hình như phía dưới có thứ gì đó đang để ở giữa hai chân của mình.
Sẽ không phải là nam nhân này thú tính quá độ sau đó ăn sạch mình chứ?
“Vô Tình……”
Quân Thanh Vũ yếu ớt gọi một tiếng, nàng muốn lui về phía sau, đáng tiếc phía sau căn bản không có nơi để nàng trốn, không biết vì sao, bây giờ Vô Tình khiến nàng có một cảm giác muốn tránh né……
“Sao nàng lại ở đây?” Vô Tình rũ mắt nhìn thiếu nữ bị hắn đặt ở bên bờ, lạnh nhạt hỏi
.
“Lạc đường……”
Lạc đường? Trong mắt của Vô Tình xẹt qua một tia ý cười, lại lướt qua giây lát, hắn kéo Quân Thanh Vũ lên, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.
“Ta dẫn nàng trở về.”
Khi nói chuyện thì ôm lấy thân thể của Quân Thanh Vũ, bế nàng lên bờ.
Hình như Vô Tình cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, trần như nhộng đứng ở trước mặt Quân Thanh Vũ, không thể không nói, dáng người của nam nhân này rất thon dài, bọt nước trên da thịt ở dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng bạc, bộ dáng kia dụ hoặc lòng người, hơn nữa vật hạ thân của hắn cũng không che đậy, lắc lư ở trước mặt nàng……
Quân Thanh Vũ vội vàng liếc quá, trên mặt xuất hiện một vẻ xấu hổ.
Vô Tình nhanh chóng mặc xong y phục, lấy áo ngoài khoác ở trên người Quân Thanh Vũ, nửa ngày sau, Tiêu Nguyệt xách theo một con hồ ly màu đỏ từ trên cây nhảy xuống.
Hồng Ngọc ô ô kêu to một tiếng rồi xông vào trong lòng Quân Thanh Vũ, vừa chỉ vào Tiêu Nguyệt vừa oa oa nói gì đó, như là đang cáo trạng, bộ dáng kia cực kỳ oan ức.
“Hồng Ngọc, có phải ngươi cố ý hay không?” Quân Thanh Vũ xách đuôi của Hồng Ngọc lên, xụ mặt hỏi.
Hồng Ngọc đánh cái rùng mình, trong mắt hàm chứa oan ức.
Được rồi, nàng thật sự là cố ý, đi theo bên cạnh chủ nhân lâu như vậy, với mùi hương của Vô Tình cũng rất quen thuộc, cũng biết những tháng này chủ nhân rất nhớ Vô Tình.
Cho nên khi Quân Thanh Vũ để nó dò đường, nó đã đi theo đến địa phương này……
Ai biết tên Tiêu Nguyệt kia thủ ở cách đó không xa, nhìn thấy mình đến lập tức bắt nó đi, nhưng sau khi nó nhìn thấy chủ nhân đi về bên này, thật ra cũng không ngăn cản chủ nhân.
Nó thật sự không biết Vô Tình tắm rửa ở nơi đó, càng không biết Tiêu Nguyệt canh ở bên ngoài sẽ để chủ nhân đi vào, mới khiến chủ nhân thấy được một màn này……
“Chúng ta đi thôi.” Vô Tình giơ tay khẽ vuốt tóc thấm ướt của Quân Thanh Vũ: “Y phục của nàng đã ướt rồi, đi về trước đem thay y phục này.”
Quân Thanh Vũ nhìn Vô Tình, cũng không biết bộ dáng chật vật này của nàng là ai gây ra.
“Hồng Ngọc, trở về.”
Nàng giơ tay thu Hồng Ngọc vào trong túi Càn Khôn vạn vật, khẽ đi về phía trước……
Vô Tình chăm chú nhìn bóng dáng của thiếu nữ, trong mắt luôn lạnh nhạt vô tình hiện ra ý cười nhàn nhạt, tuy ý cười này nhạt đến gần như không thể thấy, nhưng Tiêu Nguyệt vẫn luôn nhìn chăm chú lại phát hiện rõ.
Tiêu Nguyệt chớp đôi mắt, lúc này, công tử thật sự là bị rơi vào tay giặc……
Sau khi trở lại Vô Thượng Tông, Quân Thanh Vũ không quấy nhiễu bất kì kẻ nào, sau khi trở lại phòng đã thay thành y phục khác, ngay ở lúc nàng mới vừa thay xong y phục rồi xoay người lại, bỗng nhiên nhìn thấy Vô Tình đứng ở nàng phía sau.
“Vô Tình, không phải ta bảo ngươi ở chờ bên ngoài sao, ngươi tiến vào phòng ta từ lúc nào vậy?”
Vì sao một chút nàng cũng không cảm nhận được?
Chẳng lẽ khi mình thay y phục đã bị hắn thấy được?
Vô Tình nhìn Quân Thanh Vũ, nhàn nhạt nói: “Ta mới vừa đi vào.”
Nghe được lời này, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân đứng ở trong ánh trăng. Gần chín tháng không gặp nhau, nam nhân này vẫn luôn tuấn mỹ như một.
Hắn thật giống như là kiệt tác hoàn mỹ nhất của chúa sáng thế, tất cả ưu điểm đều biểu lộ ở trên người hắn không bỏ sót.
Nam nhân từ từ cúi đầu về phía nàng, khoảng cách gần trong gang tấc thậm chí cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương, tóc đen ở trong gió đêm khẽ bay, xẹt qua gương mặt của nàng, mang đến một cảm giác ngứa ngáy.
Quân Thanh Vũ lui về phía sau vài bước, giờ khắc này lòng đang loạn cả lên.
Nhưng nam nhân không cho nàng cơ hội thoát đi, bàn tay to ấn chặt nàng vào trước ngực, ngón tay khẽ vuốt môi mỏng kia, chợt cúi đầu hôn vào……
“Mẫu thân, người đã trở lại?”
Ngay ở nam nhân sắp hôn lên môi của thiếu nữ, một giọng nói mềm mại từ trên giường truyền đến, Quân Thanh Vũ cả kinh phục hồi tinh thần lại, đột nhiên đẩy Vô Tình ra.
Nàng vén tóc ra sau đầu, quay đầu nhìn về phía Tiểu Hoàng Nhi đang mở hai mắt.
Tiểu Hoàng Nhi nâng mu bàn tay lên xoa đôi mắt, bộ dáng như còn chưa tỉnh ngủ……
Ánh mắt mông lung của Tiểu Hoàng Nhi đảo qua Quân Thanh Vũ, lại rơi xuống trên người vô Tình, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác nở nụ cười đáng yêu: “Mẫu thân, hắn là phụ thân sao?”
Vô Tình rũ mắt nhìn về phía Tiểu Hoàng Nhi trên giường, trong mắt lạnh mang theo một cảm xúc khác thường.
“Ta là vị hôn phu của nàng, cũng chính là phụ thân của con.”
Quân Thanh Vũ còn chưa kịp giải thích, lại ngây ngốc vì lời nói của Vô Tình, lúc này vẻ mặt của nàng vô cùng đặc sắc, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì.
Vị hôn phu? Kia không phải lúc trước dùng để lừa Liễu Thiếu Thần sao?
Còn có khi nào thì hắn trở thành phụ thân của Tiểu Hoàng Nhi vậy? Vì sao mình lại không biết?
Tiểu Hoàng Nhi chớp mắt, nghiêm túc đánh giá Vô Tình, đột nhiên, nàng nở nụ cười đáng yêu: “Mẫu thân, thực lực của phụ thân này rất mạnh, hơn nữa trên người hắn trừ mùi hương của mẫu thân ra còn không có mùi hương của nữ nhân khác, cho nên Hoàng Nhi thích người phụ thân này.”
Cái gì mà trừ mùi hương của nàng ra còn không có mùi hương của nữ nhân khác?
Quân Thanh Vũ ngơ ngác nhìn Tiểu Hoàng Nhi, đây đều là ai dạy cho nàng?
“Hoàng nhi, con nên ngủ rồi.”
“Vậy mẫu thân bồi Hoàng Nhi ngủ đi.” Tiểu Hoàng Nhi nở nụ cười đáng yêu, cánh tay nho nhỏ ôm lấy thân thể của Quân Thanh Vũ, chôn đầu ở trong lòng nàng.
Chỉ có ngửi mùi hương của mẫu thân, nàng mới có thể cảm thấy an tâm……
“Ngày mai ta đến tìm nàng.”
Ánh mắt của Vô Tình di chuyển từ trên người Tiểu Hoàng Nhi về, đầu quay về phía Quân Thanh Vũ, chỉ khi đối mặt với thiếu nữ này, lạnh lẽo trong đôi mắt lạnh lùng kia mới có thể từ từ rút đi.
Hắn không ở đây trong khoảng thời gian này, hình như nàng đã trải qua không ít chuyện.
Một con Hỏa Phượng Hoàng, lại là vương giả tộc Phượng Hoàng, có linh thú như vậy ở bên cạnh nàng, hắn cũng có thể đủ yên tâm……
“Này, các ngươi nhìn, kia không phải là Gia Cát Oánh Nhi sao?”
“Nghe nói Gia Cát gia tộc được Vô Thượng Tông tương trợ, rất nhanh Gia Cát Oánh Nhi có thể khôi phục thực lực, nếu nàng trọng tố đan điền thành công, sau này Tần Châu sẽ lại là thiên hạ của Gia Cát gia tộc.”
“Chậc chậc, không nghĩ đến Gia Cát gia tộc nho nhỏ lại có thể nịnh bợ Vô Thượng Tông, chúng ta thật đúng là xem thường ông ta.”
Dưới nắng sớm, sau khi mọi người nhìn thấy thiếu nữ kia đi đến, đều bắt đầu nghị luận mở.
Lúc này Gia Cát Oánh Nhi lại không nghe bọn họ nói, ngược lại nhớ đến tiếng kêu của Phượng Hoàng ngày hôm qua, cũng không biết Phượng Hoàng kia ở đâu, nếu có thể có được Phượng Hoàng nửa Tiên Thiên nguyện trung thành, sau này còn có ai có thể khi dễ nàng?
Ngay ở lúc nàng trầm ngâm, tiếng nghị luận xung quanh dần nhỏ đi……
Nàng nghi ngờ ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt mọi người đều nhìn vào một chỗ, bất giác quay đầu nhìn lại, vừa thấy, cả người nàng đều ngốc ở tại chỗ……
Đó là một nam nhân tuấn mỹ đến như tiên như họa.
Hắn đón nắng sớm đi đến, như tiên nhân từ trong tranh đi ra, mờ ảo khiến người ta không thể bắt giữ, trên người nam nhân này cố tình tỏa ra từng trận hàn khí, trên khuôn mặt tuấn mỹ như che phủ một lớp sương lạnh.
Hơi thở của nam nhân kia lạnh lẽo, khiến người có chút muốn đi đến gần cuối cùng vẫn dừng bước chân lại.
“Hắn là nam nhân hai năm trước ta từng gặp qua một lần, vì sao hắn lại ở chỗ này?” Gia Cát Oánh Nhi si ngốc nhìn nam nhân đi đến.
Hai năm trước thoáng nhìn kinh hồng, khiến mấy năm nay nàng đều không thể quên.
Người nam nhân này đã khắc thật sâu vào nàng trong lòng, vô số đêm khuya xuất hiện ở trong mộng của nàng……
Bây giờ hắn xuất hiện ở Tần Châu, chẳng lẽ chính là duyên phận giữa bọn họ sao?
Giờ phút này, Gia Cát Oánh Nhi đã sớm vứt Phượng Hoàng ra sau đầu, chỉ quyến luyến nhìn nam nhân đi về phía nàng, theo hắn đi vào, tim của nàng thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Vị công tử này……”
Gia Cát Oánh Nhi không như những nữ nhân không có lá gan khác, nàng lấy hết dũng khí đi đến trước mặt Vô Tình muốn đến gần hắn, nhưng mà nam nhân kia như không nhìn đến một mỹ nhân như hoa như ngọc như nàng xuất hiện ở trước người hắn, mắt nhìn thẳng đi về phía trước.
Trên người hắn tỏa ra hàn khí đủ đông lạnh lòng người đang chạy tán loạn rồi.
Gia Cát Oánh Nhi rất không cam lòng, chính mình lớn lên không tồi, chỉ là gần đây gầy ốm, lại là phượng nữ chuyển thế, không có đạo lý nam nhân này không nhìn thấy nàng.
Chẳng lẽ hắn chưa từng gặp qua mình, cho nên không biết mình chính là Gia Cát Oánh Nhi phượng nữ chuyển thế?
“Công tử, ta là Gia Cát Oánh Nhi của Gia Cát gia tộc, không biết tôn tính đại danh của công tử?” Gia Cát Oánh Nhi ngây người, lại lần nữa đi đến trước mặt Vô Tình, sắc mặt thẹn thùng cúi đầu, xấu hổ nói.
Người hiểu biết Gia Cát Oánh Nhi đều choáng váng, nữ nhân này cũng sẽ có loại tư thái tiểu nữ nhi này? Gia Cát gia tộc ở Tần Châu quyền thế ngập trời, bây giờ lại nịnh bợ Vô Thượng Tông, xem ra mỹ nam như thế cuối cùng cũng sẽ rơi vào lòng bàn tay của nàng, thật là quá đáng tiếc……
Chính là, nam nhân như vẫn không nhìn đến nàng, trong đôi mắt lạnh lẽo không có bất kì cảm xúc dao động gì, lạnh nhạt khiến lòng người khinh hãi, vẻ mặt của kia hắn thật giống như căn bản không biết Gia Cát Oánh Nhi đang nói chuyện với hắn vậy.
Làm lơ!
Đây quả thật là hoàn toàn làm lơ!
Không có loại làm lơ gì làm cho người tan nát cõi lòng hơn cái này.
Gia Cát Oánh Nhi cắn cắn môi, nước mắt ủy khuất ở đảo quanh ở hốc mắt, trong lòng nàng vẫn cảm giác rất không cam lòng, muốn nhắc nhở nam nhân này một chút nàng là phượng nữ chuyển thế, nhưng lúc này, nàng còn chưa mở miệng, một giọng nói mềm mại thấm vào ruột gan, rơi vào trong tai mọi người.
“Vị a di này, ngươi là thích phụ thân của ta, cho nên muốn dây dưa với hắn sao?”
Vẻ mặtc của Tiểu Hoàng Nhi sáng lạn nhìn Gia Cát Oánh Nhi, ngây thơ nói.
Gia Cát Oánh Nhi không biết tiểu gia hỏa này là từ đâu nhảy ra, chỉ nghe được hai chữ phụ thân này, sắc mặt nàng lập tức đại biến, cắn chặt môi, chứa nước mắt nhìn bóng dáng thon dài đứng ở phía trước kia.
Phụ thân?
Nam nhân này lại có nữ nhi!
Nàng cảm giác tim bị vũ khí sắc bén gì đó hung hăng đâm một cái, hai năm giữ vững vào lúc này đột nhiên rách ra, không có gì thống khổ hơn khi yêu một nam nhân có thê tử.
Nếu…… Nếu hắn nói, như vậy cho dù là tiểu thiếp cũng không có gì không tốt.
Gia Cát Oánh Nhi ngăn tia chua xót trong lòng lại, nở một nụ cười dối trá với Tiểu Hoàng Nhi: “Hắn là phụ thân của ngươi sao? Có thể nói cho a di phụ thân của ngươi tên là gì hay không, còn có nương ngươi……”
Tiểu Hoàng Nhi chớp đôi mắt, ngây thơ cười nói: “Hoàng Nhi gọi ngươi là a di, là để mắt ngươi, vì sao ngươi phải tự xưng là a di của ta? Ngươi lớn lên xấu với già như vậy, Hoàng Nhi hẳn là gọi ngươi là lão bà bà, đúng rồi, lão bà bà, phụ thân ta tuổi trẻ tuấn mỹ thực lực cường đại lại có mẫu thân ta là nữ tử ưu tú như vậy ở bên người làm bạn, ngươi vẫn là đừng si tâm vọng tưởng với hắn, không nhìn thấy phụ thân ta không muốn nhìn ngươi một cái sao? Bởi vì với hắn mà nói là một loại vũ nhục, thật giống như khiến đôi mắt của hắn bị dính vi khuẩn vậy.”
Sắc mặt Gia Cát Oánh Nhi nháy mắt tái nhợt, cơ thể lung lay, nếu không phải nam nhân kia còn ở phía trước, nàng thật sự muốn một chưởng chụp chết tiểu nha đầu này.
“Hoàng Nhi, ngươi hiểu lầm a di, ta chỉ là……”
“Hoàng Nhi đã nói qua, ngươi không phải là a di gì, mà là lão bà bà vừa già lại xấu.” Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Hoàng Nhi trầm xuống, hừ một tiếng: “Không xinh đẹp bằng mẫu than của ta, cũng không cường đại bằng mẫu thân củ ta, càng không ưu tú hơn mẫu thân ta, nếu Hoàng Nhi là một nam nhân cũng không muốn để ý đến ngươi loại nữ nhân này, chỉ bằng ngươi cũng muốn si tâm vọng tưởng với phụ thân của ta? Còn có, đừng cười với Hoàng Nhi, ngươi không biết ngươi cười rất dối trá sao? Nếu không phải phụ thân ở chỗ này, ngươi rất muốn đánh Hoàng Nhi đúng hay không?”
Tiểu Hoàng Nhi nói rõ ràng ra tiếng lòng của Gia Cát Oánh Nhi.
Nàng cắn chặt môi, tức giận nhìn Tiểu Hoàng Nhi.
Đây thật sự là một tiểu hài tử năm tuổi sao? Vì sao một tiểu hài tử năm tuổi sẽ hiểu nhiều như vậy?
Gia Cát Oánh Nhi đương nhiên không biết, Tiểu Hoàng Nhi căn bản không phải là tiểu hài tử gì, nàng chỉ là một con linh thú có thể hóa thành hình người mà thôi, tất nhiên là không thể dùng những tiêu chuẩn đó để cân nhắc.
Tiểu Hoàng Nhi xoay người đi về phía Vô Tình, nở nụ cười sáng lạn: “Phụ thân, Hoàng Nhi là gạt mẫu thân đến đón phụ thân, chúng ta về nhà đi.”
Vô Tình nhàn nhạt gật đầu, từ đầu đến cuối hắn đều không nhìn Gia Cát Oánh Nhi sắc mặt tái nhợt ở phía sau một cái, có lẽ sau khi nói đến một lời lớn như vậy, ngay cả tồn tại của Gia Cát Oánh Nhi hắn cũng không biết……