Mục lục
Võ thần nghịch thiên: ma phi chí tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Y Lạc ngây dại, kinh ngạc mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt thanh tuấn của Cảnh Nguyệt Hiên, trong lúc nhất thời bị choáng váng, hoàn toàn không kịp phản ứng lại.
Tử đế thở dài, tuy nữ nhi này là của nữ nhân mình sủng ái nhất sinh ra, nhưng rõ ràng quá không thức thời, cho nên từ nhỏ đến lớn ông cũng không thế nào thích nàng.
Bây giờ ngay cả tình thế cũng không nhìn rõ, thật không biết sao Mị Nhi có thể sinh ra nữ nhi như vậy.
Y Lạc cắn chặt môi, hai mắt chứa chút nước mắt, bộ dáng kia nhu nhược động lòng người, như là bị oan ức cực lớn vậy, lại phối hợp với khuôn mặt thanh thuần kia lại rất dễ dàng khiến người ta vô cùng trìu mến.
“Khụ khụ.” Ngô Hùng ho khan hai tiếng, như muốn nhắc nhở Y Lạc một chút.
Nàng không có tư cách nhìn trộm thiếu chủ Lưu Nguyệt Môn, huống chi thiếu chủ là vì Thanh Vũ sư tỷ xuất hiện, quan hệ của hai người này rất không bình thường, nếu nói xứng đôi với thiếu chủ, đoán chừng cũng chỉ có Thanh Vũ sư tỷ.
Y Lạc này quá không thấy rõ thân phận của mình……
“Nha đầu điên.” Quân béo chạy nhanh đến trước mặt Y Tình, từ trên xuống dưới đánh giá nàng một phen: “Nha đầu điên, ngươi không sao chứ? Yên tâm đi, lần này lão đại và chúng ta đến chính là vì cứu ngươi về.”
Y Tình từ trong ngây ngốc phục hồi tinh thần lại, nàng mím chặt môi, giọng nghẹn ngào gọi một tiếng: “Mập mạp……”
Nàng cho rằng, cả đời này đều không trốn thoát khỏi vận mệnh gông xiềng, nàng cũng cho rằng, có lẽ cả đời này đều không thể thấy được mập mạp bọn họ, không nghĩ đến chuyện sẽ xuất hiện lúc nghịch chuyển……
“Mập mạp, Tôn gia gia bị bọn họ nhốt lại. Bọn họ dùng Tôn gia gia uy hiếp ta gả cho Ngô Lâm, nếu không sẽ giết Tôn gia gia, cho nên trước đó ta đã đưa ra một quyết định, ta sẽ gả cho Ngô Lâm, nhưng ngày tân hôn đó chính là đám tang của ta.”
Nói xong, rốt cuộc nàng cũng nhịn không được oan ức khóc nức nở lên.
Trời biết những ngày qua một mình nàng lo lắng hãi hùng cỡ nào……
Ánh mắt của Ngô Lâm chợt hoảng sợ, hung tợn trừng mắt nhìn mắt Tử đế, cẩu hoàng đế đáng chết này thiếu chút nữa hại chết hắn, nếu nàng biết tiểu công chúa thật sự chết, chỉ sợ hắn cũng khó thoát khỏi cái chết.
“Thanh Vũ sư tỷ, việc này không có quan hệ với ta, thật sự không có quan hệ.” Trên đầu Ngô Lâm ứa ra mồ hôi lạnh, vô cùng sợ hãi nói: “Ta thật sự không biết tiểu công chúa là bị ép, đều do Tử đế lừa gạt chúng ta, nếu sớm biết như vậy, ta nhất định sẽ không làm ra chuyện này, Thanh Vũ sư tỷ ngươi tha cho ta đi.”
“Đúng vậy, Thanh Vũ sư tỷ.” Ngô Hùng cũng nóng vội, so với Ngô Lâm hắn càng biết biến thái này tàn nhẫn độc ác: “Hai huynh đệ chúng ta thật sự là bị dấu diếm ở trong cốc, cái gì cũng không rõ ràng lắm, chúng ta thật sự không biết thiếu chút nữa đã ép chết tiểu công chúa.”
Nhìn thấy sắc mặt của thiếu nữ lạnh xuống, tâm can của huynh đệ Ngô gia đều nhảy mấy cái, trong lòng nguyền rủa tên hỗn đản Tử đế này trăm ngàn lần.
Thanh Vũ sư tỷ?
Y Lạc ngây ngẩn cả người, vừa rồi ánh mắt của nàng đều bị Cảnh Nguyệt Hiên hấp dẫn, cho nên bỏ qua xưng hô lúc trước với Quân Thanh Vũ, cho đến bây giờ, bốn chữ Thanh Vũ sư tỷ này mới truyền ở tai của nàng……
Ngô Hùng thân là đệ tử Lưu Nguyệt Môn, đặc biệt là đệ tử nội môn lại gọi nàng là sư tỷ?
Khuôn mặt của Y Lạc lập tức tái nhợt, trong suốt như tờ giấy. Bây giờ nàng bắt đầu oán hận phụ hoàng không nói cho nàng một chút, làm hại nàng lúc trước nói ra lời như vậy.
“Người đâu, dẫn Tôn lão ra đây.”
Tử đế nhận được ánh mắt của Quân Thanh Vũ phóng đến, vội vàng lên tiếng phân phó.
Rất nhanh đã có người đi ra lĩnh mệnh, không cần trong giây lát, Tôn lão y phục tả tơi xuất hiện ở trước mặt mọi người, khi nhìn thấy bộ dáng chật vật kia của ông, đôi mắt của Y Tình đỏ lên, oa một tiếng nhào vào trong lòng Tôn lão ngực khóc rống lên.
Ở trong hoàng cung, có lẽ nàng chỉ có Tôn gia gia là người thân……
“Tôn gia gia, là con không tốt, là con liên lụy người.” Y Tình nâng ánh mắt lên nhìn về phía Tôn lão, mũi ê ẩm, nước mắt trực tiếp rơi xuống.
Đáy long của Tôn lão đau xót, sủng nịch nhìn thiếu nữ đáng yêu xinh đẹp trước người, miễn cưỡng cong nụ cười lên: “Tiểu công chúa, không phải là ta không có việc gì sao? Đừng thương tâm nữa.”
Nói xong lời này Tôn lão lại giương mắt nhìn về phía Tử đế, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh.
Đáy lòng của Tử đế phát run, lại ngại với Quân Thanh Vũ và Cảnh Nguyệt Hiên ở đây, cho nên không dám nói gì, mà vào lúc này, Y Tình đã nói tình huống đã xảy ra vừa rồi cho Tôn lão.
“Tôn gia gia, chúng ta đi thôi.” Y Tình nâng mắt to trong trẻo lên, không chớp mắt nhìn Tử đế: “Phụ hoàng, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi là phụ hoàng, từ khi ngươi không màng hạnh phúc của ta mà ép ta, ngươi sẽ không bao giờ còn là phụ than của ta nứa, từ nay về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Khuôn mặt kiên định của thiếu nữ lại hoảng hốt như thế, khiến lòng của Tử đế bỗng nhiên luống cuống, ông muốn nói cái gì đó, cũng hiểu được lúc này thật sự là tổn thương lòng của nữ nhi này.
“Chậm đã!”
Ngay ở lúc Y Tình kéo Tôn lão muốn rời khỏi chính điện, một giọng nói thanh lãnh đột nhiên khiến nàng dừng chân lại, Quân Thanh Vũ khẽ câu môi, trong ánh mắt thanh lãnh dâng lên một tia khí thế.
“Còn có một số chuyện không có tính rõ rang.” Ý cười ở đáy mắt của nàng càng thêm thanh lãnh, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lại là một vẻ lạnh lẽo: “Ít ngày trước, Cẩm Y Hầu Tử Lăng quốc giết vào Quân Môn ta, chẳng những khiến người Quân Môn ta trọng thương còn phát ngôn bừa bãi muốn giết bọn họ, khoản này cứ như vậy không tính sao?”
Cơ thể của Cẩm Y Hầu run lên, ánh mắt hoảng sợ, cuối cùng thiếu nữ này vẫn không muốn tha cho hắn.
“Không!”
Hắn kinh sợ hét to một tiếng, cơ thể nhanh chóng lui về phía sau, ngay cả giọng nói cũng đều mang theo run rẩy không thể áp chế……
“Mập mạp, lúc trước hắn đối với các ngươi như thế nào, các ngươi có thể trả lại gấp bội ở trên người hắn, cho dù là đánh hắn đến bán thân bất toại cũng có ta chống lưng cho các ngươi, ta xem hắn có dám phản kháng hay không!”
Thiếu nữ vừa dứt lời, thanh lãnh khiến tâm can người đều run rẩy một chút.
Mọi người Quân Môn đều hưng phấn, nghĩ đến lúc trước bị hỗn đản này gây tổn thương, nhịn không được muốn đánh hắn tơi bời một trận, dù sao lão đại đã nói, xảy ra chuyện gì đã có nàng chống.
“Phụt!”
Một nắm đấm dừng ở trên người Cẩm Y Hầu, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể bay ngược ra ngoài, nhưng lúc này Cẩm Y Hầu không có lá gan phản kháng, ngay cả can đảm triển khai phòng bị cũng đều không có……
Đám người mập mạp càng đánh càng hưng phấn, muốn phát hết tất cả không vui ra, cho nên, Cẩm Y Hầu xui xẻo chỉ có thể thừa nhận từng công kích kia, cuối cùng bọn họ cảm thấy còn không thoải mái, đều thả hết linh thú ra, mà khi nhìn thấy những linh thú đó, mọi người Tử đế đều có chút há hốc mồm.
Đặc biệt là Y Lạc, trong long vô cùng ghen ghét, vì sao tiện nhân Y Tình kia có vận khí tốt như vậy? Lại có thể biết những người này, vì sao những vận khí này không phải là của Y Lạc nàng?
Tiện nhân kia trừ khuôn mặt và thiên phú không tồi ra, còn có chỗ nào có thể so với Y Lạc nàng?
Nắm chặt nắm đấm, Y Lạc biểu hiện ra không cam lòng trong lòng.
Lúc này, trong Mị Tâm Điện, Mị quý phi lười biếng nằm ở trên ghế quý phi, bà như rất nhanh có thể thấy được kết quả bi thảm của Y Tình, nhịn không được lên tiếng cười.
Tính cách của tiện loại kia và mẫu thân nàng không có gì khác nhau, quá cương liệt, để nàng gả cho một nam nhân mình chướng mắt, đoán chừng rất nhanh sẽ hương tiêu ngọc tổn.
Lúc đó, trong hoàng cung, trừ một đôi nhi nữ của bà ra thì sẽ không còn nữ nhân khác có thể sinh hài tử. Mà những người này cũng không có một Tôn lão bên người như Y Tình, nên đã không biết chết ở trong tay bà bao nhiêu lần rồi.
“Tiên hoàng hậu, rất nhanh ta sẽ để nữ nhi của ngươi đi bồi ngươi, ngươi sẽ cảm ơn ta ở trong lòng, ha ha.” Mị quý phi điên cuồng phá lên cười, sửa lại bộ dáng vũ mị ban đầu, nụ cười khóe môi lại ngoan độc như vậy.
Ai cũng không thể đối nghịch với bà, nếu không, bà sẽ khiến người nọ chết không có chỗ chôn!
“Quý phi nương nương, nô tỳ có việc bẩm báo.”
Đột nhiên, một giọng nói từ ngoài cửa vang lên, ánh mắt của Mị quý phi sáng lên từ trên ghế quý phi ngồi dậy, mỉm cười nhếch môi: “Vào đi.”
Vừa dứt lời, đã thấy một cung nữ mặc cung trang hồng nhạt vén rèm ra đi vào, giữa mày nàng lộ ra một tia nôn nóng, nhưng vẫn là dựa theo lễ nghi hành lễ với Mị quý phi trước.
“Thế nào? Có phải tiện loại Y Tình kia lại khóc lại nháo bị Ngô Lâm mang đi hay không?” Mị quý phi đắc ý nở nụ cười, ở trước mặt tâm phúc không che dấu tàn nhẫn trong lòng chút nào.
Cung nữ sợ hãi nhìn Mị quý phi, thật cẩn thận nói: “Quý phi nương nương, nô tỳ ở bên ngoài hỏi thăm được, nghe nói một hàng cường giả không biết thân phận đánh vào hoàng cung, còn thiếu chút nữa tổn thương bệ hạ.”
“Cái gì? Ai to gan như vậy?” Mị quý phi cười lạnh một tiếng: “Nhưng lão quỷ kia chết cũng tốt, ông ta mà chết nên đổi thành nhi tử của bổn cung kế thừa ngôi vị hoàng đế.”
Như vậy, toàn bộ Tử Lăng quốc chính là thiên hạ của bà.
Cung nữ cắn môi, cúi đầu, nói: “Sau đó mới biết được những người đó là người của Lưu Nguyệt Môn, bọn họ là vì tiểu công chúa mà đến.”
“Vì tiện nhân Y Tình kia?” Ánh mắt của Mị quý phi chợt lóe vài cái: “Chẳng lẽ là Y Tình không muốn gả cho Ngô Lâm, cho nên chọc giận người của Lưu Nguyệt Môn.”
“Không phải, quý phi nương nương.” Cung nữ vội vàng lắc đầu, thật cẩn thận nói: “Những người đó chính là người trong thế lực một năm này thu lưu tiểu công chúa kia, mà bọn họ có một lão đại lợi hại, nghe nói lão đại kia cũng là người của Lưu Nguyệt Môn, ngay cả huynh đệ Ngô gia nhìn đến thấy cũng đều gọi nàng là sư tỷ, còn vì thế mà trả thù Cẩm Y Hầu.”
Ai có thể nghĩ đến, một Quân Môn thoạt nhìn yếu ớt như thế lại sẽ có hậu trường cường đại như vậy? Mặc cho ai cũng sẽ không thể liên hệ Quân Môn và đệ tử nội môn Lưu Nguyệt Môn kia vào nhau.
Cho nên khi nghe thấy lời nói này, nụ cười bên môi Mị quý phi đột nhiên cứng lại.
“Ngươi nói cái gì? Tiện nhân Y Tình kia biết đệ tử nội môn Lưu Nguyệt Môn, thậm chí là huynh đệ Ngô gia đều phải kiêng kị người đó?” Mị quý phi ghen ghét thiếu chút nữa cắn gãy răng.
“Không được, bổn cung phải sang bên kia nhìn xem, người đâu, bây giờ bổn cung muốn đi gặp bệ hạ!”
Dựa vào cái gì tiện nhân Y Tình kia đạt được Lưu Nguyệt Môn ưu ái? Loại chỗ tốt này nữ nhi thân sinh của bà lại không có được. Điều này khiến cho Mị quý phi cam tâm như thế nào?
Dù thế nào cũng không thể để tiểu tiện nhân Y Tình kia quá tiện nghi.
……
Nhìn Cẩm Y Hầu ở dưới tra tấn của mọi người, thân thể mềm mại của Y Lạc nhịn không được run rẩy, nàng hiểu rõ lấy những việc lúc trước mình làm với Y Tình, nhất định những người này cũng sẽ không bỏ qua cho mình.
Bây giờ chỉ có một biện pháp có thể cứu nàng thoát khỏi hiểm cảnh……
Y Lạc đã là quên mất một cái tát kia, cắn môi nhìn về phía Cảnh Nguyệt Hiên, mà ánh mắt của mọi người ở đây đều nhìn Cẩm Y Hầu, nàng nhanh chóng đứng lên xông đến.
Một hơi thở xa lạ từ bên cạnh đánh đến, khiến Cảnh Nguyệt Hiên có chút chán ghét nhíu mày đẹp lại, ầm một tiếng, một cổ khí thế từ quanh người bùng phát ra, như sóng động khiến Y Lạc còn chưa tiếp xúc đến hắn đột nhiên bị đánh lên trên một cây cột đỏ thẫm.
“Lạc Nhi!”
Mị quý phi mới vừa đi vào đã nhìn thấy thân thể của nữ nhi bảo bối đánh lên trên cây cột, cả kinh sắc mặt tái nhợt, không để ý tất cả mà chạy về phía Y Lạc.
Bà ta cắn chặt môi, hung hăng lườm Y Tình, theo bà đều là lỗi của Y Tình.
“Y Tình công chúa, dù thế nào Lạc Nhi cũng là hoàng tỷ của ngươi, ngươi ngay cả tỷ muội thân tình cũng không màng, cho nên muốn để những người này tổn thương hoàng tỷ của ngươi sao?” Mị quý phi lên tiếng chất vấn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Y Tình.
Y Tình cười lạnh một tiếng: “Là Y Lạc tự mình hoa si muốn quyến rũ thiếu chủ Lưu Nguyệt Môn, để cho người khác ra tay giết nàng, việc này trách được ai?”
Trong lòng Mị quý phi đại kinh thất sắc, dù thế nào cũng không nghĩ đến Y Lạc sẽ làm ra chuyện như vậy, sao có thể là chuyện mà công chúa hoàng tộc có thể làm được?
“Mị quý phi, ngươi đi xuống đi.” Tử đế nhìn Mị quý phi, khẽ thở dài một tiếng: “Mặt khác ngươi cũng đừng quản Y Lạc nữa, Ngô Lâm công tử sẽ dẫn nàng rời khỏi đây……”
“Bệ hạ!” Sắc mặt của Mị quý phi trắng bệch, run rẩy nói: “Thân thể của Lạc Nhi yếu đuối, sao có thể đảm đương trách nhiệm như thế? Nàng không phải là công chúa Y Tình, Y Tình không có mẫu hậu để ý hôn nhân đại sự của nàng, nhưng Lạc Nhi của ta khác, Lạc Nhi của ta còn có ta yêu thương.”
Sắc mặt của Tử đế trầm xuống, Mị quý phi này ỷ vào mình sủng ái quả thật là vô pháp vô thiên! Một nữ nhân mà thôi sao so được với tầm quan trọng của quyền thế địa vị?
“Chuyện này đã định như vậy rồi, Mị quý phi, ngươi trở về đi!”
Mị quý phi như nhìn ra Tử đế bất mãn, lúc này lại ngậm nhắm miệng, nhưng Y Lạc thiếu chút nữa bị đâm ngất xỉu kia vừa nghe thấy lời này vội vàng hét lên.
“Không, ta không cần, ta không cần gả cho hắn!”
Ngô Lâm là người nào sao nàng không rõ, nam nhân này sẽ không đi đau một nữ nhân, chỉ biết coi nữ nhân như món đồ chơi mà thôi, hơn nữa gặp qua Cảnh Nguyệt Hiên có ai sẽ sinh ra hứng thú với Ngô Lâm?
Không thể không nói, đến lúc này rồi, nàng vẫn muốn trở thành nữ nhân của Cảnh Nguyệt Hiên.
“Y lạc, vừa rồi hình như là ngươi nói cổ nhân có câu, lấy hiếu làm trời, hiếu thuận phụ hoàng là chuyện đương nhiên, ông nói cũng không được cãi lời, vì sao đối tượng đổi thành ngươi, ngươi lại lật ngược lời nói của mình rồi?”
Lúc này, Y Tình cũng không gọi là hoàng tỷ.
Châm chọc bên môi của nàng lại rõ ràng như vậy, thật giống như là đang cười nhạo lời nói vừa rồi của nàng ta.
“Người đâu, đưa Mị quý phi vào lãnh cung cho ta!” Sắc mặt của Tử đế lạnh lùng, không nhìn Mị quý phi tê liệt ngã trên mặt đất chút nào, lạnh giọng ra lệnh nói.
Mị quý phi tuyệt vọng nhìn Tử đế, nàng bồi người nam nhân này lâu như vậy, cống hiến toàn bộ thanh xuân niên hoa, cuối cùng, ông lại biếm bà vào lãnh cung?
Chỉ là không cho Mị quý phi cơ hội phản kháng, đã có hai thị vệ tiến lên một trái một phải đưa bà ta rời khỏi nơi này.
Nhìn mấy bóng dáng kia, Tử đế quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ và Cảnh Nguyệt Hiên, nịnh nọt cười nói: “Thiếu chủ, Quân cô nương, không biết các ngươi thấy phương pháp xử quyết như vậy của ta có tốt không? Về phần Y Lạc ta sẽ giao cho các ngươi, sống hay chết cũng không quan hệ với ta.”
Cảnh Nguyệt Hiên nhăn mày lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tử đế, hắn cúi đầu nhẹ giọng nói ở bên tai Quân Thanh Vũ: “Chuyện ở đây ta sẽ để Lưu Nguyệt Môn đến xử lý, mặc kệ là ai đắc tội ngươi, ta đều sẽ không để cho bọn họ quá tốt.”
Tử Lăng quốc có lá gan lúc nàng không ở đây mạo phạm Quân Môn, nhất định phải vì thế mà trả giá đại giới!
Có lẽ, Tử Lăng quốc cũng đến lúc xuống dốc rồi, hơn nữa lại không có ngày xoay người……
“Cảnh Nguyệt Hiên, vì sao mỗi lần ngươi đều sẽ giúp ta?” Quân Thanh Vũ nghi hoặc nhìn Cảnh Nguyệt Hiên, nam nhân này không giống như là người vì một số trận pháp mà trợ giúp nàng.
Lấy bối cảnh của hắn, sao sẽ để ý những trận pháp tam tứ cấp đó?
Cảnh Nguyệt Hiên khẽ nở nụ cười: “Ta cũng không rõ lắm, chỉ là ở lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, đã có một cảm giác đặc biệt thân thiết, khiến ta không nhịn được muốn thân cận, có lẽ ở kiếp trước chúng ta là người thân cũng nói không chừng.”
Lòng của Quân Thanh Vũ khẽ run rẩy một chút, nhìn đôi mắt chân thành tha thiết của nam nhân, tất cả lời nói bên miệng đều bị nàng nuốt vào.
Kiếp trước?
Nghĩ đến kiếp trước của mình, Quân Thanh Vũ chỉ cười nhàn nhạt……
Ly Phong quốc.
Tron Ly vương phủ, một bạch y khẽ bay ở trong gió, nam nhân lẳng lặng đứng ở dưới cây hoa đào, đào hoa đầy trời ở trên tàng cây từ từ bay xuống, rơi ở phía trên tóc đen kia lại không chân thật như thế.
Không biết nhớ đến cái gì, trên khuôn mặt lạnh nhạt tuấn mỹ của nam nhân vẫn mang theo một cảm xúc nói không rõ, ngón tay thon dài kia khẽ vuốt môi mỏng, trong mắt lạnh hiện ra một ý cười.
“Này, để cho ta đi vào!”
Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến một giọng nói kiêu ngạo ương ngạnh.
Tiêu Nguyệt và Nguyên Nguyên rõ ràng nhìn thấy sắc mặt của nam nhân lạnh xuống, trong lòng bất giác than thở thay nữ nhân không có mắt kia một tiếng, khi nào nàng quấy rầy không tốt, cố tình ở lúc công tử nhớ Thanh Vũ cô nương.
“Ta muốn gặp Ly vương của các ngươi, ta muốn trông thấy rốt cuộc hắn là người nào, các ngươi nhanh để ta đi vào!”
Bên ngoài Ly vương phủ, Quản Nhạc có chút tức muốn hộc máu, nếu nói nhân vật thần bí nhất Ly Phong quốc đại khái sẽ thuộc về vị Ly vương này, nghe nói trước nay hắn đều chưa từng sống ở Ly Phong quốc, cho nên không có ai biết hắn lớn lên là bộ dáng gì, ngay cả thực lực của hắn cũng là một chuyện không rõ.
Cho nên, đây cũng chỉ có hai nguyên nhân, một đó là vị Ly vương kia xấu không thể gặp người, hai đó là thiên phú của hắn quá kém mới không được hoàng tộc tán thành, mà gần đây mới nghe nói vị Ly vương này về đến Ly Phong quốc.
Ghê tởm hơn chính là, phụ mẫu lại muốn để mình gả cho vị Ly vương này làm thê, vạn nhất Ly vương là một người xấu xí hoặc là phế vật, vậy không phải nàng mệt lớn sao?
Quản Nhạc thân là đệ nhất thiên tài Ly Phong quốc tự nhiên có năng lực kiêu ngạo của mình, ngay cả đệ nhất môn phái Huyền Hạc Môn Ly Phong quốc cũng từng có điều muốn mời chào nàng làm đệ tử nội môn, một vương gia hoàng tộc mà thôi, cũng có thể xứng đôi với nàng người tương lai sẽ trở thành đệ tử nội môn của Huyền Hạc Môn sao?
Nhất định là vị vương gia này coi trọng nàng, cho nên nói gì đó với hoàng đế, hoàng tộc ép phụ mẫu mới đưa ra loại quyết định này, bay giờ nàng phải để Ly vương hiểu rõ mình không phải là một vương gia hoàng tộc có thể xứng đôi. Ít nhất hôn phu của nàng cũng phải là một đệ tử nội môn trong môn phái nhất lưu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK