Dương Thu Trì đoán đúng khiến cho Dương Ngải Tiểu hơi bất ngờ. Trong giọng nói của hắn có vẻ trào phúng, khiến ả cảm thấy rất khó chịu, chỉ gật gật đầu.
Dương Thu Trì hỏi: "Trong phòng nhị di nương còn có đại phu nhân nữa, đúng không?"
Dương Ngải Tiểu gật đầu, lòng càng kinh ngạc Dương Thu Trì sao lại nói chính xác như vậy, giống như đứng ở một bên mà nhìn ả ấy.
Ả không biết vừa rồi Dương Thanh Thủy đem chuyện bọn họ chì chiết tam di nương như thế nào nói hết ra. Tam di thái để xảy ra chuyện xấu xa lớn như vậy, mấy người họ sao lại không tu tập lại mà sướng vui trên nổi đau của người khác chứ.
"Ngoại trừ ba người ngươi, còn có ai khác nữa?" Dương Thu Trì hỏi.
"Còn có chi dâu Chu thị."
Chị dâu Chu thị cũng có mặt? Dương Thu Trì cả kinh quay đầu lại nhìn Tống đồng tri, lão cũng phát hiện ra vấn đề này, nghi hoặc nhìn Dương Thu Trì. Hai người đều nghĩ, vừa rồi Dương Thanh Thủy chẳng phải nói rõ là y có vợ làm chứng cho đêm đó y ở nhà hay sao? Chẳng lẽ Dương Thanh Thủy nói dối? Xem ra Dương Thanh Thủy còn giấu diếm điều gì nữa ấy, lát đây nhất định phải đề thẩm y lại lần nữa.
Dương Thu Trì tiếp đó cười hỏi: "Bốn người ngươi nhất mực ở trong phòng nhị di nương nói chuyện phiếm suốt đêm luôn hay sao?"
"Không có, dường như nói chuyện đến canh năm thôi. Tôi nhớ đại phu nhân nói nếu như không chịu về ngủ trời sẽ sáng luôn ấy, nên mọi người mới tán."
"Ngươi khẳng định là canh năm tàn cuộc?"
Dương Ngải Tiểu gật đầu: "Có thể khẳng định, khi nói chuyện đến đó nghe tiếng mõ canh năm vang lên, mọi người mới biết quá trể rồi. Đại phụ nhân thì phải quay về, chị dâu thì nói mọi người nói chuyện cao hứng, đói bụng rồi, hay là ăn món gì đó hẳn về. Đại phu nhân đáp ứng, phân công Bàng quản gia đế trù phòng lấy mấy món cho chúng tôi, ăn xong rồi mọi người rời đi."
"Bàng quản gia? Bàng quản gia cũng ở cùng các ngươi sao?"
"Đúng, lão cũng ghét tam di nương, nói tam di nương thương phong bại tục, do đó chúng tôi bảo lão ở lại cùng nói chuyện, còn tùy lúc chăm sóc rót trà này nọ. Tôi nhớ mẹ tôi còn chọc lão, rằng lão không có vợ, lúc trưa tam di nương cởi truồng ôm lão thì lão có cảm giác thế nào? mọi người đều cười to lên, khiến gương mặt già của lão là thế mà cũng đỏ ửng lên."
"Bàng quản gia không thành thân sao?"
"Không có, nghe nói năm xưa có cưới một người vợ, nhưng sau đó đi thuyền ra biển, khi quay về thì vợ đã theo người khác trốn rồi, nên không có vợ luôn từ đó."
"Ra biển?" Dương Thu Trì có chút hiếu kỳ, "Ra biển gì? Quảng Đức đâu có biển đâu?"
"Tôi cũng không biết, đó là do lúc trước Bàng quản gia uống rượu say rồi, người ta định mai mối giới thiệu cho lão, lão lại đáp thà là cùng... cùng ngủ với heo nái còn hơn là tìm cưới nữ nhân, còn nói lão rất hận nữ nhân."
Xem ra Bàng quản gia này sau khi vợ bỏ đi ngoại tình với người khác, trong lòng đã có một vết thương cực lớn, do đó đặc biệt hận nữ nhân, hèn gì ngày kia khi đánh nhị di nương Trương thị, lão hạ thủ rất ác độc.
Dương Thu Trì lại hỏi: "Mấy người các ngươi cứ ở trong phòng mẹ ngươi nói chuyện, nửa chừng không ra ngoài hay sao? Ví dụ như đi tiêu tiểu chẳng hạn?"
Dương Ngải Tiểu nhíu mày nghĩ một hồi, rồi lắc đầu đáp: "Đã lâu lắm rồi tôi không nhớ rõ nữa. Hơn nữa ai lại đi chú ý mấy chuyện đại loại như thế. Nhưng mà nhất định sẽ có người đi vệ sinh, vì dù sao nói chuyện gần cả một đêm, lại uống trà ăn bánh nhiều như thế, nhất định là sẽ có."
Dương Thu trì cũng tính toán, hung thủ xiết cổ chết tam di nương, sau đó treo lên trên xà nhà... toàn bộ quá trình mất khoảng 20 phút, hơn nữa phải ra vào cửa sổ, dánh giấy cửa sổ lại mất cũng mười phút nữa, cho dù đó là đã sớm chuận bị giấy dán cửa vâng vân ở gần đó.
Từ nhà vườn của nhị di nương đến lầu của tam di nương khá xa, nếu chạy nhanh đại khái mất năm phút, đi về mất mười phút. Nếu như trong bốn người họ có người là hung thủ, tính đi tính lại phải mất bốn chục phút mới hoàn thành việc sát hại. Đấy không phải là thời gian ngắn, nếu một trong bọn họ vắng mặt quá lâu, bọn họ nhất định có ấn tượng.
Nếu như Dương Ngải Tiểu nói nhớ không được,, như vậy rất có thể là trong bọn họ không có ai ra ngoài với thời gian lâu. Nếu là như thế, thì bốn người này không có đủ thời gian tác án, có thể bài trừ.
Còn Bàng quản gia thì sao? Bàng quan gia là một nam nhân, không có thể ở cùng bốn người họ suốt đêm được. Dương Thu Trì hỏi: "Bàng quản gia cũng không ra ngoài sao? Ta muốn nói là ra ngoài với thời gian khá dài, khoảng chừng hai khắc ấy?"
Dương Ngải Tiểu ngẫm nghĩ, lắc đầu khẳng định: "Không có, tôi có nhớ là lúc chúng tôi đàm luận về tam di nuơng, Bàng quản gia nhất mừng ngồi ở dưới, thỉnh thoảng chen vài lời, thế những lại khiến mọi người cười bò. Tôi còn nhớ mọi người đều tán thán là lão không vừa gì. Sau đó thì đêm khuya rồi lão định về, mẹ không cho, bắt lão cứ ở lại hầu chuyện. Do đó tới mãi tận canh năm lão mới li khai."
Xem ra Bàng quản gia này cũng biết nịnh nọt, nếu như lão không có đủ thời gian tác án, có thể bài trừ luôn.
Nhưng mà, cho dù lão có thời gian gây án, lão cũng không có đủ động cơ phạm tội a, chẳng lẽ lão lại đi thông gian với tam di nương?
Bàng quan gia tuy nhìn cũng khỏe mạnh, nhưng dù sao cũng là một lão đầu khô quát, hình dạng ốm o, so với Dương lão thái gia tệ hơn một trời một vực, thì tam di thái sao lại có thể tìm lão thông gian? Để thụ tội sao? Hơn nữa Bàng quản gia thống hận nữ nhân cực kỳ, nếu như lão còn có hứng thú cùng nữ nhân thông gian, thì sẽ không cự tuyệt đi cưới thêm vợ rồi.
Dương Thu Trì hỏi tiếp: "Còn ngươi thì sao? Ngươi dù sao cũng nhớ ngươi có đi nhà vệ sinh hay không a?"
Một đại cô nương bị hỏi về chuyện nhà xí, dù gì cũng chẳng cảm thấy dễ chịu. Dương Ngải Tiểu đỏ mặt đáp: "Không nhớ được nữa rồi, gần hai năm rồi, ai lại đi nhớ mấy chuyện đó."
"Ngươi không nhớ được chuyện đó, nhưng phải nhớ chuyện ngươi đi xiết cổ tam di nương chứ?"
Dương Ngải Tiểu cả kinh: "Tôi không có! Tam di nương không phải do tôi giết."
"Vậy thì ai giết?"
"Làm sao tôi biết!"
"Không phải ngươi thì còn ai? Ngươi trước hết xiết cổ chết tam di nương, mẹ ngươi giúp ngươi hạ độc giết chết tiểu thiếu gia Sơn nhi. Các ngươi còn tính toán hạ thuốc khiến đại thiếu gia sảnh sinh ảo giác thấy quỷ sợ chết. Nhưng, các ngươi không ngờ đại thiếu gia rời khỏi thôn, quỷ kế của các ngươi không đạt được. Do đó, nhất thiết mọi chuyện từ đầu đến chân đều do ngươi và mẹ ngươi tham dự bày mưu mà ra!"
Tống đồng tri và La huyện thừa đều cả kinh, can bản chảng hề nghĩ đến loại kết quả như thế này. Chỉ có Tống Vân Nhi hưng phấn nhìn Dương Thu Trì, thầm mừng cho vị thần thám ca ca lại phá thêm một án nữa. Tuy nhiên, nàng cũng không nghe ra án này tại sao bị phá như vậy.
Dương Ngải Tiểu càng sửng sờ hơn, một lúc sau mới phản ứng, hỏi lại: "Không phải, không phải là chúng tôi. Chúng tôi làm vậy đề làm gì?"
"Rất đơn giản, là vì gia sản!" Dương Thu Trì lão luyện cười, tự mừng cho năng lực suy đoán rất hiệu nghiệm của mình, "Mẹ ngươi độc chết tiểu thiếu gia, đồng thời hạ dược khiến đại thiếu gia sợ chết, rồi đem tam di nương xiết cổ cho chết đi. Nếu thế thì không còn ai tranh gia sản của Dương gia nữa, đúng không?"
Tống Vân Nhi càng cảm thấy khó hiểu, hỏi: "Còn có con gái của đại thiếu gia là Thảo nhi và vợ đại thiếu gia Chu thị nữa a."
"Thảo nhi là cháu gái, có thể tranh với con gái là Dương Ngải Tiểu sao? Chu thị chỉ là vợ của con, không thể có quyền thừa kế được." Dương Thu Trì đưa ra kết luận này, chủ yếu là căn cứ vào luật pháp quy định về kế thừa hiện hành tại Trung Quốc. Con dâu thường không có quyền kế thừa, trừ khi đã lãnh nhận nhiệm vụ phụng dưỡng cha mẹ chồng đến già. Cổ đại còn không cần nói nữa.
"vậy, vậy còn đại phu nhân chi!" Tống Vân Nhi xem ra vẫn muốn gây to chuyện.
"Đại phu nhân là con dâu..." À không, đại phu nhân là chánh phòng nguyên phối của Dương lão thái gia, thuộc về người phối ngẫu, khác với con dâu, nếu chiếu theo pháp luật quy định thì thuộc về người kế thừa theo cấp thứ nhất, có quyền hưởng di sản của chồng. Không biết pháp luật ở Minh triều có như vậy không.
Dương Thu Trì nghĩ qua một lượt, cảm giác dường như không ổn. Trung Quốc cổ đại áp dụng quyền kế thừa của con trai trưởng, cho dù vợ hay con dâu có cải giá thì ngay cả đồ vật trang điểm cũng không thể mang đi, đừng nói gì gia sản của trượng phu.
Án chiếu theo lý thì như thế, nhưng dù sao cũng nên hỏi qua một lần cho chắc ăn. Dương Thu Trì quay sang nhìn Dương lão thái gia, hỏi: "Bá phụ, vợ có quyền kế thừa gia sản của phu quân không?"
Dương lão thái gia tuy là khoa cử xuất sanh, đọc toàn những sách thuộc về tứ thư nghũ kinh, đối với pháp luật đại Minh không rành lắm, nhưng vẫn hiểu biết về chút ít thường thức này. Lão đáp: "Nữ chồng chết mà không con đi cải giá, thì của hồi môn phải tuân theo sự sắp xếp của nhà chồng trước. Còn bà góa thủ tiết thờ chồng thì thích hợp thừa kế."
Dương Thu Trì tuy không rành nhiều về quy định thời cổ, nhưng cũng nghe ra là chồng ở Minh triều nếu chết, vợ nếu đi lấy chồng khác thì chẳng thể mang theo gì, cái này phù hợp với ký ức của hắn, còn nếu như quả phụ thủ tiết thờ chồng, thì có thể tiếp quản tài sản của trượng phu. Đương nhiên ý nghĩa chân chính của chuyện kế thừa này là nàng ta có quyền sử dụng, chứ không có quyền phân xử hay mang đi.
Xem ra, nếu như mọi thứ đều do mẹ con Dương Ngải Tiểu làm, thì họ vẫn không đụng được tới gia sản, mà tất cả đều quy về quyền chưởng quản của đại phu nhân.
Hắn lại xoay chuyển ý nghĩ, đại phu nhân niên tuế đã cao, dù sao cũng sẽ chết, đến lúc đó sẽ lọt tới tay Dương Ngải Tiểu thôi. Nghĩ thế, hắn cao hứng nói: "Tuổi tác của đại phu nhân đã cao, khi khứ thế rồi chẳng phải là quy về cho Dương Ngải Tiểu sao?"
Dương Ngải Tiểu bị Dương Thu Trì nói thế liền sắp khóc tới nơi: "Tôi không có a, tôi không có thật mà, tôi sau này nếu đi cưới chồng thì nhà chồng giàu có có tiền là đủ rồi. Hơn nữa lão thái gia sẽ là người cho tôi của hồi môn, tôi có ý đồ với gia sản bên này làm cái gì?"
Đúng a, Dương Thu Trì khẽ chấn động, Dương Ngải Tiểu này nói dường như cũng có đạo lý, ả ta cần gia sản của Dương gia gia để làm gì? Rốt cuộc thì ả cũng đi lấy chồng, khi gả về nhà chồng thì của hồi môn cũng không thể tự định đoạt, làm sao mang cả gia sản của Dương gia qua được, chẳng lẽ làm thế để cống hiến cho chồng để chồng yêu thêm hay sao? Giải thích không thông. Hơn nữa, hiện giờ ngay chồng của ả ta cũng chưa xác định được là ai, thì đi bày vẽ này nọ làm gì.
Tống đồng tri chợt chenn vào: "Cho, cho dù đại phu nhân không còn nữa, gia, gia sản này cũng, cũng không lạc vào tay Dương Ngải Tiểu."
A? Dương Thu Trì càng kinh ngạc hơn: "Vì sao?"
Tống đồng tri đã thẩm qua loại án này không ít, nên những kiến thức liên quan rất rành, bèn lên tiếng tụng đọc: "Đại Minh luật quy định: 'Quả vô đồng tông ứng kế, sở sanh thân nữ thừa phân, vô nữ giả, nhập quan.'"
Câu này Dương Thu Trì nghe cũng hơi hiểu, chính là nói, ở Minh triều con gái muốn kế thừa di sản thì trừ khi nam đinh trong tộc đều chết hết rồi, trường hợp này là rơi vào thế "tuyệt hộ", thì mới có thể kế thừa.
Dương lão thái gia là tộc trưởng của Dương gia thôn, nam đinh trong tộc hưng vượng vô cùng. Dương Thu Trì cũng là người đồng tông với Dương lão thái gia, đừng nói gì người khác, chỉ cần Dương Thu Trì không chết, thì Dương Ngải Tiểu không có biện pháp gì kế thừa. Ngoài ra, nam định hưng vượng, thì Dương Ngải Tiểu muốn thông qua sát nhân để lấy gia sản thì chí ít phải giết hết đàn ông con trai trong thôn này mới được.
Dương Thu Trì hơi ngượng, xem ra sự suy đoán của hắn đã có chỗ không thông.
Kỳ thật, nếu án này phát sinh trong thời hiện đại, thì sự suy đoán của hắn có thể thành lập.
Các luật pháp về quyền kế thừa đều có quy định rõ ràng về sự bình đẳng nam nữ. Dương Ngải Tiểu và đại thiếu gia, tiểu thiếu gia đều là con ruột sinh từ hôn nhân chính thức của Dương lão thái gia, và đều là người kế thừa cấp I cùng với nhị di thái hay đại phu nhân. Nếu tam di thái, đại thiếu gia và tiểu thiếu gia đều chết, sau này tới khi Dương lão thái gia chết, thì Dương Ngải Tiểu và mẹ ả bình quyền trong việc hưởng di sản của Dương lão thái gia cùng với đại phu nhân. Nếu như đại phu nhân chết trước Dương lão thái gia, thì toàn bộ tài sản đều quy về hai mẹ con họ sau khi Dương lão thái gia chết.
Căn cứ vào những lập luận như vậy, thì Dương Ngải Tiểu và mẹ ả định hạ độc giết chết tiểu thiếu gia là cùng vì tranh đoạt gia sản. Đồng dạng như vậy, hạ trí huyễn dược để làm chết đại thiếu gia hay sai khiến mụ vú xiết cổ chết tam di thái, bỏ độc Sơn nhi... đều là vì mục đích này.
Điều đáng tiếc chính là, những mục đích suy đoán trên không thể thành lập.
Kỳ thật, đây không phải là do năng lực suy đoán của Dương Thu Trì có vấn đề, mà là do sự lý giải về luật pháp của Minh triều ở hắn không đủ. Hắn dùng luật Trung Quốc của thời hiện đại để xét quyền kế thừa thời Minh triều, đương nhiên là có sai sót rồi.
Nếu như Dương Ngải Tiểu không có đủ động cơ sát nhân, Dương Thu Trì đành để cho ả xuống, quyết định tiếp tục thẩm vấn người khác.
Tiếp theo đó hắn cần hỏi vợ của đại thiếu gia Dương Thanh Thủy là Chu thị, tra xem những lời Dương Thanh thủy khai có thật không. Đồng thời Chu thị còn là một trong bốn người năm xưa bức hại tam di thái Quách thị, có sự hiềm nghi phạm tội rất lớn, nên cần phải tiến hành tra hỏi thật kỹ.
Chu thị bị đưa đến, trông vẫn ra vẻ văn nhã vô cùng, thật khó tưởng tượng là cô gái này năm xưa đã từng làm khó dễ tam di thái Quách thị một cách cùng cực, thậm chí trong thời gian Quách thị mang thai, còn đánh đấm vào bụng nàng để cho trụy thai.
Dương Thu Trì vốn rất có hảo cảm với Chu thị, nhưng sau khi biết rõ sự tình rồi, không kềm chế được nổi chán ghét trong lòng. Do đó, hắn chẳng thèm khách khí gì, ngay cả tiếng gọi chị dâu cũng không thèm, trực tiếp hỏi ngay: "Chu thị, đêm tam di nương Quách thị chết đó, ngươi đang làm gì?"
Chu thị thấy Dương Thu Trì ra vẻ quan trên, lại còn có mặt của Tống đồng tri của Ninh quốc phủ cùng huyện thừa La đại nhân của Quảng Đức huyện, nên không dám chậm trễ thưa thốt. Chỉ có điều, cha ả năm xưa dù gì cũng là Phó đề cử Sở muối vốn là quan thất phẩm, nên căn bản không có chuyện sợ hãi quan trên, chỉ đơn giản đáp: "Ngủ ở nhà."
"Thật không? Ai có thể làm chứng?"
"Có phu quân của tôi, nha hoàn và người hầu đều có thể."
"Chu thị, ngươi hãy nhớ kỹ lại coi, đừng có trách ta không nhắc ngươi trước, nếu như có gì gian dối giấu giếm, bức lão gia phải trở mặt dùng hình, thì thật không tốt đâu."
"Tôi có sao nói vậy," Chu thị cười lạnh, "Nếu như đường đệ ngươi chuẩn bị dụng hình đối với chị dâu ngươi, thì ta cũng đành chịu mà thôi."
Tống đồng tri trầm giọng nói: "Ngươi, ngươi tuy là chị dâu của Dương đại nhân, nhưng nếu như, như không chịu hồi, hồi đáp câu hỏi của đại nhân, thậm chi phạp phải vương pháp, Dương, Dương đại nhân vẫn có thể dùng hình với ngươi!"
Thấy Tống đồng tri nổi đóa, Chu thị đương nhiên biết quan phủ lợi hại, có câu là "dân không được đấu với quan", hơn nữa cha của ả đã bị cách chức, hiện giờ chỉ là người thường mặc áo bố mà thôi, cho nên tức thời thu liễm sự kiêu căng, thấp giọng đáp: "Dân phụ cứ sự thật mà trình bày."
Tống đồng tri vỗ bàn quát: "To gan! Còn dám điêu ngoa! Đêm đó rõ ràng là ngươi cùng mẹ chồng, nhị di nương, còn có Dương Ngải Tiểu ba người tụ tập ở phòng nhị di nương đàm luận về chuyện xấu mặt của tam di nương, ngươi hiện giờ còn dám nói nhăng nói càng, có phải là muốn bổn quan dùng hình với ngươi thật? Hả?"
Chu thị nghe thế, tức thời biết người ta đã rõ hết mọi chuyện rồi, có muốn ẩn man cũng không được, cố gượng cười nói: "Đại nhân, là dân phụ nhớ lầm rồi. Đêm đó tôi cùng ở chung với họ, thời gian lâu quá quên rồi, thỉnh đại nhân tha tội."
Dương Thu Trì hỏi: "Đêm đó, phu quân của ngươi ở đâu?"
Chu thị không dám đáp loạn nữa, thành thật khai: "Dân phụ cũng không biết rõ, ăn cơm xong thì dân phụ đến phòng của nhị di nương nói chuyện, Dương Ngải Tiểu và đại phu nhân đã ở đó rồi. Chúng tôi nói mãi đến canh năm. Đại phu nhân khiến Bàng quản gia dọn đồ ăn khuya, ăn xong rồi tôi về phòng."
"Phu quân của ngươi lúc đó có ở trong phòng không?"
"Dạ có, lúc đó chàng ấy ngủ trong phòng."
Như vậy có thể nói, Dương Thanh Thủy rất có thể là nhân lúc Chu thị đến phòng của nhị di thái nói chuyện rồi lén nhảy tường ra ngoài đến căn lầu nhỏ kia xiết cổ chết tam di thái.
Dương Thanh Thủy có đủ thời gian gây án, lại có động cơ giết người nhất định, lại còn giấu sự thật trọng yếu, hiềm nghi phạm tội trở nên nặng hơn.
Dương Thu Trì tiếp tục hỏi Chu thị: "Bốn người ngươi suốt đêm ở trong phòng hay sao? Có ai nửa chừng ra ngoài không? Ví dụ như đi nhà vệ sinh chẳng hạn."
Chu thì hồi ức một lúc, đáp: "Tôi thật là không nhớ rõ, nhưng dường như là không, mọi người nói chuyện rất vui, trong quá trình đó chẳng ai ra ngoài lâu cả, cho dù có đị về sinh, thì trong nhà của nhị di nương cũng có, cần chi phải đi xa."
Lời của Chu thị khá hợp tình lý, mấy người họ ban ngày nhìn chuyện tày trời của tam di thái, ban đêm dĩ nhiên là cười trên nỗi đau của người khác còn không kịp, làm gì có chuyện bỏ lỡ khoảng khắc nào? Vậy là còn cần phải đối chứng với lời khai của đại phu nhân và nhị di nương, nếu tất cả cùng nhất trí, thì có thể sơ bộ phán đoán mấy người này đều có chứng cứ không có mặt tại hiện trường.
Dương Thu Trì lại hỏi: "Phu quân của ngươi đã từng ra mặt bênh cho tam di nương, rồi bị lão công công (bố chồng) của ngươi đánh khiến cả tháng không dậy nổi, có chuyện đó không?"
Nói đến chuyện này, Chu thị hậm hực đáp: "Con hồ ly tinh đó suốt ngày cứ câu dẫn nam nhân, năm xưa muốn làm tiểu thiếp của phu quân tôi, khi vào Dương gia của chúng tôi rồi nhân lúc phu quân tôi đi ra ngoài thu nợ đã quyến rũ cha chồng tôi trở thành di nương. Sau đó lại còn muốn rù quyến chồng tôi nữa, con hồ lý bỉ ổi, rách rưới, trời sinh ra là bẩn thỉu hôi thối này có bán đi làm điếm xứ người cũng không hết tội..."
Chu thị nghiến răng nghiến lợi mắng liền một hơi, ngực dồn dập thở khì khì không dứt, thế mà vẫn còn chưa hết hận, lầm bầm rủa tiếp.
Dương Thu Trì cùng mọi người chứng kiến vậy đều hoảng kinh. Bọn họ đều không thể lý giải vì sao một thiếu phụ ôn nhu nho nhã như thế mà trước mặt nam nhân có thể phát ra những lời ô uế độc mồm độc miệng thế kia.