"Được, Tố Mai tuân lệnh." Bạch Tố Mai nhỏm dậy mặc nhanh quần áo vào, rồi ngồi xếp bằng cạnh Dương Thu Trì, kéo mền đắp lên người hai người, nhẹ tựa vào lòng hắn.
Một phen kích tình vừa rồi phá tan tấm màn mỏng ngăn cách giữa hai người, khiến cho hai con tim vốn đã cận kề rất sát nhau càng thêm thắm thiết.
Bạch Tố Mai cầm lấy cánh tay Dương Thu Trì bên trong mền, nhẹ vuốt ve, hỏi: "Tố Mai sau này gọi chàng bằng gì? - Dương công tử, thiếu gia, Thu Trì hay là phu quân?"
"Nàng còn đang mang tang, chúng ta không nên để lộ ra ngoài quá. Trước mắt người ngoài thì nàng cứ gọi ta là Dương công tử, ở những trường hợp chính thức thì gọi ta là Dương đại nhân, riêng với nhau thì cứ gọi tên ta, sau này cưới rồi thì gọi phu quân, được không?" Nói xong, hắn cúi mặt tìm môi nàng.
Bạch Tố Mai ngửa cổ dâng hiến nụ hôn sâu, rồi mới đáp: "Tố Mai tuân lệnh."
Dương Thu Trì lại hỏi: "Nàng rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi mốt!"
Mới có hai mươi mốt, nhỏ quá. Dương Thu Trì đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Đúng rồi, lúc trước ta nghe nói Ân Đức không thể làm chuyện phòng sự, nàng vẫn còn là một hoàng hoa nữ tử, có thật vậy không?"
"Đương nhiên là thật!" Bạch Tố Mai có điểm hơi gấp lên, "Chàng không tin hay sao?" Nàng run giọng hỏi, sút chút nữa òa khóc lên.
"Ta tin! Ta tin!" Dương Thu Trì lại hôn nàng.
Bạch Tố Mai biết Dương Thu Trì bán tin bán nghi, càng gấp hơn: "Nếu chàng không tin, thiếp...., thiếp..., ngày mai trời sáng thiếp sẽ đem thân dâng hiến cho chàng, được không?"
Xem ra, trinh tiết đối với nữ tử ở Minh triều có thể nói còn quan trọng hơn cả sinh mệnh, bản thân vốn là một thân xử nữ, nhưng lại bị người hiểu lầm, chẳng trách Bạch Tố mai gấp đến nỗi bất chấp thân còn mang tang, lập tức muốn chứng minh bản thân vẫn còn trinh tiết.
Dương Thu Trì biết nàng thật bối rối lắm, nên vội nói: "Ta tin, Tố Mai, ta tin thật mà. Kỳ thật, cho dù nàng đã không còn là thân xử nữ, ta cũng sẽ yêu nàng như thường."
Lời này rốt cuộc càng nói càng lộ đuôi mèo, Bạch Tố Mai nghe xong bật lên òa khóc.
Dương Thu Trì càng hoảng hơn, vội vã thề thốt nói là mình tin, nhưng Bạch Tố Mai chỉ nói một câu: "Trời vừa sáng, thiếp sẽ đem thân dâng cho chàng, để chứng minh thiếp vẫn còn là người con gái trinh trắng." Sau đó, nàng lại ôm mặt khóc sụt khóc sùi.
Dương Thu Trì không còn cách nào khác, ngẫm nghĩ một hồi, rồi kề tai nàng nói: "Nàng khoan hãy khóc, nghe ta nói này, ta có một chủ ý có thể biết nàng còn là xử nữ hay không, lại không khiến nàng phản lại đạo hiếu."
"Thật không?" Bạch Tố Mai ngẩng đầu, vừa kinh vừa mừng hỏi, trong lòng của nàng, Dương Thu Trì đơn giản là một kẻ có vạn năng, "Chủ ý thế nào?"
Dương Thu TRì kề vào tai nàng thì thào vài câu, Bạch Tố Mai nghe xong thẹn thùng hỏi nhỏ: 'Chàng nhìn ra sao?"
"Đương nhiên!" Dương Thu Trì tức cười, bản thân đường đường là một bác sĩ pháp y tốt nghiệp đại học chuyên ngành, lại có kinh nghiệm thực tiễn làm nghề pháp y nhiều năm, chẳng lẽ có phải là xử nữ hay không không nhìn ra được hay sao? Nếu như vậy thì đi tìm một sợi dây treo cổ chết cho xong. Nhưng hắn vẫn hỏi tiếp: "Chịu không?"
Bạch Tố Mai ngẫm nghĩ, thẹn thùng vùi đầu vào lòng hắn chẳng đáp. Dương Thu Trì nhỏ giọng hỏi: "Chủ ý này có được không? Tố Mai, nàng nói đi chứ."
Chờ một chút, Bạch Tố Mai ư một tiếng, rồi gật gật đầu.
"Hứa rồi đó nghe, không đựơc khóc nữa đâu đó." Dương Thu Trì yêu thương vuốt ve Bạch Tố Mai.
Bạch Tố Mai ngồi dậy, chỉnh lý quần áo rồi nói: "Thiếp đút chàng uống thuốc nữa nhé, được không? Thiếp cảm thấy chàng uống thuốc của Liễu tiền bối xong rồi tinh thần tốt hơn hẳn."
Dương Thu Trì nhẹ giọng pha trò: "Không phải thuốc của bà ta tốt, mà là thang thuốc của nàng tốt."
"Thiếp làm gì có thang nào.... hừ! Chàng xấu lắm!" Bạch Tố Mai vung nấm tay nhẹ đấm lên vai Dương Thu Trì, nàng bắt đầu học cách nũng nịu đối với hắn.
Mưa bên ngoài không biết đã dừng lúc nào, chỉ có những giọt nước đọng tí tách chảy từ trên vách đá xuống.
Bạch Tố Mai cúi người mò mẫm lấy cái làn qua, lấy bình thuốc rót ra một chén, đút cho Dương Thu Trì uống.
'Đắng quá!" Dương Thu Trì chép miệng, nhíu mày nói.
"Húp canh gà!" Bạch Tố Mai vội bỏ chén thuốc xuống, lấy một chút nước súp gà dùng tay tìm đúng vị trí miệng của Dương Thu Trì, rồi đưa tới đút cho hắn uống.
Canh đã nguội, nhưng vẫn còn thơm, khiến cho con sâu đói trong bụng Dương Thu Trì thức dậy, hắn bảo: "Ta còn muốn nữa."
"Dạ...!" Bạch Tố Mai thấy Dương Thu Trì thích ăn, lòng rất vui, vừa đút cho hắn vài muỗn nước, vừa bón vài miếng thịt gà, cho đến khi Dương Thu Trì ăn no rồi mới thu thập chuẩn bị ngủ.
Sơn động này rất nhỏ, không thể nào nằm thẳng ra ngủ, chỉ có thể ngồi dựa vào vách động, ngủ ngồi.
Bên dưới có nệm, bên trên có mền, hai người dựa sát vào nhau chẳng thấy lạnh gì, chỉ có Bạch Tố Mai nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ làm, nhịn không được tim đập thình thịt, rúc vào lòng Dương Thu Trì không dám nói gì.
Dương Thu Trì cũng sóng lòng rộn rịp, ôm lấy nàng mà tĩnh lặng nghĩ ngợi, để rồi ngủ lúc nào cũng không biết.
Khi tỉnh lại thì trời đã sáng rồi, mền gối đắp kỹ lên người Dương Thu Trì, Bạch Tố Mai không thấy đâu nữa.
Dương Thu Trì kêu toáng lên: "Tố Mai, nàng ở đâu?" Lòng hắn hơi hoảng, đừng có mà thất tung nữa nghe! Hắn cố chống người ngồi dậy, lom khom chập choạng hai ba bước tới trước đê bao.
"Dạ!" Bạch Tố Mai lên tiếng, chạy lại đỡ Dương Thu Trì, "Chàng dậy rồi sao? Thiếp vừa đem y phục chúng ta thay ra giặt sạch rồi." Đột nhiên nàng phát giác Dương Thu Trì có thể động tay chân, vui mừng nói: "Chàng khỏe rồi sao?"
Nghe nàng nói lời này, Dương Thu Trì mới chú ý đến là chân tay của hắn đã có lực, liền chuyển thân ngồi lên đê, nắm chặt tay lại thử, cao hứng nói: "Đúng vậy, ta có thể dùng lực rồi, xem ra gần khỏe hẳn rồi."
Bạch Tố Mai chợt đỏ mặt nhìn hắn, tính nói gì lại thôi.
Dương Thu Trì đương nhiên biết nàng muốn nói gì, nhưng cố ý chọc nàng: 'Nàng sao vậy? Mặt đỏ hồng hồng rồi, bệnh rồi sao?"
Bạch Tố Mai cáu: "Chuyện tối qua nói rõ rồi, chàng quên sao?"
Dương Thu Trì hiện giờ mới biết Bạch Tố Mai đối với chuyệnnày rất coi trong, nên không dám đùa nữa, từ từ bước qua đê, thở hỗn hễn vài hơi, bảo: "Nàng ngồi lên đê, kéo váy lên."
Mặt Bạch Tố Mai đỏ như gấc chín, thân hình hơi run, nhưng cắn răng nhắm mắt, vén quần lên, cởi thắt lưng ra, rồi kéo khố xuống, sau đó ngồi lên trên đê bao, hé mở hai đùi ra.
Tim Dương Thu Trì đập rộn rã sút văng cả ra ngoài. Hắn cúi người xuống, cẩn thận kiểm tra xử nữ mô của nàng, thấy nó có hình si (Chú; tức hình như cái sàng, rây), rất hoàn chỉnh, không có vết thương nào. Thứ màng trinh có hình cái rây này chỉ cần có phát sinh hành vi tính giao, thì 100% sẽ bị phá rách, trừ khi tiểu đệ đệ của đối phương chỉ nhỏ bằng cái tăm xỉa răng.
Hắn cảm thấy máu chạy ngược lên đỉnh đầu, rất muốn lập tức cùng nàng làm chuyện đó, nhưng lý trí không ngừng ngăn cản hắn, nhất định phải tôn trọng sự để tang cho tròn hiếu đạo của nàng, cho nên hắn nỗ lực rất nhiều, cuối cùng mới khắc chế sự xung động của bản thân.
Dương Thu Trì đứng dậy, mặt đỏ nhừ, bảo: "Tố Mai, nơi đó rất hoàn chỉnh, sự thật chứng minh nàng vẫn còn là một cô gái còn trinh trắng."
Trên mặt Bạch Tố Mai thể hiện sự mừng vui đầy vẻ tự hào. Nàng chỉnh lý lại áo quần, rồi nhào vào trong lòng của Dương Thu Trì. Hai người ôm chặt nhau một hồi, bờ môi từ tìm nhau, thật lâu sau mới dìu ngồi dựa vào đê.
Trận mưa đêm qua đã lưu lại trên huyền nhai một hồ nước nhỏ, vừa rồi Bạch Tố Mai đã giặt y phục tại đó, giờ đang phơi trên các lùm cây bụi và các tảng đá sạch.
Dương Thu Trì bảo: 'Đỡ ta đi lại một lúc, được không? Nằm suốt mấy ngày, người muốn mục ruỗng ra."
Bạch Tố Mai đáp ứng, đỡ hắn từ từ tản bộ trên huyền nhai.
Khí trời cuối cùng đã thoáng đãng, thái dương lộ ra gương mặt cười, không có gió, ánh dương quanh chiếu lên người hắn rất ấm áp. Một con thương ưng cô độc bay trên tầng mây trắng, sau cơn mưa núi xanh một màu thúy lục, đây đó nghe chim hót líu lo.
Đi một hồi, dù sao thì cũng là người mới bên khỏi, không thể để nhọc sức quá, nên Dương Thu Trì bảo Bạch Tố Mai đi lấy cây súng của hắn cùng một mảnh vải bố khô sạch tới, sau đó để nàng đi giặt giũ dọn dẹp tiếp, còn hắn thì ngồi lau súng.
Hắn tháo rã súng ra quan sát, thấy không bị gỉ sét gì, vô cùng cao hứng. Sau khi xuyên việt đến đây, Dương Thu Trì phát hiện trong đai lưng vũ trang có một bình dầu nhỏ. Khi hắn cải trang dây đai đó thành vòng đeo ở chân, thì cũng treo luôn lọ dầu nhỏ chung một chỗ, như vậy để tiện cho việc kịp thời chùi rửa.
Và thế hắn đổ ra chút dầu lau súng, chùi rửa thật sạch món bảo bối bảo mệnh này, ngay cả sáu viên đạn đồng còn lại cũng được lau chùi sạch bóng. Đây là sáu viên đạn cuối cùng, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, cần phải lấy ra tự cứu mạng, thì hắn tuyệt không thể dùng.
Lau chùi xong, hắn từ từ ráp súng lại, cầm lên nhắm thử một lúc, cảm thấy không tệ, liền gắn nó vào bao vào cột đai vũ trang lên cẳng chân, dắt súng vào.
Thái dương thật ấm áp, chiếu lên người dễ chịu vô cùng. Dương Thu Trì ngồi xếp bằng, nhìn về phía Bạch Tố mai đang bận rộn, lòng rất cảm khái. Nàng trước đây là con nhà quan, hiện giờ lại phải lên trên huyền nhai này chăm sóc và giặt giũ cho hắn, lại còn coi hắn là chỗ dựa cả đời nữa.
Hiện giờ đã có bốn cô gái coi hắn là chỗ dựa cả đời như vậy rồi - vợ hắn Phùng Tiểu Tuyết, tiểu thiếp Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình, còn có tiểu thiếp tương lai Bạch Tố Mai này nữa. Hà hà, vừa đủ một bàn mạt chược nghe. Xem ra bản thân hắn chỉ còn biết mang trà rót nước, thỉnh thoảng chơi ké một ván hưởng náo nhiệt mà thôi. Nghĩ đến cảnh ôn nhu êm đềm đó, lòng hắn không khỏi ấm áp vui mừng.
Bản thân hắn ở xã hội hiện đại chẳng tìm được một cô bạn gái, trở về cổ đại đã tìm được ngay một lúc bốn cô, quả thật là tạo hóa trớ trêu.
Tần Chỉ Tuệ và búp bê bùn Tống Tình bị Liễu cô nương mang đến nào nào rồi? Nếu như có thể tìm lại được họ, những ngày tháng sau này thật là thảnh thơi. CHờ Liễu tiền bối trở lại, nhất định phải nghĩ biện pháp đòi lại cho bằng được hai tiểu thiếp này!
Đang lúc hắn nghĩ như thế, chợt nghe phía sau lưng truyền lại thanh âm rất quen thuộc, đó là thanh âm như chuông ngân nhưng vô cùng lạnh lẽo: "Ngươi khỏe rồi sao?"
"Liễu tiền bối!" Dương Thu Trì vui mừng reo lên, quay đầu lại nhìn, chẳng rõ Liễu Nhược Băng đã lên đến huyền nhai từ khi nào, cả người hắc y, mặt che bằng mạng màu đen, đang đứng bên rìa huyền nhai, trông như một đóa hắc mẫu đơn đang nở rộ.