Đây là một buổi tối kinh khủng, cũng là một đêm đầy tử vong.
Mắt thấy không ngừng có tang thi nghe thấy tiếng rống mà đuổi tới Vụ Thành, giết một đám lại tới một đám, giống như vô cùng vô tận, sự phản kháng của mọi người càng lúc càng sa sút, đạo phòng tuyến thứ nhất ngập trong nguy cơ thất thủ.
Tống Hạo Nhiên cắn răng, nâng tay tích lại dị năng chuẩn bị sát chiêu, ném mạnh xuống tường thành, sau đó nhanh chóng lấy ra một bình lam dược uống hết. Lưu hỏa đầy trời ‘sưu sưu’ rơi xuống, nháy mắt thiêu cháy vô số tang thi cấp thấp, mà công kích của tang thi cấp cao cũng thoáng đình trệ.
Kim Thượng Huy thấy thế cũng xuất ra một tuyệt chiêu mới lĩnh ngộ—Đao Sơn Kiếm Vũ. Mặt đất ngoài bờ tường bỗng nhiên phóng ra vô số lưỡi dao sắc bén, đâm thủng chân tang thi, màn tên rậm rạp như mưa từ trên trời rơi xuống, xuyên thủng đầu vô số tang thi.
Hai đại chiêu liên tiếp phóng ra, cường độ công thành của tang thi quả nhiên giảm đi rất nhiều, thấy tình thế sắp tan tác thoáng dịu bớt, mọi người đều thở phào một hơi.
Dùng đại chiêu xong cơ thể có chút thoát lực, Kim Thượng Huy từ cái túi đeo trên người lấy ra mấy viên tinh hạch kim hệ cao cấp nhanh chóng nuốt vào, xoay người lại đầu nhập vào hàng ngũ kích sát tang thi. Linh trí từng bước đề cao, thông qua sự giải thích của Đậu Hằng, nó đã hiểu được tình trạng hiện tại, không giết hết đám tang thi này, tiểu Hân của nó sẽ chết, cho nên nó không thể lơi lỏng một giây một phút nào. Cũng bởi do quá chuyên chú, nên nó không chú ý thấy bình lam dược Tống Hạo Nhiên vừa đưa qua cho nó.
Tống Hạo Nhiên khẽ nhếch môi cười, thu lại lam dược, tiếp tục kích sát tang thi. Tiền tuyến có hắn và Kim Thượng Huy, phòng thủ hậu phương có Đậu Hằng cùng Hạ Cẩn, lần đầu tiên Tống Hạo Nhiên cảm thấy, có nhiều người vây quanh bên cạnh Lê Hân như vậy không hẳn là chuyện không may mắn, ít nhất nếu chỉ dựa vào hắn, hắn hoàn toàn không chắc chắn mình có thể bảo vệ tốt Lê Hân.
Thấy tinh thần mọi người tốt lên, hắn vừa đánh tang thi vừa lớn giọng hô,”Tiếp tục kiên trì thêm một lúc nữa, tôi đã liên hệ với Phổ An, tiếp viện sẽ tới nhanh thôi.”
“Rõ!” Người Ninh Thành lớn giọng đồng ý, đại chiêu không ngừng được phóng tới bầy tang thi phía trước, dù sao bọn họ có Lý Đông Sinh không ngừng cung ứng lam dược, gặm dược là có thể gặm chết đám tang thi này! Tôn Điềm Điềm sớm đã chạy xuống đầu tường, không ngừng thạch hóa mặt đất dưới chân, để phòng có tang thi thổ hệ xông từ dưới đất lên. Bên chân cô vứt đầy mấy bình lam dược bị uống cạn, đại khái chừng hai mươi tới ba mươi bình.
Có người Ninh Thành dẫn dắt, nhóm dị năng giả các căn cứ tinh thần cũng trở nên phấn chấn, chiến cuộc một lần nữa lại kịch liệt.
Mấy tang thi cấp 5 giữa bầy tang thi không có lam dược để uống, từ lâu đã không thể phát ra đại chiêu trợ công. Thấy kẻ địch kiêu ngạo khí thế, chúng nó vội vàng ngửa đầu tê rống, tiếng rống cái sau còn sắc bén chói tai hơn cái trước. Âm thanh phiêu tán trong không khí, một phút sau, trong khu rừng cách đó không xa chợt xuất hiện càng lúc càng nhiều ánh đom đóm lục sắc, một đoàn tang thi đang ầm ầm đuổi tới, hơn nữa đẳng cấp đều không thấp. Chúng nó liên hợp phóng ra uy áp làm tim người ta không khỏi đập dồn dập.
“Không tốt, tiếp viện của chúng ta chưa tới, bọn chúng lại tới trước. Chạy mau, không thì không kịp nữa!” Một tên dị năng giả của Liêu Thành hoảng sợ kêu lên, xoay người chạy xuống đầu tường. Mấy tên Liêu Thành khác thấy thế, trong lòng cũng dâng lên ý muốn rút lui, vừa đánh vừa lùi lại.
“Bốn phía đều là tang thi, các người muốn trốn đi đâu? Không đánh chỉ có đường chết!” Tống Hạo Nhiên phẫn nộ quát lớn. Hắn thật hận mình sao lúc trước không giết sạch đám Liêu Thành này, đỡ phải để bọn chúng bây giờ nhiễu loạn quân tâm, hại chết mọi người.
Nhưng mà, tâm trí con người yếu ớt nhất trong thời điểm tuyệt vọng, cũng dễ bị người khác dụ dỗ. Nghe thấy tiếng kêu của người Liêu Thành, rất nhiều người đột nhiên ngừng chống cự, bị tang thi leo được lên tường giết chết. Lớp phòng tuyến bị thủng một lỗ, liên tục có tang thi trèo được lên đánh vào, theo mùi phát ra từ dị năng giả cao cấp trong tiểu viện của Cung Lê Hân chạy tới.
Tống Hạo Nhiên lòng gấp như lửa đốt lại không thể phân thân, con ngươi đỏ sậm cơ hồ biến thành một màu đen như mực, ngay cả tròng trắng cũng không thấy. Hắn đang đứng ở bờ vực lâm vào bạo tẩu.
Một lỗ hổng bị đâm thủng, đạo phòng tuyến thứ nhất nhanh chóng thất thủ, đầu tường không ngừng có dị năng giả bị đánh ngã xuống quần tang thi, lớp phòng tuyến trên không trung cũng bị phá bỏ, rất nhiều tang thi phong hệ gào rống phóng qua, vồ lấy đem người ăn tươi. Thấy một đám đồng bạn bị ngã xuống, tử trạng thập phần thê thảm, nỗi tuyệt vọng thâm trầm trong lòng ép mọi người tới mức không thể thở nổi.
Mà bên trong trấn, trước tiểu viện của Cung Lê Hân cũng bị mấy con tang thi cao cấp vây công. Đậu Hằng cùng Hạ Cẩn cố nén lo lắng trong lòng, không dám rời khỏi tiểu viện một bước. Cảm nhận được mấy con tang thi đang tới gần, tâm tình cả hai trầm xuống, hiểu rõ tình hình phía trước không mấy lạc quan.
Nhưng Cung Lê Hân vẫn chưa xuất quan, lúc này bọn họ không thể nghĩ lung tung. Nhanh chóng thủ thế, cả hai tổ chức cho cao thủ bên ngoài tiểu viện lập tức liên hợp giảo sát mấy con tang thi này, bản thân thì thủ tại chỗ, không dám xê dịch nửa bước, sợ chỉ một chút sơ ý sẽ để tang thi chen vào kẻ hở. Cũng may hai người còn có thể phóng ra công kích từ xa hỗ trợ, kích sát mấy con tang thi này không khó, nhưng nếu lớp phòng tuyến đằng trước hoàn toàn bị công phá, thì tiểu viện này sớm muộn gì cũng sẽ bị thi triều san bằng, tình huống vô cùng nguy cấp.
Đúng lúc này, kim cương đằng vẫn lẳng lặng say giấc trên tường viện đột nhiên xao động, sột soạt sột soạt lùi khỏi tường viện, lan ra bốn phía như đang tránh thứ gì đó. Mấy con tang thi đang giao thủ với tổ viên tổ 1 cũng bỗng nhiên ngừng đánh, sau đó quay đầu chạy trốn ra tứ phía.
“Lê Hân xuất quan!” Hạ Cẩn quay đầu nhìn tiểu viện vô cùng im ắng, la lớn.
Nhóm tổ viên lưu lại bảo hộ cũng cảm nhận được uy áp truyền đến từ trong tiểu viện, biểu tình trở nên cực kỳ kích động.
Cỗ uy áp này không khủng bố, cũng không nặng nề, thậm chí còn kém hơn rất nhiều so với thế công bài sơn đảo hải của Kim Thượng Huy cấp năm đê giai, nhưng nó lại vô cùng dày đặc, lấy một tốc độ cực kỳ chậm rãi từ từ lan ra, nơi nó đi qua không khí đều như hóa lỏng, mang tới cho người ta cảm giác vô lực thở gấp. Uy lực của nó không đè từ trên đỉnh đầu xuống, mà là từng chút từng chút một, luồng vào từ các lỗ chân lông, đi vào nơi sâu nhất trong lòng. Loại cảm giác lay động cả linh hồn này khiến người ta không tự chủ được muốn thần phục.
Giữa các dị năng giả như có tồn tại một sự cảm ứng đặc thù nào đó, cấp bậc bọn họ không thể chỉ dựa vào màu mắt mà phân chia, nhưng lại có thể phân biệt được chính xác từ khí thế uy áp phát ra từ người người đó. Nhưng giờ này phút này, người ở đây không có ai có thể xác nhận được cấp bậc thật sự của Cung Lê Hân, nhưng có thể khẳng định một điều, thực lực của Cung Lê Hân tuyệt đối nằm trên cấp sáu!
Không người nào có thể tưởng tượng con người tiến hóa tới dị năng giả cấp sáu là một quang cảnh như thế nào. Có lẽ sự tiến hóa của con người vĩnh viễn dừng lại ở cấp năm, dù sao nếu tiếp tục mạnh hơn, nhân loại sẽ thoát khỏi sự ràng buộc về phàm thai nhục thể, không còn cách xa với thần. Mà nơi của thần là nơi cấm phàm nhân đặt chân tới. Kiêu ngạo của nhân loại đã bị tang thi, thú biến dị cùng thực vật biến dị hợp lại giẫm đạp dưới chân, không còn lại bao nhiêu. Bọn họ sống hèn mọn, sống tuyệt vọng, không dám nghĩ tới một tương lai tươi sáng tốt đẹp.
Nhưng mà, khi nhân loại không ngừng biến thành thức ăn bị bọn chúng vô tình liệp sát, sự xuất hiện của Cung Lê Hân tựa như ngôi sao mai, biểu thị bóng tối sẽ nhanh chóng qua đi, ánh bình minh sắp đến. Cậu mang tới cho người Ninh Thành cảm giác giống như tên cậu vậy—ánh bình minh rực rỡ!
Mọi người canh giữ ở ngoài tiểu viện kích động đến lệ rơi đầy mặt. Bất cứ lúc nào, thủ lĩnh cũng không để bọn họ thất vọng, nguy cơ lần này nhất định có thể an toàn vượt qua.
Mọi người canh giữ ở trấn khẩu chậm vài phút mới cảm nhận được cỗ uy áp dày đặc khiếp người này, nháy mắt có loại xúc động muốn quỳ xuống thần phục. Mà tang thi còn mẫn cảm hơn cả nhân loại, chúng nó lập tức dừng công kích, yếu ớt gầm nhẹ vài tiếng, thế mà lại trực tiếp nhảy khỏi đầu tường chạy trốn.
Mấy con tang thi cấp 5 đang không ngừng phát động công kích từ xa bị quần tang thi chen chúc rút lui đẩy cho không ngừng lùi về sau, thiếu chút nữa đã không thể đứng thẳng. Cảm nhận được dòng uy áp phảng phất trong không khí, chúng nó co rúm vài giây, sau đó ngửa đầu rống lớn hơn, như đang tức giận vì đám thuộc hạ quá sợ chết.
Quần tang thi cấp 4 gắt gao vây quanh chúng nó liên tục phát ra tiếng rống đáp lại, tách đám tang thi cấp thấp ra, chen nhau chạy về phía tường thành, xem ra không định buông tay lần tấn công này.
Tống Hạo Nhiên thấy thế, lập tức tổ chức phối hợp mọi người tiếp tục chống đỡ. Lúc này, trên tường thành bỗng xẹt qua một thân ảnh. Tốc độ thân ảnh kia cực kỳ nhanh, nơi nó đi qua đều nổi lên một gió xoáy không nhỏ, nháy mắt từ trên bờ tường nhảy vào đàn tang thi rậm rạp bên ngoài.
“Lê Hân!” Thấy rõ được thanh niên không ngừng giẫm lên đầu đám tang thi phóng tới dần tiếp cận mấy con tang thi cấp 5, Tống Hạo Nhiên kêu lớn.
“Là thủ lĩnh! Thủ lĩnh thăng cấp thành công rồi!” Người Ninh Thành vui vẻ hoan hô, dùng ánh mắt sùng bái nhìn chăm chú thân ảnh lúc ẩn lúc hiện như thần tiên của thanh niên.
Mà mấy dị năng giả các căn cứ khác đã sớm ngây ngốc, mặt lộ ra biểu tình trống rỗng. Một mình sát nhập vào quần tang thi, ai có can đảm làm thế? Lại nói ai có được thực lực như thế này? Ngoại trừ Cung Lê Hân, không thể tìm ra người thứ hai! Ý đồ của cậu rất rõ ràng, cầm tặc trước cầm vương*, không có mấy con tang thi cấp năm đó chỉ huy, đám tang thi này chính là một đám ô hợp, sẽ nhanh chóng bại mà lui. Xem ra, tang thi tiến hóa ra trí tuệ cũng không hẳn không phải chuyện tốt, ít ra chúng nó biết cái gì là sợ hãi. (* : đánh giặc trước hết phải bắt chủ tướng của nó, ngụ ý làm gì cũng phải nắm giữ chỗ cốt yếu của nó)
Kim Thượng Huy thấy thân ảnh thanh niên, lập tức ngửa đầu tê rống, như đang kêu gọi đối phương. Thấy đối phương không quay đầu lại nhập vào đàn tang thi, nó không chút do dự nhảy xuống bờ tường, truy tìm thân ảnh thanh niên đuổi theo.
Nơi cả hai đi qua đều lưu lại một mảng tinh phong huyết vũ, tang thi ngăn cản trước mặt hai người lần lượt biến thành mảnh nhỏ, tử trạng cực kỳ thảm khốc. Mọi người đứng sát đầu tường, nhìn hai đường máu kéo dài dưới chân bọn họ, quần tang thi nháy mắt bị thanh lý trống ra một khoảng lớn, nhìn y như mấy cây lúa bị gặt giữa trời thu.
Mấy con tang thi cấp năm này dị năng phân biệt là băng, phong, hỏa, thủy và kim hệ. Đặc biệt là con tang thi kim hệ kia, cấp bậc đã lên tới cấp năm trung giai. Quần tang thi lấy năm con tang thi này làm chủ, mà năm con tang thi đó lấy con tang thi kim hệ làm chủ, phân chia cấp bậc có chút tương tự với tướng, soái, sĩ, tốt trong quân đội. Bởi vậy có thể thấy được, trí tuệ của chúng nó đã tiến hóa tới trình độ cao đến bậc nào.
Nhưng này hết thảy đều không nằm trong phạm vi suy xét của Cung Lê Hân, cậu chỉ biết, giết sạch năm con tang thi này, chiến cuộc hôm nay liền có thể xoay chuyển. Nếu là trước đây, bị năm con tang thi cấp năm đó liên thủ lại đối phó, cậu tuyệt đối không có phần thắng. Nhưng bây giờ thì khác, cậu đã đột phá tới tầng thứ ba Nghịch Mạch Thần Công, thực lực so với trước có thể nói là khác xa một trời một vực, đừng nói là năm con tang thi cấp năm, dù thêm năm con nữa cậu cũng không sợ.
Trong lòng cậu đã có dự tính trước, nhưng mọi người đứng ở đầu tường xem cuộc chiến lại đều vì cậu mà đổ mồ hôi lạnh một phen. Cùng lúc đối chiến năm con tang thi cấp năm, đây là chuyện bọn họ không dám tưởng tượng. Nhưng thấy thanh niên vừa xuất chưởng con tang thi thủy hệ liền nghẻo, đám tang thi cấp bốn che quanh nó cũng đồng loạt ngã xuống đất, chết, ra tay sạch sẽ lưu loát y như thái rau, mọi người lúc này mới đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, tâm tình kích động khó tả.
Chính mắt nhìn thấy cuộc đối chiến giữa người mạnh nhất cùng tang thi cấp bậc cao nhất, cơ hội này tuyệt đối là ngàn năm có một.
Vốn tưởng sẽ đánh rất lâu, thế nhưng, Cung Lê Hân một lần nữa lại để mọi người biết được con người tột cùng có thể cường hãn tới trình độ nào. Thân ảnh thanh niên nhanh như thiểm điện, ngay cả con tang thi phong hệ cấp năm cũng không thể nắm được một góc áo của cậu. Nếu không phải hiểu rõ tình hình, thấy thanh niên quỷ dị hiện bên này biến mất bên kia, mọi người đứng nhìn nhất định sẽ nghĩ lầm cậu là một không gian dị năng giả cấp năm, có được tuyệt kỹ thuấn di.
Sức mạnh cường đại trước tốc độ cực nhanh hoàn toàn không thể thi triển, công kích do mấy tang thi phát ra đều bị thanh niên thành thục né tránh. Thanh niên không ra tay thì thôi, vừa ra tay tất là sát chiêu. Mỗi khi cậu xuất hiện trước con tang thi nào, chắc chắn sẽ nắm tay thành đao đâm xuyên qua mi tâm tang thi đó, không chút khách khí móc đi tinh hạch của nó, ngay cả tang thi kim hệ thân thể không thể phá vỡ cũng không thể may mắn thoát khỏi tai họa này.
Chỉ ngắn ngủi mấy giây, năm viên tinh hạch màu sắc rực rỡ đã ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay cậu. Tướng soái đã chết, đại bộ phận tang thi cao cấp lại bị Kim Thượng Huy giảo sát, đám tang thi cấp thấp còn lại như rắn mất đầu, dưới uy áp khiếp người của thanh niên nhanh chóng tán đi, biến mất ẩn sau màn đêm.
Kim Thượng Huy cả người đầy máu vất vả chạy vội tới bên người Cung Lê Hân, thấy cậu khóe môi cong lên nở nụ cười nhìn nó, tim nó đột nhiên bắt đầu đập dồn dập (sao giống Warm Bodies quá vợi =]]]]). Xem nhẹ viên tinh hạch kim hệ cấp năm trung giai trong bàn tay đưa lên của thanh niên, nó đưa một tay kéo thanh niên vào lòng, cánh môi tái nhợt lạnh lẽo dán sát vào bờ môi ấm áp của đối phương.
Môi thanh niên vừa thơm lại ngọt, hương vị tốt hơn nhiều so với tinh hạch cấp năm, khó trách Tống và Lâm thích làm như vậy! Nó nheo mắt thầm nghĩ.
**************************************