Quân đội phụ trách dẫn dắt, lập kế hoạch tác chiến với các thôn vây quanh thành phố, dùng thời gian ba bốn tháng quét sạch các hương trấn quanh căn cứ, khiến phạm vi khu an toàn nhanh chóng được mở rộng, căn cứ cũng chính thức đi vào vòng tuần hoàn tự canh tự gặt, tự cấp tự túc, lương thực không còn là vấn đề phải bận tâm.
Lấp đầy bao tử rồi, cuộc sống cũng dần yên ổn. Căn cứ Cung gia trở thành thiên đường với những người sống sót, hấp dẫn rất nhiều người đến đầu nhập vào. Đội ngũ dị năng giả cũng trong một năm ngắn ngủi nhanh chóng mở rộng, một tổ mười người lúc đầu biến thành hơn hai ba mươi người một tổ.
Mỗi khi có tổ viên chết trận, hoặc vì nguyên nhân mâu thuẫn nội bộ mà ít nhiều có sự thay đổi. Nhưng vô luận các tổ khác biến hóa thế nào, một tổ kia của Cung Lê Hân vẫn mười người ban đầu như cũ, không ai chết, càng không có ai nguyện ý rời khỏi, một đời này đi theo Cung Lê Hân là ý nguyện chung của toàn bộ bọn họ.
Hôm đó, quân đội ban bố ra nhiệm vụ mới, hy vọng các tổ đội có thể xâm nhập vào khu dầu đốt trong trung tâm thành phố lấy dầu đốt, vận chuyển về căn cứ. Giải quyết xong vấn đề lương thực cũng không đại biểu đã giải quyết hết thảy vấn đề, căn cứ bình thường còn có nhu cầu vận chuyển. Một tháng trước, dầu đốt Lâm thị mua đã gần khô kiệt, không có nhiên liệu, máy phát điện, máy bơm, phi cơ trực thăng, phương tiện xe cộ đều không thể hoạt động, khiến căn cứ thoái hóa về thời kì cổ đại, cuộc sống đốt rẫy gieo hạt, ăn lông ở lỗ.
Kho dầu của tập đoàn Sinopec được thành lập ở Đông Giao, cách trung tâm không gần cũng không xa, lượng tang thi xung quanh nhiều hơn so với các hương trấn, lại càng không thiếu tang thi cấp hai một thân dị năng lui tới, là nhiệm vụ khó nhất do căn cứ ban ra từ trước tới nay. Nếu muốn thuận lợi hoàn thành, một tổ dị năng khẳng định không đủ, cần có thêm vài tổ dị năng phối hợp với nhau mới có cơ hội, cơ hội thì ít, mà tính nguy hiểm lại cao.
Quân đội cũng biết nhiệm vụ khó khăn, nên đã nâng cao phần thưởng nhiệm vụ, bên cạnh việc đầy đủ thức ăn cùng vật dụng hằng ngày, còn có thể có được một viên tinh hạch của tang thi cấp hai cao giai.
Tang thi cấp hai nửa năm trước đã xuất hiện, nhưng tang thi cấp hai cao giai không gặp nhiều. Nếu có được tinh hạch tương ứng với dị năng, thì đột phá qua cấp hai cao giai không phải việc khó. Dị năng giả muốn thăng đến cấp một đê giai cần hấp thu năm sáu trăm viên, đột phá qua trung giai càng cần số tinh hạch tang thi hơn gấp mấy lần, cứ tính tiếp, thì khi thăng tới cấp một cao giai cần hơn một vạn tinh hạch.
Một người muốn giết chết hơn một vạn tang thi cần hao phí bao nhiêu thời gian và tinh lực? Con đường thăng cấp gian nan khiến đa số các dị năng giả chùn bước, nên vẫn dừng lại ở cấp một trung giai không tiến lên được chút nào. Nhưng chỉ cần có một viên tinh hạch cấp hai, dị năng giả có thể trực tiếp thăng lên cấp hai, trở thành cao thủ đứng đầu trong căn cứ.
Lợi ích quân đội đưa ra rất mê người, không ít dị năng giả bắt đầu rục rịch, nhưng tổ trưởng các tổ thì lại đứng quan sát, bọn họ không hẹn mà cùng tập trung ánh mắt lên người tổ trưởng tổ một.
Khi quân đội thông báo nhiệm vụ, Cung Lê Hân lại đang trong phòng với Vương Thao, Cố Nam đánh bài. Dựa vào trí nhớ đã gặp là không quên, cậu không chút lưu tình chà đạp hai người kia cả trăm lần, chà đạp tới khi sắc mặt hai người xám ngắt, đầu bốc khói.
Chơi hơn hai tiếng, nhưng một lần cũng chưa thắng, thật không biết sao Lâm đại ca và Tống thiếu tướng lại thích bồi Cung thiếu đánh bài như vậy, chẳng lẽ bọn họ có thể chất chịu ngược? Vương Thao cùng Cố Nam u oán thầm nghĩ.
Lại một lần nữa thảm bại, Vương Thao và Cố Nam quăng xuống con bài tốt trong tay, đang định cả gan nói ‘Lão tử mặc kệ’, điện thoại Cung Lê Hân vang lên.
“Quân đội thông báo nhiệm vụ, tôi đi nhận.” Cung Lê Hân lướt nhanh xem qua tin tức về nhiệm vụ, nói với hai người. Cung phụ là quan chỉ huy tối cao trong căn cứ, với cậu, nhiệm vụ quân đội ban bố chính là nhiệm vụ Cung phụ giao cho, làm một hài tử hiếu thuận, Cung Lê Hân lần nào cũng sẽ không chút do dự tiếp nhận, làm Cung phụ không biết nên cảm động hay đau lòng mới tốt.
“Được rồi, lão đại cậu mau đi đi, tôi cũng đi thông tri những người khác.” Vương Thao thở phào một hơi, chạy đi. Cố Nam cũng muốn đi, nhưng đụng phải ánh mắt của Cung thiếu, vội vàng nhặt mấy lá bài Poker nằm tán loạn lên, cẩn thận bỏ vào hộp, lúc này mới dưới ánh mắt hài lòng của Cung thiếu mà rời đi.
Rất nhanh, tin tức Cung thiếu tiếp nhận nhiệm vụ mới lan ra toàn căn cứ, ngay sau đó, không ngoài dự đoán, tổ hai và tổ ba cũng lần lượt lĩnh nhiệm vụ.
Có Cung thiếu phụ trách đánh quái, hệ số an toàn của nhiệm vụ liền được đề cao, năm tổ khác vội vàng đến bộ chỉ huy nhận nhiệm vụ, muốn đi theo Cung thiếu ăn ké. Chỉ tiếc quân đội vì muốn tránh phát sinh việc toàn quân dị năng giả bị diệt nên không cho phép tám tổ đồng thời ra nhiệm vụ. Tổ trưởng tổ sáu và tổ tám vì dẫn đầu chạy đến nên may mắn cướp được hai chỗ cuối cùng.
Sáng hôm sau, quân đội phái ra năm xe thiết giáp phụ trách vận chuyển chở năm tổ an toàn tiến vào Đông Giao. Trước bãi đỗ xe, tổ viên năm tổ đã sớm chuẩn bị xong, chỉ chờ xuất phát, tổ trưởng năm tổ tập trung cùng một chỗ, đang làm xác định nhiệm vụ lần cuối.
“Tổ tôi phụ trách kho dầu một và hai, tổ ba phụ trách kho ba bốn, tổ sáu là kho năm sáu, tổ tám kho bảy tám, tổ một phụ trách xử lý tang thi xung quanh. Thời gian hành động là hai tiếng, sau hai tiếng thì tập hợp ở cổng, rồi nhanh chóng rút về, nghe rõ?” Tống Hạo Nhiên chỉ vào bản đồ, thận trọng dặn dò.
“Rõ.” Các tổ trưởng gật đầu đồng ý.
“Rất tốt! Xuất phát! Lê Hân, tổ anh 15 người, thêm 10 ngưởi tổ em, vừa vặn đủ một xe, đi thôi.” Ôm chặt bả vai Cung Lê Hân, Tống Hạo Nhiên thân mật mở miệng.
Cung Lê Hân gật đầu, bảo tổ viên mình lên xe. Nhìn bóng dáng thân mật khắng khít của hai người, Lâm Văn Bác theo thói quen vuốt trái tim đau nhói, đi đến một xe khác.
Đội ngũ Tống Hạo Nhiên vốn cũng mười người, năm người sau mới gia nhập nửa tháng trước. Năm người này từng là bộ đội đặc chủng quân khu tỉnh B, thực lực từ cấp một trung giai đến cấp hai trung giai. Tống Hạo Nhiên rất tán thưởng ý thức quân nhân và kỷ luật của bọn họ nên phá lệ mời bọn họ vào đội mình.
Hai mươi lăm người phân chia ngồi hai bên, đối mặt nhau, không gian chật chội làm người ta cảm thấy vô cùng nặng nề.
Khi không có nhiệm vụ, phần lớn thời gian Cung Lê Hân ở trong phòng tu luyện, rảnh rỗi cũng không dẫn tổ viên ra ngoài liệp sát tang thi lấy tinh hạch. Bởi bọn họ mỗi lần ra nhiệm vụ đều đã lấy đủ tinh hạch, không giống các tổ khác phải kiếm thêm cơm. Cho nên, cậu không dễ dàng lộ diện trong căn cứ. Mà tổ một cũng là những hiện diện khiến tổ viên các tổ khác vừa yêu lại vừa hận. Yêu là khi đi làm nhiệm vụ với bọn họ, hệ số an toàn rất cao; hận bọn họ là vì chỉ cần họ xuất hiện, tinh hạch sẽ không còn phần cho người khác. Phương thức bọn họ chiến đấu rất hung tàn, ngay cả tang thi không biết vì sao cũng không muốn xuất hiện.
Vì thế, năm người này tuy rằng đã đến ước chừng nửa tháng, lại là lần đầu tiên gặp Cung Lê Hân. Vô cùng hiếu kỳ với người mạnh nhất căn cứ trong truyền thuyết, thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn thiếu niên khuôn mặt ngây ngô, trong mắt đầy kinh ngạc cùng hoài nghi.
Đang nói chuyện phiếm cùng Tống Hạo Nhiên, Cung Lê Hân phát hiện tầm mắt năm người, xoay người nhìn bọn họ mỉm cười.
Thiếu niên khí chất bất phàm, gương mặt tuấn dật, đôi mắt to màu đen thập phần trong trẻo, không lây dính một chút âm u cùng chết lặng đặc hữu của người trong mạt thế, làm người ta vừa nhìn đã thấy hảo cảm. Đặc biệt khi cậu cười rộ lên, đôi miêu đồng cong như trăng lưỡi liềm, khiến người ta nhìn mà thương cảm lại thấy đáng yêu, đôi mắt sáng ngời như chứa cả bầu trời đầy sao, có thể chiếu sáng cả tâm hồn con người.
Hai má năm người phát sốt, nhịn không được nở nụ cười, trong lòng âm thầm kinh ngạc : một thiếu niên trong sáng nhìn sạch sẽ như băng tuyết như vậy, nên được người sủng ái che chở, sống vô ưu vô lo, thật sự không giống cường giả tuyệt thế lấy một địch trăm, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi trong truyền thuyết kia.
Ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, năm người đảo mắt nhìn về phía tổ viên Cung Lê Hân, biểu tình trên mặt càng thêm vi diệu. Chín người này, thật sự thấy thế nào cũng không giống cao thủ thực lực đều ở cấp hai trung giai.
Đại Lưu tướng mạo thô tục, mặt đầy râu đến tận hai bên má cùng Linh Âm dáng người nóng bỏng, dung mạo xinh đẹp đang trốn ở một góc tình chàng ý thiếp, khe khẽ nói nhỏ, thỉnh thoảng còn hôn hôn sờ sờ. Hình ảnh hai người chung một chỗ miêu tả rất sống động cái gọi là “Một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu”, thật sự rất đả thương thị giác người khác, làm năm người vừa nhìn thoáng qua thì không dám nhìn lần thứ hai.
Cố Nam thì đang cẩn thận chà lau hai thanh bội đao trong tay, mỗi góc, mỗi chỗ đều không bỏ qua, biểu tình lại càng thêm ôn nhu, thương tiếc, làm người ta nhìn đến chua xót. Hai thanh đao này đều là do Cung Lê Hân đưa cho, hắn tuy rằng có phong hệ dị năng, nhưng có thể vì phương thức xúc phát lúc trước không đúng, khi không có hai thanh đao này, phong nhận hắn phóng ra ngay cả một con muỗi cũng không giết được. Nhưng nếu trong tay có hai thanh đao, hắn lập tức biến thành tuyệt đỉnh cao thủ đại sát tứ phương, được các dị năng giả khác xưng là “kiếm phong”*. Cho nên, không khó để tưởng tượng trình độ yêu quý của hắn với hai thanh đao này, nói là đối đãi như lão bà của mình cũng không đủ. (* : dịch theo bản raw thì là ‘đao phong chiến sĩ’, ta thấy cũng được nhưng trong hoàn cảnh hiện đại thế này thì ko hay lắm, mà nếu để là ‘kiếm sĩ’ thì ko biết được ảnh là phong hệ, nên ta đổi thành ‘kiếm phong’ luôn, mng thấy đc ko :v )
Còn Mã Tuấn và Vương Thao thì chau đầu vô nhau lớn tiếng bình luận về em gái xinh đẹp ôn nhu nào đó trong căn cứ, nói tới một hồi còn trộm cười ‘*** đãng’, không coi ai ra gì, thái độ tùy tiện làm khóe miệng người ta phải run rẩy.
La Đại Hải thì lại dựa qua vai Tôn Điềm Điềm ngủ gật, tiếng ngáy vang dội trong xe. Tôn Điềm Điềm vẻ mặt đau khổ, tay cầm một tờ giấy, không ngừng giúp gã lau nước dãi ở khóe miệng để tránh vai mình ‘gặp nạn’, bộ dáng hai người 囧囧 khiến người nhìn thấy vô cùng buồn cười.
Lý Đông Sinh cầm một quyển triết học, dù thùng xa lắc lư hay ánh sáng tối tăm, vẫn xem thập phần mê mẫn. Nếu đổi cảnh tượng thành thư viện, thì hắn nghiễm nhiên chính là một sinh viên tài năng học giỏi.
Tiểu Tôn Kiệt mười một tuổi, chỉ cao 1m42 thì rúc vào lòng chị, tay cầm một hộp sữa uống ngon lành. Thật không khéo, giao thông bên ngoài vô cùng gập ghềnh, thùng xe đột nhiên chấn động, làm hộp sữa nảy lên, sữa đổ ra khỏi miệng, còn dính cả trên môi có râu. Cậu nhóc lập tức nhảy dựng lên, tay chân luống cuống phủi áo, biểu tình như muốn khóc, làm người ta thấy thiện cảm.
Cả đám thoải mái ung dung đến cực điểm, không hề giống như làm nhiệm vụ, mà đi ngao du thì đúng hơn, khiến năm người nhìn đến mắt môi run rẩy không thôi.
Nhìn qua tổ viên tổ một, lại nghĩ đến nhiệm vụ Tống Hạo Nhiên an bài trước khi đi, năm người trong lòng không khỏi bất an, luống cuống. Do dự một lúc lâu, một người trong đó nhìn về phía Tống Hạo Nhiên, chần chờ mở miệng,”Tổ trưởng, tổ một chỉ có mười người, để bọn họ phụ trách thanh lí toàn bộ tang thi xung quanh, có phải hơi cực không? Để đảm bảo mọi người an toàn, chẳng phải nên phái thêm người tổ hai hỗ trợ sao?”
Gã vừa dứt lời, đám lão tổ viên tổ hai liên tiếp khẽ bật cười. Tổ một hung tàn như thế còn cần tổ khác trợ giúp? Nếu tang thi cũng có cảm xúc, đám tang thi tội nghiệp rơi vào tay tổ một chắc chắn cũng phải lội ngược dòng bỏ chạy.
Tống Hạo Nhiên cũng cúi đầu bật cười, vuốt ve mái tóc Cung Lê Hân, ôn thanh nói,”Không cần, Lê Hân sẽ xử lý tốt.”
“Ân, các anh chỉ cần chú ý đi tìm nhiên liệu, còn lại không cần bận tâm.” Cung Lê Hân mở miệng cam đoan.
Ngữ khí cậu vô cùng ung dung, biểu tình thì bình tĩnh, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều như ẩn chứa ma lực nào đó làm người ta cảm thấy yên tâm. Năm người không tự giác mỉm cười nhìn cậu, ngượng ngùng không thắc mắc nữa.
Mắt thấy xe thiết giáp đã đến nơi, thỉnh thoảng có tang thi tiến hóa bổ tới, vung móng tay sắc bén như loan đao tấn công vào tấm thép bên ngoài xe, trong đó không thiếu tang thi cấp hai có đôi mắt từ đục ngầu trở nên trong suốt, trái tim năm người như bị treo lên, trong lòng mơ hồ thầm nghĩ : quanh kho dầu có hàng ngàn hàng vạn tang thi tiến hóa, mười người, dựa vào cái gì để đối phó?