Lại qua không bao lâu, tổ trưởng tổ năm Hồ Hầu bỗng dưng bạo bệnh bỏ mình, nguyên nhân tử vong khá kỳ quái. Nhưng hiện tại đang là mạt thế, không có cảnh sát, không có pháp y, loại chuyện này cơ bản không có ai quản, nơi này lại vốn là nhà tù trọng hình, chứa hơn phân nửa ác ôn côn đồ ở C quốc, thái độ bọn họ đối với tử vong ngoại trừ lạnh lùng vẫn là lạnh lùng. Cho nên, chuyện Hồ Hầu rất nhanh bị mọi người vất ra sau đầu, địa vị của gã cũng nhanh chóng bị một dị năng giả năng lực xuất chúng khác thay thế, không nhấc lên chút sóng gió nào.
Thời gian vẫn trôi qua, nhìn thì Trường Xà đảo vẫn an bình như trước, nhưng có vài người cuộc sống lại phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất, những người này chính là một hàng Đàm Minh Viễn đã lựa chọn phản bội Bào Long, đổi phe đi theo Cung Lê Hân.
Số kiếp Đàm Minh Viễn khá nhấp nhô, luồn lách không ít đường, cuối cùng phạm phải trọng tội, cuối cùng biến thành phạm nhân. Khi còn nhỏ, bà nội hắn từng xem mệnh cho hắn, nói hắn nửa đời trước bấp bênh, nửa đời sau sẽ oai phong một cõi, có quý nhân tương trợ, gặp phúc từ trên trời rơi xuống, bình ổn mọi khó khăn, chuyển nguy thành an, về sau sẽ lưu danh sử sách.
Khi Đàm Minh Viễn gia nhập vào hắc đạo[xã hội đen] đã dùng số mệnh này động viên chính mình, thầm nghĩ muốn tìm phú quý trong gian nguy; lần đầu tiên khi bị bắt vào tù, hắn lại dùng số mệnh này an ủi mình, tự nhủ sớm muộn gì cũng sẽ khổ tận cam lai[khó khăn qua đi, cuộc sống an nhàn sẽ tới]; cuối cùng khi bị kết án chung thân, hắn liền mắng to mẹ nó số mệnh cứt chó; cho đến tận khi mạt thế giáng xuống, sau khi toàn bộ thế giới dần bị diệt vong, hắn đã không còn tin vào vận mệnh nữa.
Nhưng từ khi gia nhập vào đội Cung thiếu, hắn lại hốt hoảng nhớ đến lời cằn nhằn liên miên quả quyết của tổ mẫu hay ghé vào tai hắn nói lúc trước, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác ‘Thì ra là như vậy’. Thì ra không phải mệnh hắn không tốt, mà là quý nhân của hắn tới quá muộn. Đi theo Cung thiếu, hắn mới biết được cái gì gọi là phúc từ trên trời rơi xuống.
Cung thiếu sẽ không tránh mình ở phía sau, để bọn họ chắn phía trước làm pháo hôi, mà là xung phong đi đầu, cùng bọn họ sánh vai chiến đấu; Cung thiếu sẽ vì an nguy của bọn họ mà suy xét, dùng da cự mãng biến dị trân quý chế tác hộ giáp cho bọn họ, để bọn họ chém giết không cần phải e ngại, như có thêm trong tay vài mạng; Cung thiếu sẽ không cướp đoạt tinh hạch, kiêng kỵ sức mạnh của bọn họ, còn thường xuyên lấy tinh hạch cao cấp săn được đưa cho bọn hắn, chỉ hy vọng bọn hắn có thể không ngừng mạnh lên, hảo hảo sống sót ở mạt thế.
Một người phi tâm tương phó[ko có tư tâm, luôn hỗ trợ phó thác], cởi mở chân thành, thực lực lại hơn người, đây không phải là quý nhân thì ai mới là quý nhân? Nghĩ tới những lời ‘về sau sẽ lưu danh sử sách’, Đàm Minh Viễn liền nhiệt huyết sôi trào, đối với Cung thiếu càng thêm quyết tâm, trung thành cùng tận tâm.
Chẳng những thực lực Cung thiếu khiến Đàm Minh Viễn tâm phục khẩu phục, ngay cả người bên cạnh Cung thiếu cũng rất “hợp rơ” với hắn. Làm chung nhiệm vụ với tổ viên Cung thiếu, hắn mới biết được cái gì gọi là tinh thần đồng đội thật sự. Những người này phân công rõ ràng, ăn ý chặt chẽ, không hề ra vẻ không biết sợ, thực chất lại ngu xuẩn theo chủ nghĩa anh hùng cá nhân. Mỗi người đều đứng đúng vị trí của mình, phát huy khả năng đặc biệt của bản thân, dùng sự trả giá nhỏ nhất để đổi lấy cái lợi ích lớn nhất.
Khanh sát, giảo sát[siết cổ], oanh sát[cho nổ], một lưới bắt hết, vô số thủ đoạn săn tang thi, hung tàn vô cùng. Mỗi một lần ra nhiệm vụ, Đàm Minh Viễn cùng đồng đội của mình đều cảm thấy vui vẻ hả hê, phi thường sảng khoái, mà tinh hạch thu được thì gấp mấy lần trước đây, cấp bậc dị năng cũng tăng vùn vụt.
Mỗi khi thấy Bào Long mừng rỡ nhận lấy mấy viên tinh hạch cấp hai cao giai do Cung thiếu nhặt được còn sót lại, Đàm Minh Viễn liền thầm khinh bỉ gã, suy nghĩ không biết đến tột cùng Cung thiếu còn định nhẫn với đám đần độn này tới khi nào? Chỉ cần Cung thiếu mở miệng, hắn sẽ lập tức vì Cung thiếu bài ưu giải nạn[xua đi lo âu, giải quyết vấn đề].
Cứ thế kiếm chế gần bốn năm tháng, bên ngoài, Trường Xà đảo đã hoàn toàn thôn tính thế lực Cung gia, bên trong, dị năng giả cùng người thường của căn cứ Cung gia lại lặng lẽ không tiếng động dung nhập mọi mặt trong cuộc sống nơi đây. Bọn họ không phải là không có khả năng tiến hành một trận huyết tinh trấn áp cũng như cướp lấy quyền khống chế Trường Xà đảo, chỉ là, Cung phụ không muốn vì tranh đoạt quyền lơi mà hy sinh tính mạng của đồng đội. Nhân loại bên ngoài thì bị tang thi uy hiếp, bên trong lại dính chuyện đồng loại tương tàn này, đây không thể nghi ngờ chính là tự rước lấy diệt vong, cho nên, Cung phụ lựa chọn phương thức hòa bình, từng chút từng chút, lẳng lặng thay đổi hiện trạng trên Trường Xà đảo.
Người thường có thể mượn sức thì mượn, tên ác ôn nào không thể mà còn chuyện xấu nào cũng làm, Cung phụ tất nhiên cũng sẽ không mặc kệ không quản, ngầm chuẩn bị một hồi thanh tẩy. Cường giả có thể có được địa vị cao, cũng có được đặc quyền nào đó, nhưng không thể ỷ vào thực lực của mình mà nô dịch, giết chết dân thường, đây là chuyện Cung phụ vô luận thế nào cũng không dễ dàng tha thứ. Mỗi khi thấy Bào Long và Khang Chính Nguyên muốn ăn thịt, liền bảo thuộc hạ cắt một phần thịt trên mông người dân đem đi nấu, xem người dân như heo chó đợi làm thịt, ông liền cảm thấy lửa giận đè nén trong lòng như sắp đốt xuyên ***g ngực. Cặn bã bại hoại như Bào Long và Khang Chính Nguyên, dù chết một vạn lần cũng không đủ.
Mắt thấy thời cơ sắp chín muồi, Cung phụ đang chuẩn bị triệu tập mọi người bí mật bàn bạc kế hoạch hành động, Cung Hương Di yên lặng một thời gian lại nôn nóng vạn phần tìm tới ông, nói ra dự ngôn mới của cô.
“Papa, ba mau gọi mộc hệ dị năng giả đến đồng ruộng thúc đẩy quá trình thu hoạch, con thấy được một tháng sau đất đai sẽ hoàn toàn bị nhiễm phóng xạ, cây nông nghiệp đều sẽ hư thối.” Cung Hương Di gõ cửa bước vào, thận trọng nói.
Đời trước, cũng là vào thời điểm này, đất đai ô nhiễm ngày càng nghiêm trọng, thực vật biến dị liên tục gia tăng, lúc đó bọn họ cũng không cảnh giác, đợi đến hai tháng sau lúc thu hoạch lúa mới phát hiện lúa gạo đều biến thành màu đen, còn có độc, hoàn toàn không thể ăn, ngay cả rễ rau củ cũng bị hư thối mốc meo, quả mọc ra mang theo mùi thối nồng đậm làm người ta buồn nôn.
Lần biến đổi đột ngột đó đã nhấc lên sóng triều hoảng sợ, Khang Chính Nguyên và Bào Long sợ không đủ thức ăn, bắt đầu điên cuồng giết hại người thường, lấy muối biển ướp thi thể bọn họ thành thịt muối dự trữ. Trường Xà đảo máu chảy thành sông, chân chính biến thành địa ngục trần gian, cuối cùng vẫn là do Cung phụ đứng ra ngăn cản, lấy lương thực vất vả dữ trữ được ra trao đổi mới cứu được những người dân còn lại.
Đời này, Cung Hương Di không muốn bi kịch tái diễn, nhưng cho dù báo trước, mọi người cũng không có cách nào ngăn cản đất đai bị ô nhiễm, kể cả khi mộc hệ dị năng giả có thể nháy mắt đẩy nhanh tốc độ cho cây chín, nhưng cây trồng thu được lại là thảm họa. Bởi vì rút ngắn thời kỳ sinh trưởng, nên độ dày của thực vật tăng lên, rau quả do dị năng thúc đẩy sinh trưởng cứng đến nỗi có thể dùng làm chày gỗ, đặc biệt là thóc lúa, một hạt gạo có thể cứng như bi sắt, dù nấu trong nước sôi mấy ngày cũng không mềm, thật vất vả giã thành bột mì, khi làm thành sợi mì lại nấu không chín, còn dai hơn cả cao su. Còn cà chua cho dù thịt mềm có thể ăn được, nhưng C quốcà chua lại chịu ảnh hưởng phóng xạ, có tính ăn mòn, căn bản không thể lấy ăn.
Cung phụ hiển nhiên cũng từng thí nghiệm qua, nghe cô nói vậy liền sợ hãi cả kinh, nôn nóng mở miệng,”Con chắc chắn không? Nếu dùng dị năng thúc đẩy sinh trưởng, chỉ sợ cây nông nghiệp cũng ăn không được, rất cứng.”
“Con chắc chắn, papa, chúng ta phải hành động nhanh lên, đất đai hiện tại đã xuất hiện tình trạng ô nhiễm, không tin lát nữa con dẫn ba ra đồng ruộng xem. Bây giờ cách thời gian thóc lúa trưởng thành còn hai tháng, giờ thúc đẩy sinh trưởng, nhiều lắm lúa gạo chỉ cứng hơn một chút, nấu vài lần là có thể ăn được rồi.” Cung Hương Di bình tĩnh nói.
“Được, ta lập tức thông báo xuống, cũng báo cho bên Bào Long và Khang Chính Nguyên một tiếng, bên đó bọn họ còn nuôi hơn ba ngàn người, không có thức ăn, không biết bọn chúng sẽ phát rồ mà làm ra chuyện gì.” Cung phụ đứng dậy, vừa đi vừa nói chuyện.
Cung Hương Di mím môi không nói, đối với ánh mắt nhìn người của cha mình cảm thấy rất bội phục. Phát rồ? Dùng từ này hình dung trên người Bào Long và Khang Chính Nguyên rất chuẩn xác. Vừa nghĩ tới hai người bọn chúng lấy thịt người làm thức ăn hằng ngày, cô liền thấy ghê tởm muốn phun.
Bào Long và Khang Chính Nguyên cũng nghe tới tên tuổi ‘người tiên đoán’ Cung Hương Di, nghe thấy tin tức Cung Viễn Hàng nhờ người đến báo, liền lấy thái độ ‘thà tin là có, đừng tin là không’ vội vàng chạy tới đồng ruộng.
Lúc này, Cung Hương Di đang dẫn Cung phụ tới trước một luống rau, dùng dao bổ ra một cây cải trắng. Bên ngoài xanh mơn mởn như suối trong, sinh trưởng vô cùng khả quan, vậy mà bên trong đều là màu đen, không có ngoại lệ, còn bốc lên một cỗ mùi hôi thối. Cắt ra toàn bộ trăm cây cải trắng trồng trên khối đất này, không hề phát hiện được gốc nào hoàn hảo, loại tình huống này ngay cả với người không đọc sách như Bào Long cũng biết không bình thường.
Bào Long có chút hoảng hốt, đi qua vườn rau bên cạnh, cũng điên cuồng bổ cải trắng, tình huống vẫn như vậy. Khang Chính Nguyên cũng bước lên bổ ra mấy cây, cuối cùng mặt đen lại nhìn còn thối hơn cải trắng. Hai người nhanh chóng tỉnh táo lại, sau khi cám ơn Cung Viễn Hàng liền gọi ra toàn bộ mộc hệ dị năng giả trong căn cứ, bảo bọn họ nhanh chóng thúc đẩy sinh trưởng, sau đó gọi người dân ra thu hoạch.
Cung phụ thấy bọn họ nghe ý kiến của mình, tâm thoáng ổn định. Một bên ra lệnh cho binh lính thông báo với mộc hệ dị năng giả và dân chúng trong căn cứ của mình, một bên đi tới đồng ruộng.
Tin tức đất đai bị ô nhiễm, không còn cách nào tiếp tục trồng trọt rất nhanh lan truyền trong căn cứ, cảm xúc khủng hoảng điên cuồng lan tràn trong tâm trí mọi người. Dân chúng vừa nghe tin liền ngốc lăng ngây ra, sau đó lệ rơi đầy mặt, ý nghĩ tuyệt vọng sớm muộn gì cũng sẽ đói chết nảy lên trong lòng bọn họ, làm bọn họ căn bản không còn tâm tư làm việc.
Cung Lê Hân sau khi nghe tin chỉ ngây ra trong chốc lát lại nhanh chóng hồi phục tinh thần. Nhìn qua Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên vẫn còn bị vây trong bi thương, thấp giọng an ủi,”Lâm đại ca, Tống đại ca, đừng lo lắng! Không có lương thực, chúng ta có thể tới mấy tiệm thuốc Đông Y trong trung tâm kiếm thuốc, chế tạo ra Tích Cốc đan, tuy rằng không thể thỏa mãn được dục vọng ăn uống, nhưng cũng có thể ăn no. Hơn nữa, đã có thực vật biến dị xuất hiện, trong đó chắc chắn sẽ có loại cây thích hợp cho chúng ta ăn, chúng ta cứ từ từ tìm kiếm, nhất định sẽ được. Có cái gọi là trời không tuyệt đường người, khó khăn này cuối cùng rồi sẽ qua thôi.”
Cậu vừa nói vừa vỗ lưng hai người, truyền qua tín niệm kiên định của mình. Cậu tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng sớm đã trải qua những tra tấn cùng cực khổ mà người thường khó có thể tưởng tượng được, tính cách như kim cương được luyện trong dung nham dưới lòng đất hàng trăm hàng triệu năm, không thể nào phá vỡ. Lần gian nguy này, một chút cũng không thể lay chuyển tâm cậu.
Thiếu niên vẻ mặt bình tĩnh thong dong mang theo sức hút cực đại không thể nào kháng cự, làm Lâm Văn Bác cùng Tống Hạo Nhiên nhanh chóng thoát khỏi tuyệt vọng băng giá.
Không có Lê Hân[Tiểu Hân] bên cạnh làm bạn, mình sẽ làm cái gì đây? Chắc chắn không thể sống sót một ngày trong nơi mạt thế như địa ngục này! Hai người không hẹn mà cùng thầm nghĩ, trong lòng không hiểu sao dâng lên hoang mang, tâm trí càng thêm hướng về thiếu niên trước mắt.