Mục lục
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hội nghị chấm dứt, sáu người phụ trách không lập tức rời đi, mà lần lượt tiến lên bắt chuyện với Cung thiếu, hành vi nguyên lai vô cùng cẩn thận nay biến thành hèn mọn.

Một đứa nhỏ vị thành niên, không những có thực lực cường hãn, ngay cả tính cách cũng kiên cường quyết đoán, thử nghĩ nếu tiếp tục hun đúc, thì tương lai sẽ trở nên thế nào ? Mấy người họ không tưởng tượng nổi, nhưng dù thế thì cũng không ngăn cản được bọn họ thần phục Cung thiếu. Ngay cả khu cao ốc còn có thể nói hủy liền hủy, giết bọn họ không phải chỉ là chuyện nhỏ sao ?

Cung Lê Hân nghiêm mặt, đối với lời của mấy tên phụ trách chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, cũng không hề nói nhiều. Cậu đó giờ luôn không phải là người giỏi nói chuyện. Cũng may có Cung phụ và Lâm lão gia tử hỗ trợ, lúc này mới tiễn được từng người đi.

Dị năng giả xuất hiện đánh vỡ cân bằng lực lượng, cũng khiến cho nhân tâm trong căn cứ dễ dàng tan rã, Cung phụ từng vì thế mà lo lắng không thôi. Nhưng nay có nhi tử, hết thảy lo lắng đều không cần nghĩ đến nữa, Cung phụ vô cùng thoải mái, vỗ vai nhi tử dặn cậu cố gắng.

Bất luận Cung phụ nói gí, Cung Lê Hân đều ngoan ngoãn gật đầu, đến khi ông vừa dứt lời, cậu liền lấy thanh chocolate trong túi nhanh chóng mở ra, lấy một viên đưa đến bên miệng Cung phụ, đôi mắt mở to sáng lên,”Papa, người ăn đi !”

Biểu tình hưng trí dạt dào hăng hái của Cung phụ lập tức cứng ngắc chớp mắt một cái, mắt nhìn gương mặt mong chờ của tiểu nhi tử, khóe miệng co rút. Vừa rồi vẫn là bộ dáng cao thủ thâm tàng bất lộ, người ta vừa đi, lập tức liền lộ ra bộ dạng ham ăn, chênh lệch này cũng quá lớn đi, Cung phụ ông có chút không kịp thích ứng.

Ngay lúc Cung phụ há miệng ngẩn người, Cung Lê Hân liền bỏ viên chocolate vào miệng ông, lại lấy một viên khác đưa cho Lâm lão gia tử, mỉm cười nói,”Lâm tổ phụ, người cũng ăn !”

“A, ngoan !” Lâm Mậu híp mắt, cầm lấy chocolate bỏ vào miệng, sau đó dựng ngón cái với Cung Lê Hân, ý nói hương vị không tồi.

Cung Lê Hân hai mắt cong như trăng hình lưỡi liềm, liên tiếp lấy hai viên lần lượt đưa cho Tống Hạo Nhiên cùng Lâm Văn Bác, làm cả hai khẽ bật cười. Thiếu niên tuy rằng trong mình mang thực lực cường đại, nhưng tính tình vẫn đơn thuần như thế, một viên kẹo nhỏ, cũ như thế cũng có thể làm cậu thấy thoải mái, tại mạt thế này, tính cách này quý báu biết bao, làm hai người bất tri bất giác bước chân hãm sâu vào.

Còn hai viên cuối cùng, Cung Hương Di đứng cạnh Lâm Văn Bác nhíu nhíu mày, mắt lộ vẻ chán ghét, định mở miệng cự tuyệt, đã thấy Cung Lê Hân không nói gì, cúi đầu bỏ hai viên cuối cùng vào miệng, đôi miêu đồng lập tức híp lại, khuôn mặt hiện lên biểu tình vô cùng hưởng thụ cùng thỏa mãn.

Cung Hương Di đang tính mở miệng liền cứng họng, sửng sốt vài giây mới ngậm lại, biểu tình thập phần khó coi.

Cung phụ đối với sóng ngầm giữa hai chị em xem như không thấy, thận trọng nói với Cung Hương Di,”Không phải con nói lát nữa muốn chỉ cho Văn Bác cùng Hạo Nhiên cách đề cao dị năng và tinh thần lực sao ? Để em con đi theo nghe một chút đi.”

Biểu tình khó coi của Cung Hương Di càng thêm vặn vẹo, giọng the thé cất lên,”Nó đã mạnh như thế rồi, nhất định có phương pháp của mình, sao còn cần con chỉ ?!”

“Thì sao, con là muốn tàng trữ vật tư hay là không muốn thấy em trai mạnh hơn mình ? Con nghĩ địa vị và cuộc sống thoải mái hiện tại là do đâu ? Là dựa vào thực lực của em con ! Hương Di, ta mong con đừng quên chúng ta là người một nhà.” Gân xanh trên trán Cung Viễn Hàng giật giật, ngữ khí trở nên nghiêm khắc.

Lâm Mậu cũng liếc qua, ánh mắt thâm sâu nhìn Cung Hương Di một cái. Có một em trai thực lực cường đại, tính tại lại nhu thuận hiểu chuyện có gì không tốt, ông thật không hiểu đầu óc Cung Hương Di nghĩ gì. Nữ nhân như vậy, muốn xứng với tôn tử ông sao, còn kém lắm !

Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên cũng nhìn về phía Cung Hương Di, ánh mắt thâm trầm khó dò, khiến trong lòng Cung Hương Di run rẩy. Cô cắn chặt răng, cuối cùng đáp ứng. Tuy rằng trong lòng không cam tâm, nhưng cô không thể không thừa nhận, địa vị của cô trong căn cứ đời này cao hơn đời trước rất nhiều, đi ra ngoài, không ai dám khinh thường lạnh nhạt với cô, tất cả đều vì sau cô có một Cung Lê Hân.

Đời trước, người khác khi thấy Cung Lê Hân, đều nói đó là em trai Cung Hương Di, đời này, vị trí hai người lại đảo ngược.

Áp chế không cam tâm xuống đáy lòng, Cung Hương Di lộ ra biểu tình vô cảm nhìn Cung Lê Hân, trầm giọng nói,”Đi thôi, đến phòng tôi.”

Cung Lê Hân gật đầu, kéo tay Tống Hạo Nhiên đi theo sau Cung Hương Di. Lâm Văn Bác thấy thế, thong thả đi sau, nắm lấy tay còn lại của cậu, đồng thời lấy ngón cái cọ cọ vào mu bàn tay non mịn của cậu, vô cùng thân thiết.

Cung Viễn Hàng cùng Lâm Mậu nhìn ba người tay lớn nắm tay nhỏ, liếc nhìn nhau, biểu tình thập phần vui mừng. Ba đứa nhỏ tình cảm tốt đẹp, bọn họ tất nhiên vui mừng. Mạt thế, chỉ cần mọi người đoàn kết với nhau thì càng có khả năng sống sót, nên ba người cần phải như thế. (à vâng, ‘đoàn kết’ ah~~ =v=)

Cung Hương Di cầm chìa khóa mở cửa phòng, quay đầu nói với ba người phía sau,”Ba người đừng vào, thay giày trước đã.” Vừa nói, cô vừa lấy ra ba đôi dép bỏ xuống cạnh cửa.

“Vào phòng còn phải đổi giày ? Cô nghĩ đây là phòng mình lúc trước sao ? Nhớ cho kỹ đi !” Tống Hạo Nhiên nhíu mày, tức giận khiển trách.

Bởi vì Cung Hương Di đối với chuyện trai gái có khúc mắc, có tính tránh né, nên đây là lần đầu tiên Lâm Văn Bác vào phòng Cung Hương Di. Thấy biểu tình vô tâm cùng khó chịu của cô, hắn mím môi, diện vô biểu tình xoay người đổi giày.

Cung Lê Hân hiểu rõ, lần lượt tháo giày ống quân đội[1] của mình, đổi thành dép, mở ra cánh cửa khép hờ. Một làn gió êm dịu thổi tới, nhìn rõ bài trí trong phòng, cậu cúi đầu tán thưởng một tiếng.

Hai phòng ký túc xá vốn nhỏ hẹp được nối thông nhau, biến thành căn phòng rộng hơn 30 mét vuông. Giữa phòng là chiếc giường cỡ kingsize, khăn trải giường vàng nhạt, ra giường bằng tơ lụa, hoa văn là một đóa mẫu đơn lớn đang nở rộ, hòa cùng màn che trắng tuyết bằng lụa, đẹp không sao tả xiết. Vách tường được trát vôi, giấy dán tường theo phong cách Victoria[2], sắc thái cả phòng vô cùng rực rỡ, gam màu đậm được thảm trải sàn trắng muốt bằng lông cừu áp lại, nhìn không quá áp bức, ngược lại lộ ra một cỗ phong tình cùng xa hoa không nói nên lời.

Bài trí như vầy, ở trước mạt thế có thể nói là cao sang nhất, khó trách Cung Hương Di không thích người khác bước vào.

Thấy rõ bố trí trong phòng, Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên trong phút chốc có cảm giác như bị chọc mù mắt, sau đó sắc mặt đều trầm xuống, tầm mắt sắc bén như dao trừng Cung Hương Di.

“Phòng này là cô để nhân viên làm giúp ?” Tống Hạo Nhiên ‘phanh’ một tiếng đóng cửa phòng lại, trầm giọng hỏi, trong thanh âm băng lãnh nổi lên bão táp.

“Tôi chỉ bảo bọn họ giúp thông hai phòng, trát vôi, còn lại đều là tự mình làm.” Cung Hương Di thu lại sắc mặt, vội vàng giải thích.

Cô biết, hiện tại đang mạt thế mà ở trong căn phòng tráng lệ thế này là quá mức chói mắt, nếu để người trong căn cứ thấy được, khó tránh khỏi gây ra phản cảm cùng nghi ngờ của mọi người, thậm chí còn tạo ra ảnh hưởng xấu với địa vị lãnh đạo của cha. Nhưng cô đã từng thề, đời này phải sống thoải mái, sống thống khoái, có năng lực, có điều kiện, cô tại sao phải làm khổ mình ? Đời trước cô đã đủ khổ rồi.

“Xem ra còn biết chừng mực.” Tống Hạo Nhiên miễn cưỡng áp chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng mở miệng,”Bất quá, tôi khuyên cô vẫn nên cất đi mấy thứ này, nếu để người khác bắt gặp, tôi sẽ tự tay thiêu hủy chúng.”

Cung Hương Di bĩu môi, ủy khuất nhìn Lâm Văn Bác. Lâm Văn Bác buông mi, vẻ mặt đạm mạt không nói gì, bước đến cạnh Cung Lê Hân đang ngồi khoanh chân trên tấm thảm lông cừu, ngồi xuống cạnh cậu.

“Không phải nói muốn luyện tập dị năng và tinh thần lực sao ? Có thể bắt đầu.” Hắn niết niết bàn tay nhỏ bé của thiếu niên, chậm rãi nói. Đối với Cung Hương Di, hắn chỉ cảm thấy vô lực, làm gì cũng chỉ phí công, cô đã sớm đi vào ngõ cụt, tự cho mình là trung tâm của thế giới, không thể nào kéo trở về được nữa.

Cung Hương Di lại xem biểu tình của hắn biến thành sự bảo hộ, chân mày nhướng lên, vẻ mặt vui mừng, nhìn gương mặt tối đen của Tống Hạo Nhiên nói,”Đúng vậy, đừng để chậm trễ, chúng ta bắt đầu luyện tập đi.”

Tống Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn cô, ngồi xuống bên còn lại của Cung Lê Hân.

Cung Hương Di lấy thảm yoga đặt lên thảm trải sàn, lúc này mới khoanh chân ngồi xuống. Hành động này lại rước lấy tiếng cười lạnh của Tống Hạo Nhiên. Cung Hương Di âm thầm cắn răng, cuối cùng cũng không dám nổi giận với hắn. Đời trước nếu không có Tống Hạo Nhiên che chở, cô đã sớm chết mấy trăm lần.

“Tăng trưởng dị năng có hai cách, một là hấp thu tinh hạch, một là thiền. Hấp thu tinh hạch thì tốc độ tăng rất nhanh, nhưng lực lượng lại không ổn định, thiền tuy chậm nhưng lại có thể nhanh chóng ổn định lực lượng dao động trong người, đồng thời cũng có thể đề cao tinh thần lực. Chúng ta phóng ra dị năng là nhờ vào tinh thần lực, tinh thần lực càng mạnh thì phóng ra càng nhanh, uy lực cũng càng lớn. Cho nên, thiền rất quan trọng.” Cung Hương Di chậm rãi nói ra phương pháp luyện tập dị năng sau khi mọi người tổng kết lại.

“Cái gì là tinh thần lực ?” Cung Lê Hân giơ tay, đôi miêu đồng lặng yên chuyển động, bên trong tràn đầy hiếu kỳ.

“Tinh thần lực chính là niệm lực, là một năng lượng vô hình do tế bào não sinh ra. Chúng ta có thể dùng nó để khống chế dị năng trong cơ thể, khiến nó ngưng tụ lại để phóng ra. Tinh thần lực khi tăng đến một trình độ nhất định, thì có thể dùng nó để khống chế người khác. Người có niệm lực hệ chính là người có tinh thần lực đặc biệt, hiểu chưa ?” E ngại Tống Hạo Nhiên nhìn mình như hổ rình mồi bên cạnh cậu, Cung Hương Di nhẫn nại giải thích.

“Nga !” Cái miệng nhỏ nhắn của Cung Lê Hân khẽ khếch, giật mình lên tiếng, vừa dứt lời, đầu liền nghiêng một bên, sau đó nói,”Vẫn không hiểu.” (Áhhhh, đáng yêu wa >v< ) Nếu người khác làm bộ dáng này, Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác nhất định sẽ cho rằng người nọ cố ý trêu chọc Cung Hương Di. Nhưng tính tình thẳng thắn, có chuyện gì thì nói thiếu niên bọn họ hiểu rất rõ, thấy biểu tình hoang mang của cậu cùng sắc mặt đỏ sung huyết như gan lợn của Cung Hương Di, buồn bực trong lòng Tống Hạo Nhiên nháy mắt tiêu tán, ôm bả vai Cung Lê Hân cười rộ lên. Lâm Văn Bác cũng khẽ híp mắt, gương mặt đầy bất đắc dĩ lại yêu thương sủng nịch xoa xoa đầu cậu. “Cung Lê Hân, không muốn nghe thì ra ngoài ! Hạo Nhiên và Văn Bác còn phải nghe !” Cung Hương Di để trên thảm yoga xiếc chặt, âm thanh sắc nhọn quát lên. “Em không hỏi nữa, chị tiếp tục.” Không muốn quấy rầy Tống đại ca và Lâm đại ca của mình học tập, Cung Lê Hân một tay che miệng, một tay giơ lên, ý bảo chính mình sẽ không mở miệng nữa. Thấy động tác và vẻ mặt đáng yêu của cậu, Tống Hạo Nhiên lại cười rộ lên, vừa cười vừa ôm cậu vào lòng, cúi đầu hôn vài cái lên tóc và trán, gương mặt lãnh túc vì vui vẻ và thỏa mãn mà trở nên nhu hòa. Thấy hành động thân mật không kiêng nể ai của bạn tốt, Lâm Văn Bác nhìn nhìn mỉm cười, trong tâm lại dâng lên cảm giác chua xót khó tả. ————————————————— [1] Giày quân đội : (nhìn ngầu nhở :3) [2] Giấy dán tường theo phong cách Victoria : [3] đây là màu sắc mặt chị Di khi bị tiểu Hân chọc tức nà =]]] *****************************************

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK