“Ai đó?” Phan Diễm Hồng đang nghĩ lúc này người nào lại đến nhà cô ta chứ?
Cô ta cảm thấy hơi lo lắng nhỡ đâu Triệu Đại Vĩ đang đứng ngoài cửa, lúc cô ta mở cửa, tim đập nhanh vô cùng, hơi thở cũng không ổn định.
Phan Diễm Hồng ra mở thì thấy đúng thật là Triệu Đại Vĩ đang đứng trước cửa, trái tim cô ta co rút như thể bị người ta đâm cho một nhát!
Quả nhiên vẫn bị Triệu Đại Vĩ bắt gặp!
Phan Diễm Hồng lo rằng Triệu Đại Vĩ sẽ hiều lầm mình, nhưng mà Lưu Trường Thịnh vẫn đang ngồi lù lù trong nhà kia thì cô ta biết giải thích sao đây.
Khuôn mặt Phan Diễm Hồng đỏ ửng, cô ta lúng túng lên tiếng: “Triệu tổng, sao cậu lại đến đây?”
Triệu Đại Vĩ cười nhạt: “Xem ra tôi đến cũng đúng lúc lắm, nếu không thì Phan Diễm Hồng của chúng tôi lại bị người khác giành mất.”
Anh cười rồi nói: “Chị Diễm Hồng, chị vẫn chưa bị cướp đi chứ?”
Tầm mắt anh nhẹ nhàng đảo qua người Phan Diễm Hồng, thấy hôm nay cô ta mặc một bộ váy bó sát, vòng nào ra vòng nấy, mông cũng rất cong.
Mặc dù hôm nay Phan Diễm Hồng cũng chằng trải chuốt gì, nhưng một người đẹp bẩm sinh như cô ta chỉ ăn mặc đơn giản cũng có thể làm cho người khác tim đập chân run.
Phan Diễm Hồng để ý thấy ánh mắt của Triệu Đại Vĩ, mặt cô ta đỏ lên.
Mà câu hỏi ban nãy của Triệu Đại Vĩ cũng khiến Phan Diễm Hồng cảm thấy bản thân bị trêu đùa, trong lòng cô ta cảm thấy ngại ngùng không nói thành lời, cô ta nói: “Tôi vẫn chưa quyết định.”
“Được, đã như vậy thì tôi nói chuyện với Lưu tổng một chút.”
Triệu Đại Vĩ đi vào nhà một cách tự nhiên, ngồi luôn lên ghế sô pha, sau đó anh chào hỏi Lưu Trường Thịnh!
“Lưu tổng, lâu rồi không gặp, ông vẫn mặt dày như vậy nhỉ.”
“Lúc trước rõ ràng ông biết rằng thầy tôi tuổi đã lớn, không thích hợp để xuống núi, vậy mà ông tự mình đến tìm, muốn ông ấy kéo cái thân xác già yếu xuống làm đầu bếp cho ông, ông đúng là biết nghĩ thật!”
“Bây giờ ông đuổi chị Diễm Hồng ra khỏi khách sạn Thiên Duyệt rồi lại muốn gọi chị ấy về lại, ông coi chị Diễm Hồng là cái gì vậy, coi chị ấy là kẻ tôi tớ ông muốn thì gọi đến không muốn thì đuổi đi sao?”
Triệu Đại Vĩ lắc đầu: “Tính toán như ông không ổn rồi, vì lần này ông người ông gặp phải là Triệu Đại Vĩ tôi đây!”
Triệu Đại Vĩ ngửa người lên sô pha, ngồi thành dáng vẻ của một ông lớn có khí chất vô cùng bá đạo, thậm chí còn bá đạo hơn một ông lớn thực thụ như Lưu Trường Thịnh.
Lưu Trường Thịnh nhíu mày đầy căm hận.
“Triệu tổng đúng là oan gia ngõ hẹp!” Lưu Trường Thịnh không vui nói: “Tôi tìm nhân viên của khách sạn tôi thì cần gì người ngoài như cậu xía vào!”
Triệu Đại Vĩ giễu cợt: “Vấn đề là chị Diễm Hồng không còn là nhân viên khách sạn của ông, đừng tự dát vàng lên mặt nữa!”
Anh vừa dứt lời, tình hình giữa hai người họ vô cùng căng thẳng, cả Triệu Đại Vĩ và Lưu Trường Thịnh đều như súng đã lên nòng!
Đột nhiên, không khí trong phòng trở nên đình trệ và căng thẳng.
Phan Diễm Hồng ở giữa cảm thấy vô cùng khó xử.
Triệu Đại Vĩ không muốn làm khó Phan Diễm Hồng, anh nói: “Chị Diễm Hồng, chị ngồi xuống đi, thật ra hôm nay tôi đến tìm chị không liên quan gì đến khách sạn Thiên Duyệt!”
“Vậy nên chị có quay lại khách sạn Thiên Duyệt hay không cũng không phải việc của tôi.”
“Hôm nay tôi đến là vì một chuyện khác.”
Triệu Đại Vĩ ngồi thẳng dậy.
Trước mặt Phan Diễm Hồng anh không cần phải ngồi tư thế kia, bây giờ anh cần nghiêm túc hơn, làm cho Phan Diễm Hồng cảm nhận được bây giờ anh đang rất nghiêm túc!
“Ồ?” Lưu Trường Thịnh cảm thấy thú vị.
Phan Diễm Hồng ngồi xuống rồi nói: “Triệu tổng tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Triệu Đại Vĩ khẽ cười, nói: “Chuyện này tôi không thể để Lưu Trường Thịnh nghe được.”
“Là bí mật gì mà tôi không thể nghe?” Lưu Trường Thịnh tò mò nhưng cũng rất tự tin: “Nếu như tôi vẫn muốn ở đây thì sao?”
Triệu Đại Vĩ nói: “Nghe trộm người khác nói truyện là vô đạo đức đấy.”
Anh đứng dậy: “Chị Diễm Hồng, nếu như bây giờ chị không tiện nghe tôi nói thì tôi có thể đợi chị và Lưu tổng trò chuyện xong.”
“Cái gọi có trước có sau tôi đây vẫn luôn tuân thủ!”
Triệu Đại Vĩ quay người đi ra ngoài cửa.
“Đại Vĩ!”
Bởi vì cuống nên Phan Diễm Hồng buột miệng gọi, nhưng lần này cô ta không giống như mấy lần trước, không còn gọi Triệu Đại Vĩ là “Triệu tổng” nữa.
“Ừm?” Triệu Đại Vĩ quay người rồi nhìn về phía Phan Diễm Hồng.
Mà lúc này Lưu Trường Thịnh đứng sau lưng cô ta đang nắm chặt tay mình, trong lòng ông ta đang rất tức giận, ông ta cũng không kìm lại nổi mà bộc phát ra ngoài!
“Cô lại còn gọi Triệu Đại Vĩ thân mật như thế, xem ra lần này tôi đành thất vọng ra về rồi!” Lưu Trường Thịnh đứng dậy, ông ta nhìn Phan Diễm Hồng bằng ánh mắt vô cùng thất vọng.
“Chủ tịch Lưu...” Bấy giờ Phan Diễm Hồng mới nhớ đến Lưu Trường Thịnh đang đứng sau lưng mình.
Lưu Trường Thịnh lại càng chán nản nói: “Tôi hy vọng cô sẽ gọi tôi là Trường Thịnh, tiếc là cô không làm vậy.”
“Đáp án của cô tôi cũng hiểu rồi.
Có điều, tôi vẫn mong cô có thể suy nghĩ thêm chút nữa.
Nhưng hiện giờ thời gian còn lại của khách sạn Thiên Duyệt không còn bao nhiêu nữa rồi, tôi cho cô thêm ba ngày vậy.”
Lưu Trường Thịnh đi đến bên cạnh Phan Diễm Hồng, ông ta nhìn cô ta bằng một ánh mắt vô cùng phức tạp, cuối cùng vẫn rời đi.
Phan Diễm Hồng nói: “Chủ tịch Lưu, tôi sẽ suy nghĩ.”
Triệu Đại Vĩ nói chen vào: “Lưu Trường Thịnh, ông cứ đi từ từ.
Ông yên tâm, thật ra cũng không cần đến ba ngày để đưa cho ông câu trả lời đâu, chỉ cần một ngày tôi cũng có thể để chị Diễm Hồng chắc chắn với quyết định của mình rồi!”
Lưu Trường Thịnh nắm chặt tay mình, ông ta muốn động tay động chân với Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ chẳng hề gì chỉ nói: “Nếu như thông tin của ông nhanh nhạy thì chắc ông cũng biết, ông không đánh lại được tôi đâu.”
“Tôi khuyên ông nên lý trí chút!” Đối diện với ánh nhìn căm phẫn của Lưu Trường Thịnh, Triệu Đại Vĩ nhẹ nhàng đáp.
Lưu Trường Thịnh tức đến nỗi muốn đánh chết Triệu Đại Vĩ, nhưng Triệu Đại Vĩ nói rất đúng.
Ông ta không thể nào đánh thắng anh được.
Theo như ông ta điều tra, một mình Triệu Đại Vĩ có thể đánh gục cả mười người.
Một chủ tịch sống trong nhung lụa như ông ta sao có thể đánh lại một kẻ xuất thân từ nông thôn như Triệu Đại Vĩ được cơ chứ?
Cuối cùng ông ta hạ nắm đấm xuống rồi nói: “Triệu Đại Vĩ, tôi chống mắt lên xem cậu có thể làm gì!”
“Còn nữa, Triệu Đại Vĩ, tôi khuyên cậu đừng nên quá kiêu ngạo, người quá kiêu ngạo không sống lâu được đâu!”
Có thể thấy được sự uy hiếp trong lời nói của Lưu Trường Thịnh, Triệu Đại Vĩ nói: “Câu nói này tôi trả lại cho ông đấy!”
Triệu Đại Vĩ nói xong rồi quay về sô pha ngồi.
Anh quay lưng về phía Lưu Trường Thịnh rồi vẫy tay chào: “Lưu tổng, đi nhé, không tiễn!”
“Hứ!” Lưu Trường Thịnh ra khỏi nhà Phan Diễm Hồng trong trạng thái vô cùng phẫn nộ.
Phan Diễm Hồng đóng cửa lại, cô ta quay người đi đến bên cạnh Triệu Đại Vĩ, cô ta muốn giải thích chuyện của Lưu Trường Thịnh nhưng anh lại phất tay.
“Chị không cần giải thích gì đâu, tôi tin tưởng chị.”
“Hơn nữa cho dù tôi không tin chị thì tin tức tôi có ở đây cũng sẽ khiến chị không dám đến gần Lưu Trường Thịnh nữa.”
Triệu Đại Vĩ nói một cách chắc nịch.
“Hả?”
Phan Diễm Hồng cảm thấy kỳ lạ, không biết Triệu Đại Vĩ lấy đâu ra cái tự tin đó.
Mặt khác, mỗi lần Triệu Đại Vĩ tự tin, sẽ luôn gắn với một kết quả chắc chắn xảy ra, vậy nên quả thực Phan Diễm Hồng cũng hơi hoang mang, cô ta sợ anh sẽ nói ra tin gì đó làm cô ta sụp đổ niềm tin.
“Tin tức đó là gì vậy?” Phan Diễm Hồng lo lắng hỏi.
Triệu Đại Vĩ nói: “Chuyện bắt đầu từ mười năm trước, lúc đó, chị Diễm Hồng vẫn là một cô sinh viên đại học thuần khiết.”
“Đột nhiên có một hôm, một đám người đến làm phiền chị, đẩy chị đến một hẻm nhỏ...”.
Danh Sách Chương: