Lương Thu Tĩnh cũng đã từng ăn rất nhiều cá, ở khách sạn rồi cả ở nhà.
Nhưng dù sao cũng không ngon bằng cá do Triệu Đại Vĩ chế biến, hơn nữa dường như cũng không chỉ vì nguyên nhân tay nghề nấu nướng.
Quan trọng hơn là hương vị của chính con cá, thực sự là rất tinh tế, thịt cá tươi mới, quả thực không thể so sánh với cá bình thường.
Triệu Tam Đức cười nói: “Tôi không lừa các người đúng chứ?”
Nói xong, người này còn không dừng lại, ông ta lại gắp một miếng cá lên, đưa đến bên miệng của mình.
Dư vị lưu lại đậm đà vô cùng!
Triệu Đại Vĩ nói: “Chú Tam Đức, chuyện này chú báo cáo rất đúng lúc, không biết chuyện cá con chú có thể xử lý hay không?”
“Đang xử lý rồi, hôm nay nhóm cá con đầu tiên của chúng ta đã có thể được đưa xuống nước.”
“Mặt khác, tôi đã mua rất nhiều lưới đánh cá, còn lấy một số tre trúc trở về, chuẩn bị ngăn ra một phần ở phía đông của hồ cá để tạo thành một cái ao nhỏ, tập trung nuôi cá ở bên trong.”
“Nhưng mà Đại Vĩ à, tiền thì…”
Khẳng định là Triệu Tam Đức sẽ không trả tiền cho những thứ này.
“Chú gửi hoá đơn đi, tôi sẽ chuyển tiền cho chú.”
“Tôi đã viết xong rồi, cậu hãy xem một chút.” Triệu Tam Đức đã ghi lại giá cả của những thứ mà ông ta mua trên một tờ giấy.
Triệu Đại Vĩ nhìn thấy mua cá con tốn hết ba vạn năm ngàn, lưới cá và tre trúc cộng lại cũng mất vài ngàn, tổng cộng là gần bốn vạn.
“Tôi chuyển cho chú.”
Triệu Đại Vĩ cũng biết giá thị trường, cảm thấy không có vấn đề gì, Triệu Đại Vĩ lập tức chuyển tiền cho Triệu Tam Đức.
Mặt khác, anh trả thêm cho ông ta một khoản tiền hoạt động, có thể tự do chi tiêu, miễn cho số tiền nhỏ mà cũng phải báo lại với anh.
“Đại Vĩ, đại khí!”
So với rất nhiều người keo kiệt rít rắm mà nói, về cơ bản Triệu Đại Vĩ sẽ không để những người làm việc cho mình phải lo lắng, tránh cho trong lòng bọn họ trở nên nguội lạnh.
Quả thật, Triệu Tam Đức cũng vì hành động của Triệu Đại Vĩ mà tích cực hơn rất nhiều.
Lạch cạch!
Một bàn thức ăn lớn, đám người Triệu Đại Vĩ và Tiền Mỹ Lâm bắt đầu càn quét những đĩa thức ăn.
Thậm chí ngay cả canh cá đều được uống không thừa giọt nào!
Ăn xong.
Triệu Đại Vĩ tỏ ý muốn bắt mấy con cá ở trong hồ, anh muốn đưa tới khách sạn Trường Ca Thái Vi.
“Dùng lưới đánh cá?” Triệu Tam Đức nghĩ đây là phương pháp nhanh nhất.
“Không cần, câu cá là được.
Triệu Đại Vĩ cầm một cái cần câu, đào mấy con giun ở dưới đất, sau đó trực tiếp câu cá trong hồ.
Triệu Đại Vĩ nhún vai: “Như vậy lâu lắm.”
Vừa dứt lời, cần câu của Triệu Đại Vĩ bắt đầu rung lên.
“Lên đây cho tao!”
Triệu Đại Vĩ nhấc cần câu lên, chỉ thấy một con cá trắm cỏ nặng khoảng ba cân bị anh dùng cần trực tiếp kéo lên bờ.
Triệu Tam Đức nghẹn họng nhìn trân trối.
“Ăn may, nhất định là do ăn may.” Triệu Tam Đức nói.
Thế nhưng tiếp theo, rất nhanh Triệu Đại Vĩ đã câu được mấy con cá lớn.
Như vậy cũng không thể dùng hai chữ ăn may là có thể giải thích được.
Triệu Tam Đức không nhịn được hỏi: “Cậu là thần tiên sao? Nhanh như vậy đã câu được năm con cá lớn!”
“May mắn mà thôi!” Triệu Đại Vĩ lại còn nói như thế.
Trong khoảnh khắc đó Triệu Tam Đức nghĩ chỉ số IQ của mình đã bị Triệu Đại Vĩ đè xuống đất mà cọ xát.
Thế nhưng sau đó ngẫm lại, tuy rằng hai chữ may mắn nghe rất vô lý nhưng cũng đó là cách giải thích tốt nhất trong tình huống này.
Triệu Đại Vĩ khẽ cười.
Thực ra anh chỉ có giác quan nhạy cảm mà thôi, anh đã sớm cảm nhận được ở nơi đó có cá rồi.
Tiện thể, anh làm cho giun đất dính chút linh vũ ở bên trên, khiến giun đất trở nên vô cùng hấp dẫn đối với con cá.
Triệu Đại Vĩ mang theo năm con cá đựng trong một cái thùng, lái chiếc xe ba bánh đi đến khách sạn Trường Ca Thái Vi.
“Triệu tổng!”
Nhìn thấy Triệu Đại Vĩ đích thân đến đưa cá, trong lòng đám nhân viên vô cùng kích động.
Ở bên cạnh có một nhân viên mới tới, người này có hơi kinh ngạc nói: “Anh ta chỉ là một người bán cá, vì sao mọi người lại nhiệt tình như vậy? Lẽ nào sau lưng anh ta có người?”
Nhân viên kỳ cựu ở bên cạnh thiếu chút nữa đã chết cười.
“Sau lưng anh ấy không có người, anh ấy chính là người ở sau lưng!”
Nhân viên kỳ cựu nói: “Đồ ngốc, đó là ông chủ của khách sạn chúng ta, hơn nữa còn là ông chủ lớn! Còn lớn hơn so với Lâm Tổng!”
Nhân viên mới trợn mắt há mồm!
Triệu Đại Vĩ cầm cái thùng lớn đựng cá đi vào nhà bếp nói: “Lão Tôn, ông tới xem một chút xem có thể chế biến mấy con cá này không?”
Tôn đầu bếp đã từng được Triệu Đại Vĩ “truyền thụ đạo nghiệp”, hiện giờ đối với Triệu Đại Vĩ là cung kính không gì sánh được.
Ông ta đi tới nhìn thoáng qua rồi lắc đầu: “Không có gì đặc biệt, chắc sẽ không khó khăn gì.”
Triệu Đại Vĩ cười nói: “Đây là cá nhà tôi nuôi, tuyệt đối không bình thường.
Ông làm một phần rồi đưa lên cho khách, xem phản ứng của họ có giống bình thường hay không.”
“Chẳng phải chỉ là một loại cá bình thường thôi sao?” Tôn đầu bếp nhún vai, trong lòng không cho là đúng nhưng lại không dám nói ra suy nghĩ thật sự.
Cho nên Tôn đầu bếp cũng chỉ nói một chữ: “Được!”
Đúng lúc này.
Có nhân viên từ bên ngoài chạy đến, vội vàng bước vào phòng bếp nói: Tôn đầu bếp, có khách hàng phản hồi nguyên liệu nấu ăn của khách sạn chúng ta không mới mẻ, bên trong có ruồi, muốn chúng ta cho họ một câu trả lời hợp lý!”
“Không thể nào!”
Đối với chuyện nguyên liệu nấu ăn, Tôn đầu bếp nắm rõ trong lòng bàn tay, vô cùng nhạy cảm.
Nếu như trong tay không có cá không tươi ngon, vậy thì ông sẽ là người phát hiện ra đầu tiên.”
“Gây chuyện phải không?” Tôn đầu bếp nghĩ đối phương đang nghi ngờ nhân phẩm đầu bếp của chính mình.
“Tôn đầu bếp, trước tiên ông đừng nóng giận, tôi đi qua đó nhìn một chút xem.
Ông tiếp tục ở lại đây nấu ăn đi, đừng làm chậm trễ những khách hàng khác.”
“Được!”
Tuy nhiên trong lòng Tôn đầu bếp vẫn muốn trực tiếp chất vấn với đối phương một phen, xem xem rốt cuộc là ai không có đạo lý như thế.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Triệu Đại Vĩ đi tới phòng bao nơi có khách hàng làm ầm ĩ.
Lúc này, Lâm Tuyết Nhã đã ở trong phòng, cố gắng xin lỗi khách hàng.
Thế nhưng đối phương vốn không muốn nghe Lâm Tuyết Nhã nói, khiến cho mặt mũi của một Tổng giám đốc khách sạn như Lâm Tuyết Nhã khó coi tới cực điểm.
“Tôi không muốn nghe cô nói mấy lời đó, cô gọi đầu bếp ra đây cho tôi!”
“Hiện tại tôi sẽ khiến các người nổi tiếng, phải để cho mọi người nhìn xem các người làm ăn như thế nào, khách sạn như vậy cũng xứng với cấp độ năm sao hay sao?”
“Nói cho cô biết, tôi không tiếp nhận bất cứ sự hòa giải nào hết! Đặc biệt là giảm giá, thậm chí ngay cả miễn phí cũng không cần bàn đến, tôi không phải người thiếu tiền.
Tôi tới nơi này tiêu phí chứ không phải là tới để chịu sự khinh bỉ!”
Người đàn ông trung niên mặc đồ Tây mang giày da đứng dậy, hết sức khí thế cũng hết sức tức giận, vốn không hề cho Lâm Tuyết Nhã bất cứ cơ hội phản bác nào.
Mặc dù Lâm Tuyết Nhã là một người học cao ở một trường danh tiếng nhưng đối với loại người cố ý gây sự này, cô cũng không có cách nào.
Khổ nhất là khi Lâm Tuyết Nhã muốn nói chuyện nhưng đối phương lại ngắt ngang, điều này làm cho cô ấy hoàn toàn không thể nói được gì.
“Thiên tổng…” Tìm được một chỗ trống, Lâm Tuyết Nhã muốn khuyên nhủ lần thứ hai.
“Cô không cần phải nói gì cả, tôi đã gửi ảnh chụp lên mạng.
Tôi muốn để cho tất cả mọi người được biết, khách sạn Trường Ca Thái Vi của các người rốt cuộc là có chất lượng như thế nào!”
Thiên Triều Hổ không hề để ý đến lý do thoái thác của Lâm Tuyết Nhã, bởi vì ông ta tới đây là để phụ trách bôi xấu danh tiếng của khách sạn Trường Ca Thái Vi!
Đây không phải là chủ ý của Thiên Triều Hổ mà là có người thuê ông ta làm như thế.
Gần đây khách sạn Trường Ca Thái Vi làm ăn phát đạt như mặt trời ban trưa, điều này đã uy hiếp nghiêm trọng đến công việc làm ăn của các khách sạn khác.
Vì thế cho nên đây là một âm mưu muốn nhắm vào khách sạn Trường Ca Thái Vi.
Đương nhiên Thiên Triều Hổ sẽ không thừa nhận điều này.
Mắt thấy Lâm Tuyết Nhã đã mất đi năng lực khống chế hiện trường.
Bỗng nhiên, Triệu Đại Vĩ xuất hiện.
Anh mang theo nụ cười tự tin nói: “Chị Tuyết Nhã, việc này để tôi xử lý!”.
Danh Sách Chương: