Mục lục
Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Có thể cơn mưa này quá trùng hợp, thêm trên dự báo thời tiết không nói hôm nay có mưa, nên các ông lớn trong phòng họp đều ngạc nhiên vô cùng!
Bọn họ ngạc nhiên nhìn Triệu Đại Vĩ, trong mắt toát lên vẻ không thể tin được, và lờ mờ hoảng hốt.

Triệu Đại Vĩ đến trước mặt Hà Long Cường, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.

Anh nhếch miệng: “Thả Tương Tử Phi ra.


Lúc này không ai nhúc nhích.

Tay Triệu Đại Vĩ nhẹ nhàng đặt lên vai Hà Long Cường, thờ ơ nói: “Không nghe tôi nói gì sao? Thả Tưởng Tử Phi ra.


Lúc này, mọi người mới biết Hà Long Cường bị Triệu Đại Vĩ ép.

Hà Long Cường sững sờ ngẩng đầu.

Vì ông ta ngồi, Triệu Đại Vĩ đứng nên ông ta chỉ có thể ngước nhìn Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ vỗ vỗ sau cổ Hà Long Cường.

Ầm ĩ một chút, bản thân Hà Long Cường cũng ý thức được mình quá sơ ý bị Triệu Đại Vĩ bắt cóc!
“Thả người!” Ông ta kêu to: “Mau thả người!”
Thật ra, bên cạnh Hà Long Cường có rất nhiều người giải, hoàn toàn có thể bảo vệ an toàn cho Hà Long Cường, nhưng trận mưa bên ngoài vừa nãy quá kỳ lạ, nên thu hút sức chú ý của mấy người này, bao nhiêu đều bị bên ngoài hấp dẫn.

Triệu Đại Vĩ nhân lúc này, tận dụng triệt để thời gian giải quyết dứt khoát!
Về trận mưa vừa nãy, đương nhiên không phải trùng hợp.

“Long Vũ Điển” của anh đã tu luyện đến tầng tương đối cao rồi, nên trút một trận mưa xuống câu lạc bộ giải trí quốc tế Khải Duyệt vốn không khó khăn gì.


Vì vậy, trận mưa này thật sự là Triệu Đại Vĩ làm.

Triệu Đại Vĩ đã im lặng khống chế Hà Long Cường, cục diện hiện trường cũng bắt đầu lờ mờ nghiêng về phe Triệu Đại Vĩ.

Anh nhìn thuộc hạ của Hà Long Cường thả người xong, bấy giờ mới tiếp tục nói: “Hà tổng, nghe nói hôm nay ông muốn chúng tôi đến đây để tiến hàng đàm phán, không biết ông muốn đàm phán chuyện gì?”
Trên cổ Hà Long Cường chảy mồ hôi lạnh.

Ông ta nói: “Chính là bàn vấn đề địa bàn của Tưởng Tử Phi…”
Khâu Dã có rất nhiều thế lực, mấy thế lực này đều có địa bạn của mình, mà địa bàn của Tưởng Tử Phi là khu vực quanh khách sạn Long Hồ.

Triệu Đại Vĩ nói thẳng: “Khỏi bàn, đã là vẫn đề địa bàn thì tôi nói thẳng.


“Địa bàn của Tưởng Tử Phi vẫn là của Tưởng Tử Phi, địa bàn của các người cũng phải chia cho Tưởng Tử Phi một phần.

” Anh xoay về phía mọi người trong phòng họp: “Có ai có ý kiến gì?”
Vù!
Cái này…
Trong phút chốc, thật sự không ai dám có ý kiến.

Dù không phải thuộc hạ của Hà Long Cường mà là ông lớn của Khâu Dã cũng không dám bày tỏ ý kiến của mình.

Vì đây là quốc tế Khải Duyệt, là địa bàn của Hà Long Cường!
Nếu vì bọn họ nói bậy bạ, dẫn đến Hà Long Cường chịu thiệt hại, vậy có thể nói là sau khi giải quyết chuyện của Tưởng Tử Phi xong, Hà Long Cường giải quyết bọn họ đầu tiên.

Thấy không ai nói gì, Triệu Đại Vĩ nói tiếp: “Điếc hết rồi sao? Tôi hỏi các người có ý kiến không!”
Không biết Hà Long Cường lấy can đảm từ đâu ra, nói: “Địa bàn là của mọi người, dù cậu uy hiếp tôi, mọi người cũng không thể giao địa bàn cho cậu.


Triệu Đại Vĩ liếc mắt quanh mọi người ở hiện trường.


Lạnh lùng cười.

Sau đó tát một bạt tai lên mặt Hà Long Cường, anh nói: “Nếu không trả lời, tôi vả đến khí nào trả lời thì thôi.


Bộp!
Bộp!
Bộp!
Bộp!
Tiếng tát tai vang vọng cả phòng họp, mà mặt Hà Long Cường sắp bị đánh sưng rồi!
Lúc Triệu Đại Vĩ tát Hà Long Cường, người dưới trướng Hà Long Cường cũng thử cướp người trong tay Triệu Đại Vĩ, nhưng bị Triệu Đại Vĩ giơ chân đá một phát, đá bay đối phương, sau đó lại tát một cú nặng hơn, tát trên mặt Hà Long Cường!
Bộp!
“Áu!” Hà Long Cường bị tát đến mơ hồ, thậm chí cảm thấy mặt mình đã không phải của mình nữa.

Khi Triệu Đại Vĩ muốn đánh tiếp.

Mọi người nhao nhao nói: “Không có ý kiến, không có ý kiến! Cậu đừng đánh nữa!”
Triệu Đại Vĩ dừng tay, khẽ hừ: “Tôi biết các người chỉ hứa suông chứ không có thực, không muốn thực hiện lời hứa.


“Nhưng không sao.


“Nếu ai không muốn thực hiện lời hứa, thì như cái bàn này!”
Triệu Đại Vĩ giơ tay, nâng một cái bàn tròn lớn trong phòng họp nặng hơn nghìn cân, sau đó đập xuống một đấm!
Ầm!
Bàn trong lớn rơi xuống đất, một đấm mạnh của Triệu Đại Vĩ, bất chợt cả quốc tế Khải Duyệt đều cảm nhận được sức mạnh của một đấm này, trong cả tòa nhà đều phát ra tiếng ầm vang thật to!

Cả tòa nhà chấn động!
Không đợi đám người này hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong tiếng ầm vang này, mọi người đã hoảng hốt thấy bàn trong lớn bị nắm đấm của Triệu Đại Vĩ nện đã có một phần vỡ nát thành từng mảnh!
Nhiều người ở hiện trường sắp bị dọa chết khiếp, muốn bỏ chạy.

Mà Hà Long Cương bên cạnh Triệu Đại Vĩ bị tấn công đầu tiên, bị dọa đến mức mặt xanh mét như bệnh nặng!
Ầm!
Vì kết cấu của cả toàn nhà thêm âm thanh bàn tròn rơi xuống rất mạnh, nên khiến người trong tòa nhà đều nghe tiếng một đấm này, thêm cảm giác cả tòa nhà rung động, thế là khách của quốc tế Khải Duyệt cũng bị dọa đến tim gan đảo lộn.

Kể cả mấy thuộc hạ ngoài phòng họp cũng bị doạ hết hồn!
Triệu Đại Vĩ thờ ơ nói: “Muốn thực hiện lời hứa thì bây giờ có thể rời khỏi và bắt đầu chuẩn bị!”
“Không muốn thực hiện lời hứa thì tôi sẽ tìm đến từng nhà, tôi muốn xem thử đến lúc đó ai dám chặn tôi!”
Triệu Đại Vĩ dựa vào sức một người khiến tất cả mọi người ở hiện trường hoảng hồn.

Thấy Triệu Đại Vĩ mạnh như vậy, quả nhiên vẫn còn có một thế lực ông lớn, chuẩn bị rút lui có trật tự.

“Hà tổng, thật ngại quá, hành động nhằm vào Tưởng Tử Phi này tôi không muốn tham gia nữa, tạm biệt!”
“Triệu tổng, tôi lập tức dặn dò xuống, nhường một phần địa bàn cho Tưởng Tử Phi!”
Mấy thế lực hơi nhỏ lập tức co giò chạy.

Phỏng chừng là hiệu ứng dẫn đầu.

Mẫy người còn lại do dự không quyết cũng nhao nhao tạm biệt rồi đi.

Hiện trường chỉ còn lại người của Hà Long Cường, Triệu Đại Vĩ và Tưởng Tử Phi.

Tưởng Tử Phi một bên quá đỗi ngạc nhiên, ngạc nhiên không nói nên lời.

Anh ta không thể tin được, Triệu Đại Vĩ dựa vào một mình mình mà khống chế được cả hội trường!
Theo anh ta, ông lớn đứng đầu bắt tướng địch trong vạn quân thời cổ đại cũng vậy là cùng!
Triệu Đại Vĩ tiếp tục nhìn Hà Long Cường.

Hà Long Cường mơ mơ hồ hồ, trong lòng vẫn không cam tâm.

Đang lúc giằng co, đột nhiên Triệu Đại Vĩ nói: “Tô Chấn Nghiệp không đến sao?”
“Nếu tôi đoán không nhầm, chắc hẳn ông ta đánh úp khách sạn Long Hồ của tôi rồi.



“Cũng phải, không có tôi và Tưởng Tử Phi giữ, khách sạn Long Hồ bây giờ thật sự là mục tiêu rất tuyệt, không những có thể lấy đó để uy hiếp tôi, mà còn có theer cảnh cáo người đối đầu với các người.


“Chiêu này không tồi.


“Nhưng tôi cũng không phải không có đường rút.


Triệu Đại Vĩ nói: “Thế này đi, Hà Long Cường, tôi biết trong lòng ông vẫn rất không phục.

Nếu không chúng ta đợi chút nữa xem tình huống bên khách sạn Long Hồ thế nào?”
Trong lòng Hà Long Cường chấn động!
Cái này, Triệu Đại Vĩ cũng có đường rút?
Nghĩ đến người ra tay với khách sạn Long Hồ là Tô Chấn Nghiệp, mà Triệu Đại Vĩ vẫn có dáng vẻ không hề sợ sệt thế này, Hà Long Cường đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Ông ta không khỏi hoảng hốt ngạc nhiên trong lòng, nói: “Không phải cậu bảo nhà họ Bùi giúp cậu trông coi khách sạn Long Hồ chứ?”
E rằng chỉ có nhà họ Bùi giữ mới có thể khiến Triệu Đại Vĩ bình tĩnh như vậy, mới có tác dụng thế này!
Triệu Đại Vĩ nói: “Không có gì ngoài ý muốn thì chắc hẳn Bùi Hi Mính đích thân đến giữ Long Hồ!”
Ầm!
Hà Long Cường không còn ý nghĩ không cam lòng gì nữa.

Bữa tiệc trước đó, ông ta nghĩ nhà họ Bùi và Triệu Đại Vĩ cùng lắm chỉ có chút qua lại, thậm chí cảm thấy Triệu Đại Vĩ cũng chỉ có chút giao tình với Bùi Cảnh Ngạn thôi.

Nhưng ông ta không ngờ, Triệu Đại Vĩ lại biết Bùi Hi Mính, mà còn có thể mời Bùi Hi Mính đích thân đến giữ Long Hồ!

Khách sạn Long Hồ!
Một đám người đến khách sạn Long Hồ, nói: “Gọi tổng giám đốc Hứa Thục Quân của các người ra đây!”
Người đứng đầu bừng bừng khí thế gào lên.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK