Triệu Tú Hòa đang ngồi trong xe đột nhiên không dám xuống xe, cô ta phải cố gắng sắp xếp những gì định nói ra trong đầu, suy nghĩ mãi vẫn không biết nên nói gì khi đi vào trong.
Nhưng đến khi cô ta đã bước vào trong cửa nhà, đột nhiên cô ta lại quên sạch gần như tất cả những lời bản thân đã nghĩ trước đó.
"Vào phòng hỏi thẳng đi, đừng lo lắng điều gì nữa.
Dù sao thì tôi cũng ở bên chị đây rồi nên tốt nhất chị đừng sợ gì cả."
Triệu Đại Vĩ không quên căn dặn.
"Được rồi." Triệu Tú Hòa hít sâu một hơi, lúc này mới thấy mạnh dạn hơn một chút, sau đó cô ta xuống xe bước vào nhà.
Cùng lúc này người trong nhà dường như nghe thấy tiếng đỗ xe bên ngoài nên từ bên trong bước ra.
Vừa bước đến phòng chính, cha mẹ của Hạ Vĩ đã nhìn thấy Triệu Tú Hòa!
Lúc này mấy người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, ai nấy đều không biết phải nói gì.
Cuối cùng vẫn là Triệu Tú Hòa chủ động nói: "Hạ Vĩ đâu rồi?"
"Nó đang ở tầng trên, để mẹ đi gọi nó xuống."
Nói dứt lời, mẹ của Hạ Vĩ chạy lên lầu.
Đây là một tòa nhà nhỏ ba tầng theo phong cách phương Tây.
Tuy về mặt trang trí sắp xếp không được đẹp lắm nhưng có thể thấy được gia đình này không thiếu cơm ăn áo mặc, điều kiện sống khá đầy đủ.
Nhìn chung có thể không đến mức quá giàu có nhưng cũng là một nhà dư dả có của ăn của để.
Cha Hạ Vĩ không dám nhìn thẳng vào mắt Triệu Tú Hòa, vì vậy ông ta nói: "Ngồi đi, con ngồi đi.
Vị này là..."
"Cháu là đồng hương của chị Tú Hòa, lần này vừa hay cháu đến Khâu Dã, tiện thể nên đưa chị Tú Hòa qua đây."
Triệu Đại Vĩ chủ động giải thích, không quên tự giới thiệu: "Họ của cháu cũng là họ Triệu."
Cha của Hạ Vĩ cũng không nghĩ nhiều, để cho Triệu Đại Vĩ và Triệu Tú Hà ngồi chờ ở phòng chính.
Một lát sau Hạ Vĩ xuống lầu, thấy người đến nhà là Triệu Tú Hòa, Hạ Vĩ trực tiếp nói: "Cô ở đây chuẩn bị là để chuẩn bị làm chứng nhận ly hôn đúng không? Vừa hay tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau lên thành phố."
Triệu Tú Hà thực sự rất tức giận!
Ngay trước mặt mình mà anh ta còn dám nói ra câu này hay sao? Triệu Tú Hòa cảm thấy Hạ Vĩ thật sự là một tên khốn nạn.
Triệu Tú Hòa chất vấn: "Anh cứ nhất định phải ly hôn sao? Hình như tôi cũng đâu làm ra chuyện gì có lỗi với anh đâu nhỉ?"
Mẹ của Hạ Vĩ nhỏ giọng nói: "Con gả vào cái nhà này cũng đã hai năm rồi, thế nhưng mãi cái bụng con vẫn không có động tĩnh.
Mẹ cảm thấy hai đứa cũng không hợp nhau cho lắm.
Thêm vào sự việc lần này, mẹ cũng không thể để con trai mẹ và con cả đời này úp úp mở mở, không dám ló đầu xuất hiện xuất hiện trong thôn nhìn mặt mọi người."
Thật ra Triệu Tú Hòa cảm thấy câu sau mà bà ta nói không có vấn đề gì cả, nhưng câu trước thật sự khiến cô ta phải kinh ngạc, mẹ Hạ Vĩ nói cô ta không thể có con sao?
Triệu Tú Hòa ngạc nhiên nhìn Hạ Vĩ: "Không phải anh nói không muốn có con vào thời điểm này cho nên mới cần tránh thai hay sao? Tại sao bây giờ lại quay ra trách móc tôi không sinh con được?"
Cô ta cũng không thể tin được những lời này lại do mẹ của Hạ Vĩ nói ra với mình.
Ánh mắt Hạ Vĩ trốn tránh, nhưng anh ta vẫn cố lấy dũng khí, cất giọng vô liêm sỉ: "Tôi chưa từng nói là muốn tránh thai, tốt nhất cô đừng nói nhảm! Rõ ràng một chín một mười là cô không thể có con, nên cô đừng bao biện lấy cớ!"
"Anh!"
Triệu Tú Hòa cảm thấy mình đã hoàn toàn sụp đổ.
Triệu Đại Vĩ cũng hơi sửng sốt, anh vươn tay giữ chặt Triệu Tú Hòa.
Lúc này Hạ Vĩ trợn to hai mắt, tuy rằng anh ta muốn ly hôn với Triệu Tú Hòa, nhưng hiện tại Triệu Tú Hòa trên danh nghĩa vẫn là vợ của anh ta, cho nên khi nhìn cảnh này thì nhất thời anh ta cảm thấy có chút không thoải mái.
Triệu Đại Vĩ trừng mắt nhìn Hạ Vĩ: “Câm miệng!”
Nói dứt câu, anh vội vàng bắt mạch cho Triệu Tú Hòa
Bắt mạch xong, Triệu Đại Vĩ hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Mạch cho thấy sức khỏe của chị Tú Hòa không có chuyện gì, anh có dám chắc chắn sức khỏe của mình không có vấn đề không? Anh phải biết là chuyện hiếm muộn đường con cái không chỉ do người phụ nữ mà còn có thể là vì cơ thể người đàn ông có vấn đề nữa."
Hạ Vũ đỏ mặt cãi lại: "Cậu nói bậy! Cơ thể tôi thì có bệnh gì chứ? Sức khỏe của tôi rất tốt!"
"Có vấn đề gì hay không, để tôi bắt mạch kiểm tra rồi sẽ biết mà."
Triệu Đại Vĩ bước về phía anh ta.
"Tại sao tôi phải để cho cậu bắt mạch chứ? Cậu cùng Triệu Tú Hòa là người cùng một giuộc, tôi nhất định không tin cậu!"
"Tôi không cần biết anh có tin tôi hay không, nhưng tôi không thể để cho anh vô cớ hất nước bẩn lên người chúng tôi được."
Triệu Đại Vĩ bắt lấy cổ tay Hạ Vĩ, sau đó từ từ cảm nhận.
Một lúc sau, anh phát hiện thân thể Hạ Vĩ không có gì nghiêm trọng lắm, nhưng lại có triệu chứng bị thận hư.
Tuy nhiên Hạ Vĩ lại đi hãm hại Triệu Tú Hòa, sử dụng thủ đoạn vu oan đổ tội cho người khác, vì vậy Triệu Đại Vĩ rất muốn anh ta phải gánh chịu hậu quả mọi việc mình gây ra.
Triệu Đại Vĩ ấn nhẹ một cái, một luồng long khí như thể biến thành mũi dùi nhọn, xuyên thẳng vào cơ thể Hạ Vĩ.
Triệu Đại Vĩ lập tức lắc đầu nói: "Sức khỏe của anh rất tệ đấy.
Xem ra việc không sinh được con bắt nguồn từ vấn đề sức khỏe của anh thôi."
Bỗng chốc Hạ Vĩ thấy nhức buốt khó tả, nhưng khi nghe những lời này của Triệu Đại Vĩ, anh ta lập tức bỏ qua cơn đau và phản đối quyết liệt: "Đồ ngậm máu phun người! Tôi thấy cậu mới có vấn đề thì có!"
"Còn nữa, cậu rốt cuộc là ai? Tại sao từ đầu đến cuối cậu cứ thay Triệu Tú Hòa nói chuyện vậy?"
Hạ Vĩ âm trầm nhíu mày, anh ta nói tiếp: “Ồ, tôi hiểu rồi, cậu có phải là tên đàn ông vớ vẩn mà Triệu Tú Hòa tìm ở Phong Lâm, đúng không?”
“Cô đúng là đồ phụ nữ ti tiện!”
Hạ Vĩ chỉ thẳng mặt Triệu Tú Hòa rồi chửi rủa ầm lên.
Cha mẹ Hạ Vĩ nhất thời không biết nghe lời ai.
Nhưng chỉ sau một lát, bọn họ lập tức hiểu ra, chuyện này cho dù ai đúng ai sai, nhất định không phải lỗi của Hạ Vĩ.
“Hóa ra là vậy, Triệu Tú Hòa, chúng tôi đã nhìn nhầm cô rồi!”
“Đồ đàn bà ti tiện, không ngờ cô lại bỉ ổi đến mức này! Biến đi, mau cút khỏi nhà họ Hạ của chúng tôi!”
Cha mẹ Hạ Vĩ thay nhau công kích Triệu Tú Hòa, trong khi đó Triệu Đại Vĩ chỉ thong dong bình tĩnh đứng một bên xem hết vở kịch hay.
Đợi sau khi cha mẹ Hạ Vĩ đã mắng đủ, anh mới nhẹ nhàng nói với Hạ Vĩ: "Ôi, các người đúng là không biết phân biệt tốt xấu, không biết ai thực sự tốt với mình.
Tôi bắt mạch cho anh thì mới biết tình trạng thận của anh đã đến mức vô phương cứu chữa rồi.
Một ngày nào đó, anh có thể sẽ tàn tật cả đời và không thể làm những việc trong khả năng nữa đâu! "
"Mà thôi quên đi, nếu anh đã muốn trở thành thái giám thì cũng không phải việc của tôi."
Triệu Đại Vĩ quay đầu lại vỗ nhẹ lên vai Triệu Tú Hòa: "Chị Tú Hòa, chúng ta đi thôi."
"Chờ đã, rốt cuộc ý của cậu là gì?"
Nhìn thấy điệu bộ ban nãy của Triệu Đại Vĩ, theo bản năng Hạ Vĩ đã cảm thấy anh là người biết y thuật nên cũng không dám chắc lời nói của Triệu Đại Vĩ là đúng hay sai.
Kể cả cha mẹ của Hạ Vĩ cũng khá lo lắng cho con trai mình.
Ngay cả Triệu Tú Hòa cũng kinh ngạc nhìn Triệu Đại Vĩ, không hiểu tại sao mà Triệu Đại Vĩ lại nói ra lời này.
Triệu Tú Hòa không rời đi mà hỏi anh: "Triệu tổng, rốt cuộc những gì cậu nói là đúng hay sai? Có thật là Hạ Vĩ không thể làm chuyện đó không?"
Thật ra có vài lúc Triệu Tú Hòa đã nghĩ rằng Hạ Vĩ không ổn thật, cho nên sự nghi ngờ trong lòng mỗi lúc một lớn hơn.
Hơn nữa Triệu Đại Vĩ là thần y nổi tiếng, tiếng lành đồn xa trong thôn, nên cô ta rất nghi ngờ sau này có phải Hạ Vĩ sẽ trở thành thái giám hay không.
Triệu Đại Vĩ gật gật đầu, Lâm Tiếu lập tức nói: "Hạ Vĩ, đây là Triệu tổng, là thần y nổi tiếng của thôn Đại Long chúng ta, từ trước đến giờ cậu ấy không bao giờ nói những điều lung tung cả.
Tôi khuyên anh hãy cầu xin Triệu tổng đi, nếu không đến khi anh thực sự trở thành thái giám rồi, lúc đó nhà họ Hạ các người sẽ phải chịu cảnh tuyệt hậu đấy!"
Cả cha và mẹ của Hạ Vĩ đều trợn mắt há mồm.
Chuyện mất mặt nhường này quả thực Hạ Vĩ vẫn không thể thừa nhận, cùng lắm là sau này có chuyện gì thì đi tìm bác sĩ, vì vậy mẹ của Hạ Vĩ trực tiếp nói: "Đúng là vớ va vớ vẩn! Cút đi, mau cút đi! Các ngươi cút càng xa càng tốt!"
Cha của Hạ Vĩ cũng cảm thấy chuyện này không thể truyền ra cho người ngoài biết, thế nên nhanh chóng cùng với vợ con đuổi Triệu Đại Vĩ.
Không cần các người đuổi, chúng ta đi!" Triệu Đại Vĩ quay người nói với Triệu Tú Hòa: "Đi thôi, chị tốt bụng muốn giúp đỡ, nhưng bọn họ lại chẳng hề cảm kích chút nào.
Hơn nữa chị với Hạ Vĩ li hôn rồi thì anh ta là thái giám hay không cũng có liên quan gì đến chị đâu chứ."
Triệu Tú Hòa sững sờ một hồi, cô ta cảm thấy những lời Triệu Đại Vĩ nói cũng đúng.
Nghĩ tới việc Hạ Vĩ tuyệt tình nhẫn tâm đến vậy mà bản thân mình lúc này đây vẫn thật là ngu ngốc, cho nên cô ta không muốn nói thêm, chỉ nói: "Các người tự thu xếp cho ổn thỏa đi."
Nói dứt lời, cô ta và Triệu Đại Vĩ cùng nhau rời đi.
Lúc hai người vừa ra cửa, hàng xóm của Hạ Vĩ cũng tình cờ đi qua nhà anh ta, kinh ngạc thốt lên: "Hạ Vĩ ơi, nhà anh có nhân vật khủng khiếp nào đến chơi vậy trời! Biển số Nam Kinh G88888, không ngờ lại có cái xe như này nữa.
Chắc là có lãnh đạo lớn tới phải không?"
"Hả?"
Nãy giờ người nhà họ Hạ đều ở trong nhà chính, không ai chú ý tới bên ngoài.
Khi nghe thấy hàng xóm nói vậy, bọn họ mới chạy ra tìm thì thấy xe của Triệu Đại Vĩ nhưng là Mercedes-Benz Maybach 680, biển số có tận năm số 8! Điều này đã khiến cả nhà họ Hạ bị sốc.
Hạ Vĩ bỗng thấy hoảng hốt không thôi, vội hỏi: "Chờ đã, cậu rốt cuộc là ai?".
Danh Sách Chương: