Tống mẹ đoạt lấy điện thoại di động trong tay của Diệp Oản Oản, nhìn thấy màn hình bảo vệ của điện thoại di động con trai mình rõ ràng là tấm ảnh thân mật của cô bé này cùng con mình.
Sự thật được phơi bày sắp xếp ở trước mắt, Tống mẹ chỉ cảm thấy trời long đất lỡ, vừa nghĩ tới chính mình mới vừa rồi dưới sự xúc động đánh Giang Yên Nhiên một cái tát, sợ là càng không cách nào vãn hồi, nhất thời hối hận đến tím cả ruột.
Tức giận cùng kinh hoảng đan xen với nhau, Tống mẹ đem tất cả hận ý tất cả đều phát tiết đến trên người nữ nhân kia, vọt tới trước mặt của Trầm Mộng Kỳ, kéo tóc của cô ta, “Ngươi cái đồ tiểu tiện nhân không biết xấu hổ này! Chính là ngươi đi câu dẫn con trai ta có phải hay không! Ta đánh chết ngươi cái tiện nha đầu không biết xấu hổ! Còn nhỏ tuổi không lo học hành cho giỏi lại chạy đi câu dẫn vị hôn phu của người ta! Ba mẹ ngươi dạy ngươi thế nào hả?”
Trầm Mộng Kỳ không nghĩ tới việc Diệp Oản Oản chỉ thuận miệng nói một câu lại đem tiêu điểm dẫn tới trên người mình, da đầu cũng sắp bị Tống mẹ ra sức kéo xuống, tại chỗ đau đến hét rầm lên, “A —— Cháu không có… Cháu không có… cháu không biết… cháu cái gì cũng không biết…”
“Ngươi không biết! Ngươi lại còn muốn giả bộ sao! Ngươi không phải là xem Tử Hàng nhà chúng ta điều kiện tốt nghĩ muốn trèo cành cao, loại người như ngươi ta thấy cũng nhiều rồi!”
Tống Tử Hàng thấy người trong lòng bị mẹ như vậy tức giận mắng xé đánh, nhất thời nóng nảy, “Mẹ! Mẹ làm gì vậy a! Mau buông Mộng Kỳ ra đi! Con nói hết rồi chuyện này không có quan hệ gì với Mộng Kỳ, cho dù có lỗi cũng là lỗi của mình con thôi! Con thích Mộng Kỳ thì thế nào, Mộng Kỳ đơn thuần lại hiền lành, so với Giang Yên Nhiên tốt hơn gấp trăm ngàn lần!”
“Con câm miệng cho mẹ! Còn không mau lăn tới đây cho mẹ lại thản nhiên nói những lời này! Mẹ thấy con như là bị dầu mỡ heo làm tâm trí mê muội! Cái nha đầu chết tiệt này rốt cuộc cho con của ta uống loại thuốc mê hồn gì rồi chứ! Cô nhanh chóng đi đem người lớn nhà cô kêu đến đây! Ta ngược lại muốn nhìn một chút, gia đình người nào có thể nuôi ra được một người con gái không biết xấu hổ như vậy!”
Tống Tử Hàng nhìn bộ dáng Trầm Mộng Kỳ đang khóc thầm, chỉ cảm thấy tim cũng bị bóp nát, “Con không xin lỗi, dựa vào cái gì để cho con xin lỗi! Coi như com không làm như vậy, Giang gia bọn họ sợ là cũng đã sớm có ý định này, mẹ cho rằng là Giang Yên Nhiên là trung thành hơn, còn không phải là sau đó liền đi tìm Sở gia thiếu gia rồi sao!”
Trầm Mộng Kỳ khóc lóc không thành tiếng, “A di, có lỗi với.., thực sự có lỗi với.., cháu thực sự không biết Tử Hàng đã có hôn ước, cháu quả thật rất thích Tử Hàng, Tử Hàng ưu tú như vậy, cháu nghĩ không có cô bé nào sẽ không động tâm, ngay từ đầu cháu là bởi vì Yên Nhiên nên mới cố nén cảm tình của mình, sau đó là Tử Hàng cho cháu dũng khí… Nhưng nếu như cháu biết hắn và Yên Nhiên có hôn ước, cháu vô luận như thế nào cũng sẽ không chen vào giữa bọn họ…”
Trầm Mộng Kỳ khóc nước mắt như mưa, vài ba lời đem tất cả mọi chuyện đều quăng sạch sẽ, còn đem mình đưa vào vị trí người bị hại.
Cái bộ dáng ủy khuất đáng thương kia không chỉ để cho Tống Tử Hàng tim thương yêu không dứt, ngay cả Tống mẹ nghe được cô ta khen con của mình ưu tú, ra tay đều nhẹ đi không ít, mọi người vây xem thậm chí cũng dần dần dao động.
“Nhìn bộ dạng của Trầm Mộng Kỳ như vậy, như là quả thật không biết chuyện gì xảy ra cả a?”