Mục lục
Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một là người có tiền đồ thật tốt ngôi sao tương lai mới – Lâm Hạo, một là một người suốt ba năm không có tác phẩm nào thành công đã sớm bị người khác quên lãng tại xó xỉnh – Lạc Thần người như anh ta…

Bất kể là ai đều sẽ biết nên lựa chọn thế nào…

Anh ta sớm phải biết… Sớm nên biết…

Chu Văn Bân nói không sai… Toàn bộ Hoàn Cầu này… Ai dám muốn anh ta cơ chứ… Ai sẽ muốn anh ta…

Anh ta đời này… Cũng sớm đã xong rồi…

Chu Văn Bân thấy đối phương đồng ý, âm thầm lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, sách, bất quá là một nghệ sĩ nhỏ hạng ba thôi mà đã liền thỏa hiệp rồi, Diệp Bạch này tính ra cũng có chút kiến thức.

Chu Văn Bân giọng nói ngạo nghễ, giọng nói bố thí nói: “Nếu là người đại diện cũng không ý kiến, vậy chuyện kia cứ quyết định như vậy đi, tôi sẽ để cho người khác đem hợp đồng của Lâm Hạo lấy tới đổi cho cậu nha!”

“Chậm đã!” Diệp Oản Oản lại cắt đứt lời nói của Chu Văn Bân.

Chu Văn Bân cau mày, tựa như có bất mãn “Làm sao cậu còn có yêu cầu gì khác hả?”

Diệp Oản Oản tự tiếu phi tiếu hướng về Chu Văn Bân nhìn một cái, trong con ngươi sáng chói thoáng qua một tia nhìn bằng nửa con mắt cùng khinh miệt “Đổi người tự nhiên có thể, chẳng qua là, Chu tổng giám, Lâm Hạo sợ là không đủ tư cách đâu nếu ngài muốn đổi… Liền lấy Cung Húc để đổi đi!”

Nghe xong, Chu Văn Bân ngẩn người một chút mới phản ứng lại được điều mà Diệp Bạch nói cái gì, ngay sau đó đột nhiên thay đổi sắc mặt, đứng tại chỗ giận dữ hét lên: “Diệp Bạch! Khẩu khí của cậu cũng thật là lớn nha! Thật sự cho rằng tôi không dám làm gì cậu sao, Chử tổng ngài nghe được lời tiểu tử này nói rồi chứ cậu ta chính là cố ý gây chuyện mà!”

Lại là một tên không biết điều, cậu ta lại dám lấy Cung Húc người nghệ sĩ đang nổi tiếng nhất dưới tay ông ta so với một tay nghệ sĩ hạng ba như Lâm Hạo, rồi còn muốn cướp lấy Cung Húc của ông ta nữa sao!

Quả thật là quá cuồng vọng mà!

Đừng nói là Chu Văn Bân, ngay cả Lạc Thần chính tai mình nghe thấy đều ngẩn ra một lúc, một đôi con ngươi sạch sẽ mờ mịt tràn đầy không cách nào tin tưởng được điều mình vừa nghe là chính xác…

Sắc mặt của Diệp Oản Oản lại không thay đổi chút nào, liên tục cười lạnh mà mở miệng nói: “Tôi thực sự không biết người gây chuyện hiện giờ rốt cuộc là ai đây Chử tổng, ngài đã chính miệng mình hạ lệnh, để cho tất cả mọi người ở Quang Diệu phối hợp với công tác của tôi…”

Nói tới chỗ này, trong nháy mắt ánh mắt thờ ơ của Diệp Oản Oản tiêu tan, ánh mắt lạnh lùng đột nhiên hướng về Chu Văn Bân bắn tới, nghiêm nghị mà mắng: “Nhưng Chu tổng giám ông ấy thì sao chẳng lẽ ông ấy không phải là người của truyền thông Quang Diệu sao, không phải là thuộc hạ của Chử tổng à, hay Chu tổng giám ông cho rằng là Quang Diệu chính là thiên hạ của ông, ông có thể thay Chử tổng một mình đơn độc đưa ra quyết định, vì vậy lời nói của Chử tổng ông đều không coi vào đâu rồi nhiều lần muốn ngăn trở người khác làm việc, đúng không?!”

Diệp Oản Oản dĩ nhiên sẽ không nói chuyện Chu Văn Bân cưỡng ép Lạc Thần, bởi vì cô biết có nói cũng vô ích mà thôi.

Một là người đại diện kim bài, một là nghệ sĩ không có chút giá trị nào cả, Chử Hồng Quang sẽ đứng về phía người nào mọi người đều đã rõ ràng, ở trong giới giải trí loại chuyện như thế này là quá bình thường, nếu cô làm không cẩn thận còn có thể bị Chu Văn Bân đánh ngược một cái nói là Lạc Thần chủ động câu dẫn ông ta.

Cho nên cô phải lấy thứ mà Chử Hồng Quang để ý nhất. Đó chính là thứ gì đây?

Chỉ có quyền uy và địa vị của ông ta mà thôi.

Tư thế bây giờ của Chu Văn Bân tựa như phiên vương cách xa kinh thành, cố thủ ở đất phong, cầm binh tự cao tự đại.

Mà ở trong giới giải trí, kiêng kỵ nhất chính là người đại diện tự tạo cho mình bè phái lớn, đã có biết bao nhiêu công ty giải trí có thực lực cường thịnh cũng là bởi vì người đại diện trốn đi đồng thời lại mang theo nhóm lớn nghệ sĩ thủ hạ của mình mà ngay trong một đêm phân băng chia rẽ, công ty phá sản sụp đổ hoàn toàn…

Nghe đối phương nói một tràng tiếng chất vấn, trong con ngươi của Chu Văn Bân dần dần hiện lên một tia hốt hoảng, lạnh giọng nổi giận nói: “Diệp Bạch! Cậu bớt ở chỗ này khích bác ly gián đi! Tôi nói qua lời như vậy lúc nào cơ chứ?”

Phải biết điều mà Chử Hồng Quang kiêng kỵ nhất chính là có người khiêu chiến quyền uy của ông ta, muốn thoát khỏi sự khống chế của ông ta.

Quả nhiên, trong video Chử Hồng Quang đã bắt đầu thay đổi sắc mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK