Sau một đêm nghiêm túc, Hiền Vương Phó Tế An cố gắng trấn định, xoa dịu mọi người, dẹp sạch phản quân, thưởng công phạt tội.
Không có ai dị nghị với quyết sách của cậu ta.
Cố Hách Viêm cảm thấy huyết khí ở hoàng cung quá nặng, cho nên sau khi bình ổn phản loạn hắn đã lập tức ra lệnh cho cấp dưới đưa Yến Quốc Công Mộ Bác Nhân và Mộ Chi Minh về Mộ phủ. Còn bản thân thì làm theo lệnh của Hiền Vương Phó Tế An, bắt giữ kẻ phản quân chạy trốn, tránh gây hỗn loạn đả thương đến người khác.
Mộ Chi Minh trải qua đại hỉ đại bi chỉ trong vài canh giờ ngắn ngủi, ngay khi ký ức hỗn loạn đã bị người ta đánh ngất, hiện giờ cả người thần chí không rõ, tinh thần hoảng hốt, sau khi trở lại Mộ phủ vẫn luôn ngây ngốc, người khác hỏi chuyện gì cũng không đáp, cũng không cho ai băng bó xem cổ tay bị thương, chỉ cúi đầu dựa vào cột giường, chợt mộng chợt tỉnh, mơ màng hồ đồ, như một con rối bị đứt dây, khiến người nhà gấp đến độ sắp không được rồi.
Cố Hách Viêm nghe tin, giao toàn quyền việc bắt giữ cho Hách Thiên Cần, tức tốc chạy về Mộ phủ.
Đã là buổi trưa, một đám người vây quanh sương phòng, Văn Hạc Âm, đại phu, tỳ nữ phụng dưỡng cũng ở bên cạnh, Cung thị bưng một chén cháo trắng ngồi ở bên giường, múc một muỗng nhẹ giọng dỗ dành Mộ Chi Minh: “Chu đừng làm rộn*, ăn một chút được không?”
(*Nguyên văn 乖离朱 không biết em đã viết đúng chưa cầu chỉ điểm ạ. Em không hiểu nghĩa đoán đại đó, ai biết chỉ em nha)
Phải mất một lúc sau Mộ Chi Minh mới phản ứng lại, y chậm rãi mở miệng, ánh mắt tan rã, âm thanh đều là mệt mỏi, dường như một câu nói có thể hao phí toàn bộ sức lực của y: “Mẫu thân, con ăn không vào.”
Cung thị thở dài: “Con không muốn ăn mẫu thân cũng không ép buộc con, nhưng ít ra cũng phải để cho đại phu thăm khám vết thương của con chứ.”
Mộ Chi Minh trầm mặc một lát, đờ đẫn gật đầu.
Đại phu vội vàng đi đến, giúp Mộ Chi Minh băng bó cố định cổ tay bị trật khớp, sau đó muốn kiểm tra trên người y còn chỗ nào bị thương không.
Đúng là lúc này, cửa sương phòng bị mở ra, có một người bước nhanh đến.
Văn Hạc Âm tay mắt lanh lẹ, kéo đại phu trước mặt Mộ Chi Minh lên, tránh qua một bên.
Đại phu còn cầm vải bông và thuốc mỡ trong tay, đúng lúc còn ngây ngốc thì thấy một người đi đến cạnh Mộ Chi Minh, cẩn thận ngồi xuống bên giường.
Cố Hách Viêm không mặc khôi giáp, chỉ mặc một bộ y phục đen thuần tịnh đơn giản, hắn phong trần mệt mỏi, nếu không phải trên người mặc hắc y thì e là trên y phục cũng dính máu.
Hắn nắm lấy bàn tay của Mộ Chi Minh, ánh mắt nôn nóng, giọng điệu bất an, âm thanh nói chuyện cực nhẹ: “Ta ở đây, ngươi có sao không?”
Khoảnh khắc được bàn tay dày rộng ấm áp nắm lấy, Mộ Chi Minh có phản ứng.
Y ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung trên mặt Cố Hách Viêm, bởi vì đã khóc cho nên đôi mắt đã đỏ như máu, hai tròng mắt lại lần nữa rưng rưng, lúc này đây, y không có cảm xúc kích động mất khống chế như lúc mới nhìn thấy Cố Hách Viêm, nước mắt Mộ Chi Minh rơi xuống như chuỗi hạt đứt rời, y chậm rãi mở miệng, nghẹn ngào nói: “Bọn họ nói ngươi đã chết, chết trận trên sa trường…”
Y nghẹn ngào nức nở, đã nghĩ vừa sợ vừa chua xót.
Cố Hách Viêm kéo tay y vuốt ve gương mặt mình, để y cảm thụ làn da ấm áp chạm nhau.
Khi hai người nói chuyện, Cung thị đã yêu cầu mọi người ra khỏi sương phòng và đóng cửa lại, lúc này trong phòng to như vậy thế mà lại an tường yên lặng, chỉ có hai người Cố Hách Viêm và Mộ Chi Minh.
Cố Hách Viêm cúi người hôn giọt nước mắt nơi khoé mắt của Mộ Chi Minh, giải thích với y.
Mấy tháng trước, khi Dung Diễm Quân còn đối kháng chống lại Tây Nhung tộc, những kế sách sở định được đưa ra đều bị quân địch phá giải, bởi vậy Cố Hách Viêm đã có suy đoán trong quân có mật thám.
Hắn nhớ tới Mộ Chi Minh trước lúc mất trí nhớ đã có nói với mình Túc Vương cấu kết với Tây Nhung tộc, hắn biết rõ muốn đánh giặc trước hết phải ổn định bên trong*, cũng biết Kinh Thành sẽ có một trận tinh phong huyết vũ*, vì thế thương lượng với Tướng quân Vệ Lăng Vân, tương kế tựu kế, suất ba vạn phiêu kị giả vờ trúng mai phục của địch, nhưng thật ra là vòng qua chiến trường trộm hồi kinh, trốn ở núi rừng khó tìm gần đại doanh Lạc Đô, chỉ chờ khi Túc Vương lãnh binh bức vua thoát vị sẽ lập tức suất chúng tướng sĩ tiến cung hộ giá, nhưng đáng tiếc dù cho Cố Hách Viêm khuynh tâm khuynh lực vẫn không thể đoán được Túc Vương lại can đảm ngay trong yến hội tự tay ám sát Hoàng Thượng, cuối cùng cũng không thể cứu Hoàng Thượng.
(*Muốn đánh giặc trước hết phải ổn định bên trong [nhương ngoại tất trước an nội – 外必先安内], “Ổn định” là tập trung vào “trấn áp Đảng Cộng sản”, bao gồm việc thực hiện thống nhất Quốc dân đảng và “hội nhập trung tâm” của Chính phủ Quốc gia, cũng như nâng cao sức mạnh quốc gia và khả năng sẵn sàng chiến đấu. “Muốn đánh giặc trước hết phải ổn định bên trong” là quốc sách cơ bản của Quốc dân đảng trong việc giải quyết vấn đề nội bộ, đồng thời cũng là sách lược bảo vệ chống xâm lược. Sau Sự kiện ngày 18 tháng 9, Quốc dân đảng chọn “đàn áp Đảng Cộng sản” trước rồi mới chống Nhật, trong khi Đảng Cộng sản chọn “chống Tưởng Giới Thạch và chống Nhật”. Với việc chuyển từ kháng chiến từng phần sang kháng chiến toàn diện, sự lựa chọn này của hai bên dần phát triển thành quá trình hợp tác giữa Quốc dân đảng và Đảng Cộng sản để kháng Nhật. Trích Bách Khoa Toàn Thư Baidu.
*Tinh phong huyết vũ: đẫm máu tanh nồng, mưa máu gió tanh.)
Lúc Cố Hách Viêm nói những việc này, sự tức giận và linh động dần dần trở lại trong mắt Mộ Chi Minh, y nghiêm túc mà nghe không sót một câu, chỉ là y khóc đến nỗi không hồi phục tinh thần kịp, tuy không rơi nước mắt nhưng vẫn nhỏ giọng khụt khịt, làm thế nào cũng không dừng được.
Cố Hách Viêm thấy Mộ Chi Minh như vậy, đã tự trách lại cành thêm đau lòng, ôm người vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng y trấn an, vỗ đến khi y không còn khụt khịt mới buông ra, đứng dậy đi lấy một chậu nước ấm đặt trên ghế gỗ cạnh giường, để Mộ Chi Minh lau tay và mặt.
Mộ Chi Minh lau đi nước mắt, cho khăn vào chậu nước nóng xoa xoa, lại nghĩ tới cái gì đó hỏi Cố Hách Viêm: “Lúc ta bảo vệ Đức Phi nương nương và Thập Tam hoàng tử có hai mũi tên xuyên qua đâm vào phản quân bên cạnh ta, cứu tánh mạng của ta, vậy hai mũi tên đó là ngươi bắn ư?”
“Là ta.” Cố Hách Viêm gật đầu.
Mộ Chi Minh hốc mắt lập tức đỏ lên.
Cố Hách Viêm hoảng sợ, tay chân luống cuống.
Mộ Chi Minh cầm khăn ấm đắp trên mi mắt, không có nước mắt rơi xuống, y nói: “Thật sự là ngươi, ta biết nhất định là ngươi.”
Mộ Chi Minh bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, buông chiếc khăn trên mắt xuống, nhìn Cố Hách Viêm, hỏi: “Vậy vì sao nỏ thú ngày săn nguyệt lại đeo trên cánh tay của Hách phó úy?”
Cố Hách Viêm lộ ra thần sắc áy náy, hắn nói: “Nỏ thú ngày săn nguyệt hỏng rồi.”
“Lại hỏng rồi?” Mộ Chi Minh nhẹ “à” một tiếng.
“Ừm.” Cố Hách Viêm nói, “Trong lúc tranh đấu bị chém hỏng, rồi sau đó cánh tay của Thiên Cần bị thương gãy xương, cho nên ta lấy nỏ thú ngày săn nguyệt đã hỏng giúp hắn cố định vết thương trên cánh tay.”
“Thì ra là thế.” Mộ Chi Minh bừng tỉnh đại ngộ, “Ta còn tưởng rằng…”
Y nói một nửa, đột nhiên im bặt.
Ngay khi Cố Hách Viêm không hao tổn lông tóc ở trước mắt Mộ Chi Minh, Mộ Chi Minh vẫn không dám nói lời bậy bạ không hay.
Cố Hách Viêm thấy Mộ Chi Minh nhất thời lộ ra thần sắc bất an, ánh mắt hoảng loạn, lập tức biết y vẫn kinh hồn táng đảm*, vì thế vươn tay vuốt ve trán và gương mặt của y an ủi, sau đó cho y một nụ hôn dịu dàng.
(*Kinh hồn táng đảm: Sợ hãi đến mức rụng rời, mất hết hồn vía.)
Khoảnh khắc môi lưỡi dây dưa, chuyện Cố Hách Viêm ở trước mặt càng thêm chân thật, Mộ Chi Minh không hề lo sợ không đâu, nhắm mắt lưu luyến với Cố Hách Viêm.
Sau khi hôn xong, Cố Hách Viêm hỏi y: “Đói không? Muốn ăn điểm tâm không? Ta đi…”
Mộ Chi Minh bỗng dưng cắt ngang hắn, nắm lấy cánh tay của hắn: “Không có, ta không đói, ngươi đừng đi mà.”
Cố Hách Viêm hơi giật mình, sau đó gật đầu: “Được.” Hắn nhìn thần sắc mệt mỏi của Mộ Chi Minh, khoé mắt bởi vì khóc lâu mà đỏ bừng mí mắt hơi sưng, khuyên nhủ, “Nhắm mắt ngủ một lát.”
Nói đoạn Cố Hách Viêm ấn nhẹ bả vai của Mộ Chi Minh, đặt y xuống giường, kéo chăn bông dịch đến trên cằm y.
Mộ Chi Minh nhìn hắn, không chịu nhắm mắt: “Lần trước sau khi ta ngủ, ngươi không rên một tiếng đã đi biên cương, ngay cả một lời từ biệt cũng không nói với ta.”
Cố Hách Viêm nằm xuống bên cạnh y: “Thật xin lỗi, lần này sẽ không, ta canh ngươi, chờ ngươi tỉnh.”
Nghe thấy những lời này, Mộ Chi Minh cuộn vào trong ngực Cố Hách Viêm, hai tay ôm lấy eo Cố Hách Viêm, sau đó an ổn nhắm mắt lại mà không nhiều lời nữa, bởi y biết Cố Hách Viêm sẽ không lừa mình nữa.
Một đêm không chợp mắt, lại trải qua những chuyện như vậy, thật ra Mộ Chi Minh đã sớm mệt mỏi bất kham, sau khi nhắm mắt rất nhanh đã nặng nề ngủ đi.
Cố Hách Viêm ôm y, nghe tiếng hít thở ổn định của y không biết nghĩ đến chuyện gì mà mày hơi chau lại, hiện ra bộ dạng rất phát sầu.
***
Một giấc ngủ của Mộ Chi Minh là đến bình minh của hôm sau, lúc tỉnh lại y vẫn được Cố Hách Viêm vững vàng ôm trong ngực.
Vì hôm qua ngã bị thương, cho nên Mộ Chi Minh vừa ngủ một giấc thức dậy mỗi một xương cốt toàn thân đều như bị vạn ngựa dẫm qua, nhưng Mộ Chi Minh cũng không có sợ đau, y nhìn Cố Hách Viêm bên cạnh trong lòng an bình bình tĩnh.
Cố Hách Viêm ngủ không sâu, Mộ Chi Minh vừa nhẹ động Cố Hách Viêm đã tĩnh.
Mộ Chi Minh nhích lại hôn trán hắn, lại nghe hắn hỏi: “Giờ nào rồi?”
Mộ Chi Minh suy đoán: “Khoảng giờ Mẹo.”
Cố Hách Viêm mở mắt, hai tròng mắt dần tỉnh táo, hắn đứng dậy nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, lại bày ra thần sắc muộn sầu giống trước khi ngủ đêm qua.
Mộ Chi Minh hỏi: “Buổi sáng muốn ăn cái gì nào? Ta đi dặn trù nương làm.”
“Ta…” Cố Hách Viêm muốn nói lại thôi, hắn nhìn Mộ Chi Minh, một ít lời kia cuối cùng cũng nói không nên lời, cho nên hắn chỉ nói, “Đều được.”
Mộ Chi Minh an tĩnh nhìn hắn một lát, sau đó ngồi dậy: “Hách Viêm, ngươi có chuyện muốn nói với ta à?”
Cố Hách Viêm rũ mắt, không đối diện với y: “… Không có.”
Mộ Chi Minh thở một hơi thật dài, y vươn tay nắm mười ngón tay của Cố Hách Viêm, cố gắng duy trì âm thanh bình tĩnh, y nói: “Khi nào ngươi đi biên cương Tây Bắc?”
Cố Hách Viêm bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Mộ Chi Minh, có chút giật mình.
Mộ Chi Minh ôn hòa mỉm cười, nhưng nụ cười có chút miễn cưỡng: “Kinh ngạc như vậy à? Hiện giờ chiến sự ở Tây Bắc chưa bình, ngươi vì hộ giá mới hồi kinh, hiện giờ phản loạn ở Kinh Thành mới bình ổn, ngươi thân là chủ soái Dung Diễm, nhất định phải về sa trường ngay tức khắc, suy đoán đơn giản như vậy sao ta có thể không nghĩ đến, cho nên, khi nào đi?”
Cố Hách Viêm: “Hôm nay.”
Cả người Mộ Chi Minh cứng đờ, sau đó chậm rãi thả lỏng, y nói: “Cùng ta ăn sáng xong rồi đi.”
Cố Hách Viêm: “Được.”
Mộ Chi Minh: “Đi sớm về sớm.”
Cố Hách Viêm: “Ta sẽ.”
***
Mặc dù Túc Vương đã chết, nhưng Tây Nhung tộc không cam lòng kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cho nên mang thiết kỵ khí thế hung hãn xâm phạm Đại Tấn.
Cố Hách Viêm để lại Hách Thiên Cần và hai vạn Dung Diễm Quân ở Kinh Thành, bảo vệ hoàng cung vừa bị phản quân quấy nhiễu, còn bản thân cưỡi ngựa không phân biệt ngày đêm chạy về biên cương hội hợp với Tướng quân Vệ Lăng Vân.
Ngày Cố Hách Viêm đi, tiếng vang chuông vàng khắp Kinh Thành, âm thanh đại tang làm mọi người run sợ.
Sau đại tang là đến thời kỳ quốc tang.
Ngày thứ ba Tiên Hoàng rời đi, quần thần dâng thượng tấu, nói đất nước không thể một ngày không vua, kính xin Hiền Vương Phó Tế An giám quốc.
Tuy Tiên Hoàng không lập trữ quân, nhưng Mộ Thanh Uyển là Hoàng Hậu, con cả của nàng là Phó Tế An, mà Phó Tế An luôn được cả triều văn võ ủng hộ, cho nên về tình về lý, nên để Phó Tế An giám quốc.
Phó Tế An không từ chối, tiếp nhận chính vụ từng việc lớn nhỏ trong triều.
Bởi vì Hoàng Thượng đột nhiên băng hà, ban đầu Lễ Bộ phụ trách tang sự từ trên xuống dưới luống cuống tay chân, tuy không đến mức rối tinh rối mù, nhưng sai chuyện vụn vặt rất nhiều.
Vì thế Phó Tế An khuyên Mộ Chi Minh xuất sĩ, trở lại Lễ Bộ.
Mộ Chi Minh cũng đồng ý.
Mặc dù Mộ Chi Minh còn trẻ, nhưng điều lệ lễ tiết đều nhớ rất kỹ, bản thân y lại thận trọng trầm ổn, cho nên sau khi y tiếp nhận gánh nặng đã an bài tất cả thỏa đáng.
Trên thực tế, nếu chỉ bận một mình tang lễ của Tiên Hoàng, Lễ Bộ cũng không hoảng đến như vậy.
Chỉ vì ngoài Tiên Hoàng, còn có tang lễ của Túc Vương.
Nghi lễ hạ táng thân vương Túc Vương, quan tài tiến vào hoàng lăng.
Đây là thỉnh cầu của Mộ Thanh Uyển, cho nên Phó Tế An đã cố gắng giải quyết việc này.
Nhưng chỉ là người lên án không ít, thậm chí có quan văn viết một tấu chương thao thao bất tuyệt tiến hành phê phán.
Phó Tế An xem như nhìn không thấy những tấu chương đó, đó là lần duy nhất cậu ta tùy hứng quyết sách trong mấy chục năm làm vua.
Tháng mười, Phó Tế An đăng cơ trở thành Tân Đế, Mộ Thanh Uyển trở thành Thái Hậu.
Sau đại điển đăng cơ, Mộ Thanh Uyển, người có thể hưởng vinh hoa phú quý không bao giờ hết đưa ra một quyết định khiến người ta hoang mang.
Nàng cạo đầu trở thành ni cô, sống ở chùa Thanh Phong Vân Trần Duyên ngoài vùng ngoại ô, ngày ngày không hỏi thế sự, chỉ niệm kinh Phật, cầu phúc cầu nguyện.
Hiện giờ nàng có thể đi bất cứ nơi nào trên thế gian, nhưng nàng lại làm bạn bên thanh đăng cổ Phật.
Tháng mười một, biên cương Tây Bắc truyền tin chiến thắng.
Cố Hách Viêm suất lĩnh Dung Diễm Quân, chẳng những đánh bại Tây Nhung tộc, thậm chí thừa thắng xông lên đuổi giết quân địch đến tận lãnh thổ Tây Nhung.