Edit: Hạ Vy
______
Chương 25: Đời người có nơi nào không gặp lại.
Trời sáng, chim nhạn vỗ cánh bay về phía nam, tiết trời tuy lạnh lẽo nhưng cũng không đến nỗi rét run. Trong phòng phía đông Mộ phủ, Mộ Chi Minh người mặc y phục Trúc Diệp Thanh, ngồi ngay ngắn trên thư án, cầm bút lông viết đệ tam phong muốn tấu cho Hoàng Thượng.
Trong viện nắng sáng ấm áp, tước minh hót thanh thanh, xung quanh không một tiếng động, trong phòng Thải Vi phụng dưỡng ở một bên, an tĩnh mà giúp Mộ Chi Minh mài mực, Văn Hạc Âm buồn chán đến chết mà nằm ở một bên ghế vân vê mâm trái cây, vô lực mà bỏ vào miệng một quả nho, cậu nhìn nhìn một lúc cuối cùng cũng không nhịn xuống được, mở miệng nói: "Thiếu gia, đừng viết, cho dù ngươi có viết mười phong thư hay một trăm phong thư, thì phu nhân cũng sẽ không cho ngươi đi biên cương."
Mộ Chi Minh cười cười, không hé răng, tiếp tục viết.
"Thiếu gia…" Thải Vi do dự mà mở miệng, "Hiện tại đã bắt đầu mùa đông, phía bắc kia…"
"Thải Vi tỷ, ta nhất định sẽ chăm sóc mình tốt, tỷ đừng lo lắng." Mộ Chi Minh ôn nhu trấn an nói.
Thải Vi thở dài nhấp môi, không nhiều lời nữa, tiếp tục mài mực.
Văn Hạc Âm bên kia lại thả một quả nho vào trong miệng nhai, đem đôi tay gối sau đầu, bắt đầu lải nhải: "Thải Vi tỷ, tỷ không cần buồn khổ, thiếu gia có thể đi được sao. Việc này đều nói không phải mình y muốn được, phu nhân nói không, lão gia cũng không lên tiếng, Hoàng Thượng không để ý tới ngươi, Thất hoàng tử không chịu để ngươi đi, ta còn không rõ sao. Thiếu gia ngươi làm gì nhất định phải đi biên cương? Ngươi có phải ngốc rồi không?"
Thải Vi buông trong tay khối mực trong tay xuống, tiến lên gõ đầu Văn Hạc Âm một cái.
Văn Hạc Âm ôm đầu, không thuận theo cũng không buông tha mà tiếp tục nói: "Vốn dĩ chính là như vậy, ở kinh thành làm công tử vô ưu vô lo không tốt sao, thiếu gia ngươi chính là Yến Quốc Công thế tử, ở kinh thành này, muốn gì có đó. Làm sao lại phải đi đến chốn biên cương gà gặp liền chạy, chó gặp đã ngại, đến cả chim cũng không thèm rải phân kia chịu khổ? Nghe nói bên kia đồ ăn tanh nồng máu tươi, điểm tâm ngươi thích ăn cũng không có."
Thải Vi gật đầu tỏ vẻ thập phần tán đồng, sau đó giơ bàn tay lên tiếp tục đánh vào trán Văn Hạc Âm.
"Thật vậy sao? Ta muốn cái gì sẽ có cái gì đó sao?" Mộ Chi Minh cong mắt cười hỏi, ý cười tựa nắng ấm chói chang, trăng sáng rực rỡ.
"Đương nhiên!" Văn Hạc Âm từ ghế trên nhảy dựng lên, "Ngươi muốn cái gì? Ngươi nói! Ta đi tìm cho ngươi!"
Mộ Chi Minh cười vang, ngôn ngữ leng keng hữu lực, trong mắt ẩn sâu như bãi cát: "Ta muốn thế nhân lấy bốn chữ 'ăn chơi trác táng' để nghị luận ta."
"Ta muốn làm Yến Quốc Công thế tử không dựa dẫm vinh quang danh dự Yến Quốc Công."
"Ta muốn thiên hạ yên ổn này có công lao của Mộ Chi Minh ta."
***
Ba ngày sau, ân sư của Mộ Chi Minh là Trình lão thái phó, người duy nhất từng đi cầu sứ ở Câu Cát quốc lão, tự mình dâng thư cho Hoàng Thượng, lưu loát ba ngàn chữ, nói đệ tử mình bồi dưỡng ba năm, nhất định có thể thay ông kế thừa.
Qua thêm ba ngày nữa, Mộ Chi Minh tiến cung cùng Quý Phi nương nương tân sự một chút.
Cùng ngày hôm đó, thánh chỉ được đưa với phủ Yến Quốc Công, Mộ Chi Minh nhậm chức Lễ Bộ ngoại lang viên, đi đến Đông Bắc biên cương.
Thánh chỉ không thể trái, cho dù Mộ Bác Nhân cùng Cung thị có không muốn hay đau lòng đi nữa thì cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Trước khi rời kinh, Mộ Chi Minh đã tranh thủ đến Cố phủ, hỏi dì Lương có muốn gửi đồ vật cho Cố Hách Viêm hay không. Dì Lương nắm tay Mộ Chi Minh, nói y chuyến này xa xôi, đường đi vất vả, nơi nào còn có thể phiền y mang đồ giúp đi biên cương, chỉ muốn giúp bà hỏi thăm Cố Hách Viêm vài câu, bảo hắn chăm sóc mình cho tốt.
Sau đó Mộ Chi Minh lại vào cung gặp mặt Phó Tế An, Phó Tế An lúc này đã trầm ổn không ít, tuy không muốn y rời đi, nhưng cũng không khóc nháo. Mộ Chi Minh nhắc cậu ta phải đọc sách cho tốt, lại nhớ đến chuyện, sau khi y từ chuyến đi này trở về, Thái Tử Phó Khải đã nhập Đông Cung, Phó Nghệ được phong Túc Vương, Phó Tế An được phong Hiền Vương, lúc đó đã bắt đầu mưa tanh gió máu tranh quyền đoạt vị, nghĩ đến thôi trong lòng không khỏi cảm khái.
Nhưng cũng vì nguyên nhân là như thế, chuyến đi này y nhất quyết không thể không đi, chỉ có lập được công trạng, sự nghiệp mới có thể bảo vệ Mộ gia.
***
Sau khi cùng mọi người từ biệt, Mộ Chi Minh quần áo nhẹ nhàng đơn giản lên đường, mang theo bên mình thị vệ Văn Hạc Âm bảo hộ.
Sau khi Mộ Chi Minh rời khỏi kinh thành ngày thứ mười một, Phó Nghệ tiến đến Phượng Nghi Cung thỉnh an. Quý Phi nương nương lười biếng mà ngồi như La Hán ở trên giường, cười một cái lại kêu gã tới cùng nhau cắn hạt dưa, nói chuyện phiếm: "Hiện giờ Ly Chu đi rồi, Tế An không có thư đồng đã trở thành một người tĩch mịch, ngươi có rảnh thì tới Phượng Nghi Cung cùng nó chơi nhiều một chút."
Thấy Phó Nghệ gật đầu đáp ứng, Quý Phi nương nương lại nói: "Nghệ Nhi ngươi nhớ Ly Chu không? Ai nha, hai ngươi từ nhỏ đã là tri kỷ, lúc này mới đi không mấy ngày, ta có chút nhớ hắn."
Phó Nghệ nhìn khuôn mặt Quý Phi nương nương, chỗ sâu trong ánh mắt ẩn một chút sắc bén: "Người ngưỡng mộ hắn."
Quý Phi nương nương hơi giật mình, ngước mắt nhìn Phó Nghệ một cái, theo sau mỉm cười nói: "Ngươi bất quá là đọc quyển du ký của ta thuở nhỏ hồ đồ viết, làm sao cứ nhắc mãi?"
Phó Nghệ nói: "Ta nói sai rồi sao? Lưu lạc giang hồ, phóng ngựa hát vang, vô câu vô thúc*…"
(*Vô câu vô thúc: không bị quản thúc, kìm chế, tự do tự tại.)
Quý Phi nương nương duỗi tay, tựa như đối với hài tử không chút lưu tình mà gõ đầu Phó Nghệ, thở hừ hừ vài cái: "Ngươi chạm chỗ đau của ta, hừ."
Phó Nghệ cúi đầu, câm miệng tùy ý nàng gõ.
Quý Phi nương nương càng gõ càng tức giận, không để ý Phó Nghệ nữa, nàng bắt một phen hạt dưa, lẩm bẩm nói: "Cũng không biết tiểu Ly Chu tới nơi chưa…"
***
Đại mạc sa như tuyết, trăng bạc như câu, tiếng trống kèn vang dội bên ngoài, trong quân doanh đại trướng, chúng tướng sĩ chỉnh tề ngồi trên trong trướng, hướng chủ soái báo cáo tình hình hôm nay.
Tuy Cố Hách Viêm năm ấy mười chín tuổi, nhưng uy vọng cực cao, các tướng sỹ không báo cáo bên dưới đều không dám lên tiếng, cả hơi thở cũng ngưng trệ lại. Bọn họ len lén xem biểu tình của người trên kia, chỉ thấy Cố Hách Viêm hơi nhíu mày, biểu tình nghiêm túc mà nghe rõ sự việc, độn lương, luyện binh chờ công việc, thưởng phạt phân minh.
Mãi đến khi vị tướng sỹ cuối cùng bẩm báo, Cố Hách Viêm không biết vì sao mà tâm thần không yên, ánh mắt cứ liên tiếp nhìn về phía mành trướng, làm tướng sỹ kia cho rằng mình nói có chỗ không đúng, mồ hôi lạnh bắt đầu ứa ra. Nhưng may thay, sau khi gã bẩm báo xong, Cố Hách Viêm cũng không trách mắng gì, chỉ gật đầu nói vất vả.
Chính lúc này, mành trướng đột nhiên bị xốc lên, tướng sĩ ôm quyền quỳ một gối xuống đất: "Báo! Lễ Bộ ngoại lang viên triều đình phái đã đến!"
Vừa dứt lời, ngay sau đó, một đám chúng tướng sĩ lập tức trơ mắt nhìn chủ soái trầm ổn thường ngày của bọn hắn nhanh chóng đứng lên, trong lòng hoảng loạn nhưng ngoài mặt không cảm xúc mà đi ra ngoài.
Đi đường mệt mỏi, bôn ba mấy ngày xe ngựa mới thong thả mà tiến quân doanh, ngừng ở mộc chòi canh gác, rèm vải bị xốc lên, Văn Hạc Âm linh hoạt nhảy xuống xe ngựa, sau đó lập tức xoay người đỡ người phía sau.
Mộ Chi Minh người mặc y phục ám màu xanh lá bên trong, khoác bên ngoài là áo choàng văn vân trắng thuần, y xua xua tay ý bảo không cần Văn Hạc Âm đỡ, chính mình chậm rãi xuống xe ngựa, sau đó nghiêng người che miệng ho khan vài tiếng.
Văn Hạc Âm ôm cánh tay lắc đầu, bày ra biểu tình, khó chịu lắc đầu nói, "Ngươi nhìn chính ngươi xem."
Mộ Chi Minh cười nhạt, nói câu "Ho hai tiếng không được sao", sau đó ngẩng đầu trông về phía xa, bóng đêm nặng nề, năm mươi huyền phiên lửa trại, chiến sự biên cương chiến sự mới ổn định, quân doanh an tĩnh túc mục, nhưng này đầy trời cát vàng rõ ràng còn cất giấu một tia mùi máu tươi, Mộ Chi Minh còn ở cảm khái, chợt nghe dồn dập tiếng vó ngựa từ xa đến gần, y quay đầu nhìn lại.
Khí vũ bất phàm bạc khải nhung trang thiếu niên tướng quân đánh mã mà đến, cách y mấy thước đã nhảy xuống ngựa, hai gã tướng sĩ đi sau vẻ mặt hoang mang, vội vàng làm theo.
Cố Hách Viêm nhảy xuống ngựa, ánh mắt liếc nhìn Mộ Chi Minh ở phía xa xa kia một cái, sau đó nhanh chóng đi đến bên y.
Danh Sách Chương: