Edit: Hạ Vy
______
Chương 46: Ngàn vạn lần không nghĩ đến là y.
Thời gian thấm thoát trôi qua, tựa như bóng ngựa trắng phớt qua khe cửa, thoáng chốc đã đến tháng năm, hạnh hoa hơi vũ. Mộ Chi Minh lúc này cũng vừa tròn hai mươi, chuẩn bị làm lễ gia quan*, đến từ đường Thái Miếu tế bái thiên địa cùng tổ tiên.
(*Lễ gia quan hay còn gọi là lễ đội mũ là ngày lễ trưởng thành được tổ chức khi thanh niên tròn 20 tuổi.)
Cũng cùng năm này, Thải Vi vô tình vấp phải phiến đá ở hèm nhỏ, cư nhiên đâm trúng vào trong lòng một thư sinh, chính vì sự tình cờ ấy, mà bọn họ đã nên mối lương duyên.
Vẫn là một năm này, chiến sự ở biên cương dần ổn định, cánh tay phải của Cố Hách Viêm bị trúng mũi tên độc, thụ thương mấy tháng chưa lành. Tướng sĩ trong Dung Diễm Quân thấy hắn như vậy vô cùng lo lắng, một mực khuyên bảo hắn quay về dưỡng thương. Nhưng Cố Hách Viêm tính tình cố chấp, dù có khuyên bảo thế nào đều bỏ ngoài tai, kiên trì mang thương mà xử lý quân vụ. Không ai khuyên ngăn được gì, vì thế mười sáu đại tướng chỉ còn cách dứt khoát cầu Hoàng Thượng ban thánh chỉ, lấy thiên mệnh khó cãi áp chế Cố Hách Viêm, buộc hắn trở về.
Hoàng Thượng vừa nghe đến đã tức giận, cứng rắn nói: "Phải chạy nhanh trở về cho trẫm!"
Các tướng sĩ mang thánh chỉ đến, không chút chậm trễ dứt khoát đem chủ soái của bọn họ nhét vào xe ngựa, không quản ngày đêm đưa về kinh thành.
Mười lăm tháng sáu, đêm khuya, tiếng kêu của ô thước quyện vào nhau lanh lảnh khắp nơi, ánh sao lấp lánh phủ đầy trời đêm, trong thành có lệnh cấm đi lệnh ban đêm, vì vậy một kinh thành to lớn thoáng chốc tĩnh mịch, không một tiếng động. Chỉ trừ đoàn người mặc khôi giáp đen, hộ tống một bên xe ngựa âm thanh khe khẽ, chạy thẳng vào thành, đám thủ vệ canh gác trông thấy bọn họ cũng không ai dám ngăn cản, rộng cửa mời vào.
Rất nhanh xe ngựa đã dừng trước Cố phủ, tiểu tướng sĩ tiến lên vén rèm: "Tướng quân, chúng ta tới rồi."
Từ trong xe ngựa thanh niên một thân y phục màu trà, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn phi phàm đi ra. Gương mặt hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi, đôi môi trắng bệch, nhìn qua không có một chút tinh thần, cánh tay rõ ràng còn thương tích chưa lành, hơi mất tự nhiên mà cong ở trước ngực, ngay cả một chút sức lực cũng không có. Tên tiểu binh lính vừa rồi tiến đến ý muốn đỡ hắn xuống ngựa nhưng lại bị Cố Hách Viêm lắc đầu cự tuyệt.
Cố Hách Viêm đứng trước cửa Cố phủ, ngẩng đầu nhìn tấm biến màu đỏ treo trên đó, cảm thán vạn phần: Thiếu gia rời nhà, cuối cùng cũng gặp lại, nơi ở quen thuộc nhưng mọi chuyện lại quá xa lạ.
Một nhà dì Lương đã sớm biết hôm nay Cố Hách Viêm sẽ trở về, vì thế đã đứng ở cửa chờ hắn. Sau khi thấy mặt thiếu gia năm nào đã lâu không gặp, bọn họ hành lễ gọi một tiếng "Thiếu gia", hốc mắt chẳng hiểu vì sao mà lại ửng đỏ, không nói thêm gì. Y sư của Dung Diễm Quân, Hạ Vô Thiên tiến lên một bước nói: "Tướng quân, đi đường vất vả, không còn sớm nữa ta giúp ngài đổi thuốc sau đó nhanh chóng nghỉ ngơi."
Dì Lương nghe thấy, bèn biết hiện tại không phải lúc xuân thương thu buồn, vội nói: "Thiếu gia, phòng của ngươi đã dọn dẹp xong, mau đi nghỉ ngơi."
Cố Hách Viêm để dì Lương sắp xếp cho tướng sĩ của Dung Diễm Quân, sau đó nói với Hạ Vô Thiên: "Đi thôi, về phòng đổi thuốc."
"Cô nương, có thể đem đến cho ta một chậu nước không?" Hạ Thiên Vô chắp tay đối Quyên Nương nói, Quyên Nương vội gật đầu làm theo.
Nàng tức tốc đi bưng nước ấm tới phòng của Cố Hách Viêm, đem chậu nước đặt trên giá gỗ, Quyên Nương thu xếp xong, vừa ngẩng đầu đã lập tức chế miệng lại.
Cố Hách Viêm ngồi ở trên giường đổi thuốc, y phục cởi bỏ một nửa, để lộ cánh tay phải với một mảng máu đỏ mơ hồ, tháo băng trắng băng bó ra, lộ rõ miệng vết thương thối rữa thoạt nhìn rất đau đớn. Quyên Nương đau lòng đến hốc mắt đỏ cả lên, thở ngắn than dài.
"Quyên Nương, ngươi đi nghỉ ngơi đi." Cố Hách Viêm ngước mắt, nhẹ giọng nói, "Bên này không cần chờ."
Quyên Nương gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng.
Hạ Thiên Vô giúp Cố Hách Viêm đắp lại thuốc xong, sau đó cũng không làm phiền hắn mà cáo lui, Cố Hách Viêm nhẹ tay mặc trung y lại, ở trên giường nhắm mắt, nơi ở thuở niên thiếu vốn quen thuộc lại an tâm, hắn nhắm mắt không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ, ánh nến bên ngoài lập loè mơ hồ, nhiều năm qua thiếu niên tướng quân chưa bao giờ có được một giấc ngủ yên ổn như vậy.
Trong mộng, vẫn là biên cương cát vàng đầy trời, hắn mặc trên mình khôi giáp khải bạc chiến đấu anh dũng, xích mã nhảy lên, mũi tên dị tộc gào thét lén bay về phía hắn. Thế gian hết thảy đều như vậy, thong thả một cách lại thường, mỗi một phút một giây một tia một sợi, hắn đều xem đến rõ ràng.
Ngay cả hắn đã biết chuyện này sẽ xảy ra, rõ ràng đến như thế, vậy mà, hắn không cách nào tránh được.
Quả thật là lúc mũi tên ấy bắn ra, hắn vẫn có thể tránh thoát.
Kiếp trước hắn đã sớm trúng qua độc tiễn, cho nên đời này đã sớm có phòng bị, lúc đó chỉ cần hắn nghiêng người sang một bên đã có thể tránh khỏi mũi tên độc, miễn đi đau đớn cho hắn.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Cố Hách Viêm có chút do dự.
Chỉ vì hắn nhớ đến kiếp trước, sau khi hắn bị thương hồi kinh, Mộ Chi Minh đã đến thăm hắn một lần.
Nếu là đời này hắn không bị thương, Mộ Chi Minh không tới thì phải làm sao bây giờ?
Giữa lúc hắn còn đang đắn đo, không kịp phòng bị cứ thế mà bị mũi tên độc đăm thẳng vào cánh tay, máu tươi từ trong chảy ra nhiễm đỏ cả ống tay áo, đau đến mức cả người Cố Hách Viêm run rẩy, gió lớn thổi mạnh cuốn theo mùi máu tươi dày đặc thấm đẫm không gian, hắn cười trừ một cái, tự làm tự chịu.
Khi Cố Hách Viêm từ trong mộng tỉnh lại, ánh mặt trời bên ngoài đã sáng tỏ.
Thuốc tê hôm qua băng vào đã hết hiệu quả, hiện tại miệng vết thương không có thuốc cầm chừng, đau đớn không thôi, nhưng đau đớn nhiều như vậy rồi, Cố Hách Viêm vốn đã quen từ lâu.
Ngoài cửa sổ tước minh hót thanh thanh, ánh nắng sáng rực, không còn nghe thấy tiếng chém gϊếŧ cùng tiếng kèn làm Cố Hách Viêm cảm thấy thoáng như mình đang trong mơ, hắn mở mắt cảm thụ được yên bình này, sau đó lưu luyến mà chuẩn bị đứng dậy, hắn biết hôm nay mình không nhàn rỗi, trở lại kinh thành, còn một đống đạo lý đối nhân xử thế đang chờ hắn giải quyết.
Đột nhiên lúc này, bên ngoài truyền lên tiếng nói chuyện, kỳ thật giọng nói không lớn lắm, nhưng Cố Hách Viêm là người tập võ, lục căn nhạy bén, dù nhỏ như vậy vẫn nghe rõ mồn một.
"Công tử, thiếu gia chúng ta chắc hẳn chưa tỉnh đâu."
Là dì Lương đang nói chuyện.
Nhưng Cố Hách Viêm hoàn toàn không thể nghĩ đến người nói chuyện với dì Lương lại sẽ là người đó.
"Ừm, hắn đi đường mệt nhọc, ngủ một chút cũng tốt."
Giọng nói thương nhớ ngày đêm truyền đến bên tai thoáng chốc lệnh Cố Hách Viêm ngồi dậy trên giường, bởi vì động tác dứt khoát lại mạnh mẽ, vô tình đụng đến miệng vết thương, làm hắn đau đến mức mi tâm cũng nhăn lại.
Nhưng Cố Hách Viêm căn bản không quan tâm đến nó, hắn hoảng hốt mà nhìn chăm chăm vào cánh cửa, tựa như muốn dùng ánh mắt của mình xuyên thẳng qua cửa gỗ kia, đem toàn bộ khung cảnh bên ngoài nhìn thấy tất cả, và cả con người hắn mong nhớ.
Mộ Chi Minh? Làm sao lại là y?
Danh Sách Chương: