Mộ Chi Minh thay đổi nhanh như chong chóng, trải qua nỗi băn khoăn ở kinh thành, chiến hỏa phân tranh, hoàng tử đoạt quyền. Bỗng nhiên y nhìn thấy một mảnh tình cảm chân thành, Mộ Chi Minh từ đây luân hãm, vô pháp tự kìm chế. Nhưng mà đại hôn màn đêm buông xuống, Cố Hách Viêm đối với y nói câu đầu tiên, lại là:
"Ta biết, ta chỉ là thế thân của hắn."
Mộ Chi Minh: "???"
Phu quân, đầu óc có tật chăng?
Cố Hách Viêm: "Không sao."
Mộ Chi Minh: "..."
Cố Hách Viêm: "Đợi cho mọi thứ yên ổn, ta sẽ thả ngươi đi tìm hắn, tuyệt đối sẽ không dây dưa với ngươi."
Mộ Chi Minh: "..."
Cố Hách Viêm: "Bị ngươi lợi dụng, ta cam tâm tình nguyện."
Mộ Chi Minh: "..."
Cố Hách Viêm: "Ngươi có thể thật lòng thoải mái trước mặt ta, ta đã thấy đủ, sẽ không cầu quá nhiều."
Mộ Chi Minh không thể nhịn được nữa, túm người đi về phía sương phòng.
Cố Hách Viêm: "Đi nơi nào?"
Mộ Chi Minh gần như nghiến răng nghiến lợi, nói: "Viên! Phòng!"
CP: Thâm tình nhưng ít lời tướng quân Cố Hách Viêm công × Thông tuệ nhưng phúc hắc công tử, Mộ Chi Minh thụ.