[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidich
CHƯƠNG 160
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chu Hải Quyền lái xe tới đón cậu, Tiếu Dao ra cửa, ra cửa liền cảm nhận được một trận gió ấm thổi đến, bên ngoài có chút oi bức.
Hôm nay thời tiết kỳ thật không được tốt, nghe nói buổi tối sẽ có mưa to. Trước khi bão táp đến, cả không khí cũng là xao động, lộ ra không an phận.
Chu Hải Quyền đứng ở bên cạnh, thấy cậu ra tới, liền cười mở cửa xe.
Tiếu Dao dừng lại, đánh giá trên dưới Chu Hải Quyền một chút, nói: "Anh mặc chính thức đến vậy, em có cần quay về đổi một bộ không?"
"Em lên xe đi." Chu Hải Quyền cười nói.
Tiếu Dao cười cười, liền tiến trong xe, tiến vào liền nhìn thấy trên chỗ ngồi đặt một bó hoa hồng lớn.
"Lại mua hoa." Gần đây Chu Hải Quyền tặng cậu quá nhiều hoa hồng, nhà cậu đã sắp không đặt nổi nữa, đặc biệt là buổi tối ngày《 Mẫu Đan Đình 》 công diễn kết thúc đó, hoa hồng Chu Hải Quyền tặng đặt đầy cả hậu trường, dẫn tới những người khác đều đi theo chụp ảnh, cậu không lấy được, cuối cùng đều chia cho mọi người.
Kẻ có tiền chính là tùy hứng.
"Em không phải thích hoa sao?" Chu Hải Quyền vào trong xe, nói, "Hôm nay dẫn em đến một nơi tốt ăn cơm."
Nếu là cầu hôn, Chu Hải Quyền tự nhiên là đã tỉ mỉ an bài, anh tuy không làm đến đặc biệt lớn đặc biệt lãng mạn giống Chu Hải Vinh vậy, nhưng phân đoạn nên có vẫn là có, trong đó liền bao gồm hoa, tiếp người tặng hoa hồng, đến nhà ăn, trên bàn cũng đều cắm hoa hồng.
Bữa cơm này ăn rất bình thường, ít nhất so với Tiếu Dao nghĩ bình thường hơn một ít, cậu còn tưởng rằng buổi tối hôm nay Chu Hải Quyền sẽ có động tác lớn gì, kết quả một bữa cơm ăn xong, thế nhưng cái gì cũng chưa phát sinh.
Ăn xong cơm, hai người cũng không sốt ruột rời đi, ngồi ở chỗ kia nghe âm nhạc.
Nhà hàng bọn họ ăn cơm rất có cách điệu, thời điểm ăn cơm vẫn luôn có người ở bên cạnh diễn tấu, có đàn dương cầm, cũng có kéo đàn violon, Chu Hải Quyền nghe xong một hồi, bỗng nhiên nói: "Anh xem đến ngứa tay."
"Vậy anh đi lên thử xem a," Tiếu Dao cười nói, "Em còn chưa từng thấy anh đàn dương cầm đó."
Theo lý thuyết người Chu gia, dương cầm hình như là kỹ năng có sẵn, mỗi người đều biết, Chu Hải Quyền ưu tú như vậy, đại khái là biết.
Chu Hải Quyền liền cười cười, nói: "Vậy anh đi lên thử xem, đàn một khúc cho em."
Anh nói liền đứng dậy đi qua, Tiếu Dao cười cười, dựa vào trên ghế, một bàn tay chống cằm, lười biếng mà nhìn Chu Hải Quyền. Cậu hôm nay uống chút rượu vang đỏ.
Người đàn dương cầm nhường vị trí cho Chu Hải Quyền, sau khi Chu Hải Quyền ngồi xuống, duỗi tay thử một chút, sau đó ngẩng đầu cách hoa nhìn Tiếu Dao một cái, Tiếu Dao liền vẫy vẫy tay.
Chu Hải Quyền đàn dương cầm chính là không tồi, khúc này cơ hồ mỗi người đều biết, là 《Kỷ niệm tình yêu 》.
Chu Hải Quyền đàn dương cầm cũng rất đẹp trai, Tiếu Dao thật sự cảm thấy mình có thể là đời trước cứu vớt hệ Ngân Hà, mới có vận khí tốt như vậy.
Tiếng dương cầm tiếng như nước chảy, Tiếu Dao dựa vào ghế, nghe xong còn cảm thấy chưa đã thèm. Chờ Chu Hải Quyền trở về, cậu liền ngồi ngay ngắn, nói: "Anh còn có cái gì là không biết sao?"
"Đàn thế nào?"
"Được." Tiếu Dao nói, "Em vốn dĩ còn tưởng rằng anh nhiều nhất sẽ đàn một vài bài đơn giản."
"Nhà của chúng ta anh xem như đàn tương đối kém, anh ở phương diện này thật sự không linh quang." Chu Hải Quyền nói.
"Đã đủ tốt, anh cũng chừa chút đường sống cho người khác, anh biết không, em trước kia nhìn anh, đều sẽ bị anh làm cho tự ti, nghĩ em vốn dĩ cũng không tính là kém, khi còn nhỏ cũng thường được người khen, kết quả vừa so với anh, thì cái gì cũng không phải."
"Khuyết điểm anh cũng không ít, chờ về sau cùng nhau sinh sống, em chậm rãi sẽ phát hiện. Cho nên đừng tâng bốc anh vội." Chu Hải Quyền cười cười, nói, "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài tản bộ."
Nhà ăn ở cạnh bờ sông, qua một con phố chính là bờ sông, đại khái là duyên cớ thời tiết không tốt, gió rất lớn, thổi đến rất mạnh. Hai người đi dọc theo bờ sông, đi rồi lại đi, Chu Hải Quyền liền dắt lấy tay Tiếu Dao.
Hai người bọn họ đều là kiểu thích dắt tay, mười ngón giao nhau, cũng không cần quá nói nhiều. Gió dần dần mà càng lúc càng lớn, cây liễu bên bờ sông đều bị thổi cong eo, hai người vừa mới chuẩn bị trở về, hạt mưa liền rơi xuống.
Khi hai người bọn họ trở lại trong xe, trên người đều ướt, cũng may là mùa hè, không tính lạnh, Chu Hải Quyền cầm khăn lông đưa Tiếu Dao, Tiếu Dao lau lau nước mưa trên mặt, nhìn đèn đường ngoài xe cơ hồ bao phủ trong mưa to, nói: "Dự báo thời tiết nói sắp có mưa to, vậy mà mưa thật."
Đều đã mưa, cũng không có nơi khác để đi, Chu Hải Quyền liền nói: "Chúng ta trở về đi, đưa em về nhà trước."
Tiếu Dao "Ân" một tiếng, quay đầu phát hiện Chu Hải Quyền đã cởi đi áo khoác tây trang, áo sơmi bên trong ướt, dán lên thân, lộ màu da.
Suy nghĩ của cậu lập tức đã bị kéo trở về, lấy khăn lông lau lau cổ.
Nơi ăn cơm cách nơi cậu ở rất gần, hơn mười phút đã đến, mưa lại còn đang rơi, một chút ý tứ ngừng lại cũng không có. Chu Hải Quyền đậu xe xong, cầm áo khoác nói: "Em đừng xuống xe vội."
Anh nói liền đội áo khoác xuống xe, sau đó vòng đến bên này của cậu, Tiếu Dao mở cửa xe, chạy nhanh chui vào phía dưới áo khoác, hai người đội áo khoác chạy vào bên trong tiểu khu, áo khoác kia căn bản che không được hai người, nước mưa còn bắn ướt ống quần, rất lạnh, nhưng rất khiến người hưng phấn, Tiếu Dao bỗng nhiên nở nụ cười, một bàn tay bắt lấy cánh tay Chu Hải Quyền, hai người chạy vào trong sảnh, trên người tất cả đều ướt.
"Lúc trước khi em học cấp ba, cùng bạn học đi ra ngoài chơi, kết quả gặp phải mưa to, bị nhốt ở phía dưới trạm xe buýt, cũng ướt hết." Tiếu Dao vừa nói vừa móc chìa khóa ra mở cửa, cười nói, "Ngẫu nhiên trúng mưa cũng không tồi."
Áo khoác Chu Hải Quyền đều ngậm nước, anh vẫy vẫy áo khoác ở hành lang, giọt nước tí tách chảy một mảnh, Tiếu Dao nói: "Đưa em đi."
Chu Hải Quyền liền đem áo khoác đưa cậu, vào nhà đóng cửa lại. Tiếu Dao trực tiếp đem quần áo vắt lên trên giá trong phòng vệ sinh, cầm khăn lông đưa Chu Hải Quyền lau, bản thân đi phòng ngủ tìm quần áo Chu Hải Quyền có thể thay.
Chỉ là vóc người hai người khác rất nhiều, quần áo của cậu Chu Hải Quyền cũng không cách nào mặc, chỉ tìm được một chiếc áo ngủ, cậu trước kia mua, bởi vì có chút lớn, lúc mặc cơ hồ lỏng lẽo, cậu liền đặt ở trong ngăn tủ.
Cậu cầm áo ngủ ra tới, nói: "Anh đi thay cái này đi, em hong khô quần áo của anh rồi mặc lại."
Chu Hải Quyền cái gì cũng chưa nói, động thủ là muốn cởi nút thắt, Tiếu Dao nói: "Đi toilet đổi."
Chu Hải Quyền liền cười, nói: "Anh không sợ em nhìn."
Tiếu Dao nói: "Nước mưa có mùi, để anh đi phòng tắm xa chút rồi hẳn thay."
Chu Hải Quyền lúc này mới cầm áo ngủ đi vào, Tiếu Dao nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nước ào ào lạp lạp, thở ra một hơi, trong lòng lại bắt đầu nhảy dựng lên, xoay người nhìn nhìn ban công, mưa hình như còn đang rơi.
Người không giữ, trời cũng muốn giữ.
Buổi tối hôm nay là trốn không thoát sao?
Cậu vốn dĩ muốn đem áo khoác của Chu Hải Quyền ném vào máy giặt hong một chút, nhưng lại sợ quần áo của Chu Hải Quyền không thể trực tiếp ném vào máy giặt, tây trang áo khoác của anh, hẳn là rất đáng giá. Tiếu Dao nghĩ nghĩ, vẫn là đặt ở trên ghế trước.
Chỉ chốc lát Chu Hải Quyền đã xối nước xong ra tới, áo ngủ kia mặc ở trên người anh, thế nhưng cả cẳng chân đều che không được, cũng may vạt áo ngủ thấp, mặc vẫn ổn. Tiếu Dao thấy anh ra tới, chính mình liền đi vào tắm rửa, lần này tắm đặc biệt cẩn thận, tắm đến chính mình mặt đỏ tâm nhiệt, trọng điểm rửa sạch một chút cúc hoa, e lệ đến không được.
Cậu hy vọng buổi tối hôm nay tốt nhất cái gì cũng đừng nên phát sinh, cậu cảm thấy mình còn cần lại chuẩn bị tâm lý thêm......
Tắm rửa xong, cậu mặc một cái quần xà lỏn, một cái áo thun ra tới, Chu Hải Quyền nói: "Bên ngoài còn đang mưa, hôm nay phỏng chừng lái xe cũng không an toàn."
Tiếu Dao "Nga" một tiếng, ngồi xuống chỗ sô pha, Chu Hải Quyền đang xem TV, đang phát phim phóng sự, kể về động vật Châu Phi. Cậu nhấp môi, nghĩ lời vừa rồi của Chu Hải Quyền, có phải vì ngủ lại tìm lấy cớ hay không.
Bởi vì nhà cậu là có ô che mưa, đưa Chu Hải Quyền lên xe không thành vấn đề, chính là Chu Hải Quyền nói thời tiết này lái xe không an toàn, ngược lại không biết nói cái gì...... Cũng xác thật không an toàn, mưa lớn đến vậy.
Hai người đều có tâm tư, ngồi ở trước TV đại khái hơn mười phút, Tiếu Dao bỗng nhiên cảm thấy tiếng mưa bên ngoài rơi nhỏ.
"Hình như ngừng rồi......" Cậu nói với Chu Hải Quyền.
Chu Hải Quyền quay đầu hỏi: "Phải không?"
Tiếu Dao liền đi đến chỗ ban công, kéo cửa ban công ra nhìn thoáng qua: "Thật sự ngừng, phỏng chừng là sắp dứt."
Chu Hải Quyền không nói chuyện, tim cậu đập như trống, nói: "Nếu không, anh nhân lúc này không mưa chạy nhanh trở về đi, đừng đợi lát nữa mưa lớn, anh lái xe lại không an toàn."
Chu Hải Quyền trầm mặc một hồi, môi giật giật...: "......Vậy được rồi."
Anh nói liền đứng lên, trong lòng Tiếu Dao rất rối rắm, cũng không biết mình là hy vọng Chu Hải Quyền nhanh đi, hay là hy vọng anh đừng đi, cậu đi lấy áo khoác trên ghế giao cho Chu Hải Quyền, Chu Hải Quyền nhận, nói: "Anh mặc như thế này về nhà, dì Vương bọn hạ thấy, không biết nghĩ như thế nào nữa."
Tiếu Dao mới ý thức được mình đã quên giúp anh hong khô quần áo ướt đã cởi ra. Cậu lại rối rắm, tim đập đặc biệt mau, nói: "Nếu không......"
Chu Hải Quyền liền nhìn chằm chằm cậu.
Tiếu Dao thấy trong mắt anh có lửa, nên không dám tiếp tục nói nữa, Chu Hải Quyền lại nói thay cậu: "Nếu không anh ở lại nhà em một đêm đi, anh sợ trên đường lại mưa."
Giọng nói Tiếu Dao nóng hỏi, "Ân" một tiếng. Ngẩng đầu lại thấy Chu Hải Quyền lại đến gần mình một bước, nhìn chằm chằm mình.
Sắp tới sắp tới, Tiếu Dao kích động khẩn trương mà nghĩ, cậu nuốt một ngụm nước miếng, lui một bước về sau, lui đến chỗ sô pha.
"Tiếu Dao......" Chu Hải Quyền gọi cậu.
"Ân."
"Em biết anh ở lại là muốn làm gì không?" Chu Hải Quyền hỏi.
"Anh muốn làm gì......"
Chu Hải Quyền cười một tiếng, sau đó đột nhiên quỳ một gối xuống đất, từ trong túi áo khoác móc ra một cái hộp nhỏ.
Tiếu Dao không nghĩ tới anh đột nhiên diễn một màn này, sửng sốt một chút, liền thấy Chu Hải Quyền mở cái hộp nhỏ kia cái ra, thế nhưng là hai chiếc nhẫn.
......
Cậu cho rằng Chu Hải Quyền muốn ngủ mình, thì ra Chu Hải Quyền là muốn cầu hôn mình.
Cậu cũng không biết là nên vui vẻ, hay là nên e lệ.
"Được không?" Chu Hải Quyền hỏi.
Tiếu Dao đặc biệt ngượng ngùng, tay nắm ở sau lưng, nghĩ mình nên học như trong TV vươn tay tới, nói một tiếng "Em nguyện ý" sao?
Cậu cảm giác thời điểm xem TV cảm thấy rất tầm thường, thật sự muốn phải như thế, lại rất xấu hổ.
Cậu cũng không nói chuyện, mà là vươn bàn tay ra, Chu Hải Quyền cũng không nói thêm lời linh tinh "Em muốn gả cho anh hay không" gì, hai người trầm mặc đem nhẫn đeo lên, Chu Hải Quyền chỉ hôn ngón tay cậu một cái, Tiếu Dao cảm thấy mình không nói gì, nên làm chút cái gì, để biểu đạt tình ý của mình, vì thế cậu liền tiến lên một bước, ôm Chu Hải Quyền vào trong lòng.
Lúc này, hẳn nên hôn một cái nhỉ?
Tiếu Dao sau này nghĩ, một khắc kia cậu đại khái vẫn là bị loại đồ vật thần thánh như nhẫn đả động, trong lòng đặc biệt mềm, tình yêu tràn lan, cho nên mới sẽ ôm đầu Chu Hải Quyền, chủ động hôn anh.
Nhưng là sau khi hôn rồi, mọi việc đã không phải cậu có thể khống chế, Chu Hải Quyền đứng lên từ trên mặt đất, ôm cậu, áp bách thân thể bắt đầu hôn cậu.
Từ khi xe lái vào trong khu nhà của Tiếu Dao, anh đã quản không nổi dục vọng của mình rồi, từ xe về đến nhà, từ thời điểm tắm rửa đến xem TV, trong đầu anh đều suy nghĩ đến giờ khắc này, đây là buổi tối mà hai người đều biết tất nhiên phải phát sinh chút gì đó, thân thể anh vẫn luôn là căng chặt, nghẹn một cổ khí, hiện giờ tìm được con đường phát tiết, anh đã là vị hôn phu của Tiếu Dao, có thể sử dụng quyền lợi của mình, làm nghĩa vụ của mình.
Tiếu Dao lúc bắt đầu phối hợp đến phía sau lại phản kháng, run rẩy giống như muốn cự còn nghênh, nói: "Không được...... Không được...... Em...... Anh......"
Lời nói không được gì, đã thay đổi. Chu Hải Quyền vốn dĩ cũng không nghĩ làm tới cùng, chỉ nghĩ nửa người dưới có thể giải tỏa được một chút là được, đoạn sau cũng không kiềm chế được nữa, bởi vì Tiếu Dao khuất tùng anh.
Tiếu Dao đã cho, anh nếu còn có thể phanh lại, vậy cũng quá không phải đàn ông!
Nam Thành đã một tháng không có mưa, hiện giờ đã là mùa hè, rất nóng, toàn thành đều đang chờ trận mưa này. Đất đai quá cơ khát, cần đến nước mưa làm dịu.
Hô hấp thô nặng của Chu Hải Quyền huân cậu, huân đến cậu run rẩy, đầu lưỡi Chu Hải Quyền ẩm ướt, vươn vấn thân thể cậu. Cửa sổ truyền đến tiếng mưa rơi tích táp, tiếng gió hỗn loạn.
Trời lại mưa, vạn chúng chờ mong một trận mưa to.
Tiếu Dao đột nhiên nhớ tới hoa cậu đặt ở trên ban công, hoa đã kết nụ, bị gió thổi run run, nó yêu kiều sợ hãi thế nào, cũng không trốn được, nó trốn không được ngọn gió khiến nó run rẩy, cũng trốn không được mưa to sắp đến.
Trận mưa này, ngay từ đầu rơi cũng không lớn, giọt mưa đánh vào nụ hoa, nụ hoa kia nguyên bản chỉ nở hơn một nửa, thế nhưng bị giọt mưa tích táp gõ khe hở càng lúc càng lớn, nước mưa dính ướt cánh hoa, cánh hoa không chịu nổi sức nặng, thế nhưng hoàn toàn giãn nở ra, nước mưa lại chờ không kịp mà chảy vào, ướt nhụy hoa, cả đóa hoa đều ướt đẫm, nặng trĩu, cơ hồ áp cong đầu cành. Nhưng giọt mưa còn chưa chịu bỏ qua cho nó, dày đặc mà gõ, nhụy hoa rốt cuộc cũng tàn, hương khí trà trộn vào nước mưa, tích táp mà chảy xuống.
Tiếu Dao cảm thấy chính mình giống như là hoa trong mưa, bị vô tình tàn phá, mật tâm hoa hòa vào nước mưa, chảy tới trong miệng Chu Hải Quyền, chỉ có anh biết như thế nào là thơm ngọt.
Trận mưa này, mưa mãi đến nửa đêm, từ buổi tối 10 giờ, cứ luôn rơi đến rạng sáng, mưa to dần dần ngừng lại, nhưng ai biết qua một lát lại bắt đầu rơi, trời mưa quá lớn, trời đất tối tăm, một lần còn mãnh liệt hơn một lần, hoa trên cửa sổ rốt cuộc không chịu nổi sức nặng này, rơi xuống mặt đất. Thời điểm hơn hai giờ mưa rốt cuộc nghỉ ngơi, một trận mưa thật lớn, lấp đầy con sông, cơ hồ sắp tràn ra ngoài. Mưa to tàn sát bừa bãi mặt đất, như là trải qua một hồi đại chiến, chỉ để lại hoa thảm bại, hơi thở thoi thóp dưới nước mưa tích táp.
Chu Hải Quyền ra rất nhiều mồ hôi, nửa đêm dậy uống nước, mới phát hiện ban công ngập nước. Anh mở cửa ban công, hương hoa đã không còn ngửi thấy, mưa to qua đi đất đai đều là mùi tanh. Anh đem bồn hoa kia ôm vào, đặt ở trong phòng khách, duỗi tay lau một chút nước mưa, nhụy hoa thảm bại, cánh hoa cũng không còn ra dáng, bất quá còn ổn, chờ ngày mai trời đẹp, bồi bồi đất, tưới tưới nước, nụ hoa mới lại sẽ mọc ra, nghênh đón một vòng mưa gió mới.
【Ngày kết thúc】
- --------------------------------------------------------------------------------------
KẾT RỒI ĐÓ NHE HAPPY
Danh Sách Chương: