Kỳ thật từ tiêu chuẩn tìm bạn đời mà nói, Lưu Trạch Tiêu nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình, với hắn xem như cùng một con đường, thuộc về kiểu điều kiện rất tốt, gia thế tướng mạo đều xuất sắc, nhưng tương đối ăn chơi trác táng.
Kỳ thật con nhà giàu phần lớn đều giống bọn họ, chỉ là có Chu Hải tạo ra đối lập, bọn họ liền có vẻ không đủ ưu tú.
Chu Hải Vinh chịu đả kích cảm tình, dẫn tới hắn mấy năm nay so trước kia còn ăn chơi trác táng hơn một ít, mê chơi, bất quá thần kỳ chính là, hắn mấy năm nay thế nhưng cũng chưa bàn lại chuyện yêu đương.
"Dì nói hôn sự của lão đại và Tiếu Dao, thật sự tạo thành đả kích lớn như vậy đối với lão nhị sao?" Chu Đồng hỏi dì Vương, "Nó trước kia cũ mới vừa đi mới liền bổ lên, gần đây lại là làm sao vậy, cũng chưa thấy nó nói chuyện yêu đương với ai."
"Cậu ấy hiện tại không ở nhà, một tháng mới trở về một hai lần, dù cho yêu đương chúng ta cũng không biết đi?" Dì Vương nói.
"Nó đâu giống như là kiểu người sẽ trộm yêu đương."
Chu Hải Vinh yêu đương luôn luôn rêu rao, chỉ sợ người khác không biết bạn trai hắn đổi mới rồi.
Chu Hải Vinh là thật sự không có yêu đương, cả đám bạn bè kia của hắn đều cảm thấy không thể tưởng tượng.
Ngay cả bản thân Chu Hải Vinh cũng không biết mình vì cái gì đột nhiên lại không có hứng thú với yêu đương, dục vọng cũng phai nhạt, hắn cảm thấy có thể là chính mình tới tuổi rồi, không muốn chơi, muốn nghiêm túc tìm một người ổn định, nếu là nghiêm túc hướng tới kết hôn, tự nhiên phải từ từ tới, tìm một người đáng tin cậy, ưu tú...... Không thể kém hơn Tiếu Dao!
Nhưng là hắn quen biết không ít người ưu tú, vừa so với Tiếu Dao, luôn là cảm thấy kém chút gì, dù sao hắn cũng không gấp gáp, nên vẫn luôn thuận theo tự nhiên.
Sự tình chuyển cơ, là bởi vì Vương Trí.
Lúc trước vì cảm tạ Vương Trí dẫn hắn vào núi, lúc rời đi Chu Hải Vinh từng nói với Vương Trí, bảo cậu ta suy xét một chút vào thành phố chơi.
Ở trấn nhỏ như vậy làm một đầu bếp, cả đời có thể có bao nhiêu tiền đồ: "Nếu nguyện ý thì tới Nam Thành tìm tôi, tôi sắp xếp cho cậu một khách sạn lớn, tìm một danh trù làm sư phụ, học mấy năm là có thể xuất sư."
Hắn khi đó thật là nhất thời thiện tâm, lúc chia tay Vương Trí nói cậu ta sẽ suy xét, kết quả đã hơn một năm đi qua cũng không thấy cậu ta tới, cuộc sống của Chu Hải Vinh muôn màu muôn vẻ, đã sớm đem Vương Trí quên ở sau đầu, Vương Trí đột nhiên liên hệ hắn, nói cậu ta tới Nam Thành.
Vốn dĩ cũng chính là chuyện nhỏ không tốn sức gì, Chu Hải Vinh nói được thì làm được, nhờ quan hệ đem Vương Trí đưa đến một nhà hàng năm sao học bếp, mấy năm về sau xuất sư, làm bếp trưởng cho một nhà hàng rất có danh tiếng ở Nam Thành.
Thâm nhập đô thị mấy năm, Vương Trí đã sớm không còn là nhóc đầu đinh năm nào, học được phối quần áo chưng diện, còn học được một bụng tiếng phổ thông thuần khiết, người vốn dĩ chính là kiểu hình cao lớn uy mãnh, hơi sửa sang lại chút, đã rất đẹp.
Cậu ta cũng thành thật, không còn là thanh niên lúc trước ngủ một giường không kìm nén được liền muốn sờ mó người, tình ý trong mắt không giấu được, nhưng chưa bao giờ mở miệng thổ lộ với hắn cái gì. Đại khái cũng biết chính mình không có khả năng.
Yêu đương có cấp bậc không? Kỳ thật vẫn phải có. hai người lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau, làm bạn bè ngẫu nhiên gặp nhau khả năng ấn tượng với đối phương đều rất tốt, thật muốn ở bên nhau, vẫn là rất dễ dàng phát sinh đủ loại mâu thuẫn, tam quan có lẽ đều không giống nhau. Môn đăng hộ đối, có niên đại lâu đến vậy kỳ thật cũng có đạo lý của nó.
Chu Hải Vinh chưa từng có nghĩ tới muốn cùng Vương Trí ở bên nhau, một chút xíu cũng chưa từng suy xét qua, ở góc độ của hắn, hắn và Vương Trí chính là thuộc về hai người như thế nào cũng không thể có liên quan...... Cái này cũng không phải bởi vì trình độ kinh tế, Tiếu Dao lúc trước cũng rất nghèo...... Chủ yếu vẫn là bởi vì Vương Trí lớn lên không phải loại hình hắn thích.
Đẹp thì đẹp, nhưng hơi có chút tục tằng, hắn thích loại tương đối gầy gầy trắng trắng. Từ địa vị của hắn mà nói, hắn không cần phải miễn cưỡng chính mình thích một người các phương diện đều không hợp với bản thân, diện mạo còn không phải kiểu mình thích.
Hắn cảm thấy Vương Trí cũng là biết, cho nên vẫn luôn đều không nói.
Bất quá gần đây hắn cảm thấy Vương Trí liên hệ hắn bắt đầu liên hệ dày hơn, trước kia mấy tháng có lẽ mới thấy một lần, nhưng là gần đây cơ hồ mỗi tuần đều hẹn hắn ăn cơm.
Chu Hải Vinh là một người não yêu đương, ngày tháng không có tình yêu, hắn thật sự sống nhạt như nước ốc, cuộc sống quá không thú vị, Vương Trí hắn hắn hắn liền đi, cũng nói không rõ mình là có tâm lý gì.
Đại khái là hy vọng sinh hoạt nhiều ít có chút gợn sóng.
Vương Trí bắt đầu thường xuyên liên hệ Chu Hải Vinh, bắt đầu từ khi Chu Hải Vinh dẫn theo một người bạn tới nhà hàng bọn họ ăn cơm.
Chu Hải Vinh lần này tới cũng không có nói với cậu ta, cậu ta cũng là không biết gì, là nhân viên nhà hàng bọn họ, có người phục vụ quan hệ với cậu ta không tồi, biết cậu ta thích Chu Hải Vinh, đặt biệt chạy đến sau bếp, nói với cậu ta: "Vương Trí ca, Chu nhị thiếu kia lại tới rồi."
Khi đó bọn họ đã hơn hai tháng không gặp, Vương Trí bận bịu một hồi, thừa dịp nghỉ ngơi liền đi ra ngoài nhìn một chút, kết quả liền thấy Chu Hải Vinh đang cùng nam nhân khác ăn cơm.
Nam nhân kia phong lưu phóng khoáng, ăn mặc khí chất vừa nhìn chính là người nhà giàu có, cùng Chu Hải Vinh là một cái loại hình soái ca, nhưng lại có chút không giống nhau, gầy gầy trắng trắng, kiêu ngạo, còn có chút tính khí.
Vương Trí sửng sốt một chút, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn là qua đi chào hỏi. Chu Hải Vinh rất ngoài ý muốn, nhưng cũng rất bình tĩnh, giới thiệu với cậu ta: "Anh em của tôi, Lưu Trạch Tiêu."
Xong rồi lại giới thiệu với Lưu Trạch Tiêu: "Đầu bếp của chỗ này, Vương Trí, đồ ăn chúng ta ăn hôm nay, đại bộ phận đều là cậu ấy làm."
Vương Trí cùng Lưu Trạch Tiêu đối diện, trong không khí đóm lửa văng khắp nơi, nhưng hai bên đều rất khách khí, còn bắt tay một cái.
Vương Trí lại cùng Chu Hải Vinh hàn huyên vài câu, đại khái chính là tình trạng gần đây, còn có đồ ăn vừa ý hay không gì đó, Lưu Trạch Tiêu liền lệch qua dựa ghế muốn nhìn mà không nhìn hai người bọn họ, trước sau không phát một lời.
Vương Trí trong lòng rất không thoải mái, bởi vì có thể cảm nhận được Lưu Trạch Tiêu phát ra cảm giác căm thù gì đó. Cậu ta nghĩ mình là gặp được đối thủ, một công tử nhà giàu dáng vẻ xuất chúng, từ phương diện kia mà nói, đều có ưu thế hơn so với mình, so với mình càng soái, so với mình càng có tiền, hình như còn là anh em có thể gặp mặt mỗi ngày với Chu Hải Vinh.
Cậu ta là thích Chu Hải Vinh, trong vòng mà cậu ta có khả năng tiếp xúc, Chu Hải Vinh đã là nhóm ưu tú nhất rồi, cậu ta không gặp được đồng chí càng ưu tú hơn so với Chu Hải Vinh. Cậu ta khổ chính ở chỗ, đồng chí cậu ta quen biết đầu tiên, chính là cấp bậc cực phẩm như Chu Hải Vinh loại này, mới vừa tiếp xúc với vòng này đã bị cất cao tiêu chuẩn thẩm mỹ.
Kỳ thật điều kiện của cậu ta ở trong người thường cũng coi như tốt, kiểu công đẹp trai có phong vị đàn ông, ở thành phố lớn cũng rất nổi tiếng, cũng không phải không có người bày tỏ hảo cảm với cậu ta, trong đó có nam nhân, cũng có nữ nhân. Thành phố lớn chính là không giống nhau, bao dung càng mạnh, sau khi cậu ta đến nơi này thấy được thiên địa càng rộng lớn.
Nhưng cậu ta ở địa phương nhỏ sinh sống hơn hai mươi năm, tính cách và quan niệm tìm bạn đời đã hình thành, bản thân truyền thống, không dễ dàng luyến ái, lại cảm thấy những người này vừa so với Chu Hải Vinh, đều kém cỏi quá nhiều.
Lưu Trạch Tiêu không phải tình nhân của Chu Hải Vinh, là anh em tốt, này đại khái là ưu thế của Lưu Trạch Tiêu, lại cũng là uy hiếp với cậu ấy.
Vương Trí trở lại sau bếp, xuyên thấu qua cửa kính nhìn ra bên ngoài, thấy bộ dáng Chu Hải Vinh cùng Lưu Trạch Tiêu chuyện trò vui vẻ, tán đạm, lại tự tại, liền có chút sốt ruột, muốn đánh đòn phủ đầu, ở trước lúc Lưu Trạch Tiêu theo đuổi Chu Hải Vinh, nắm chặt thế công Chu Hải Vinh.
Kỳ thật cậu ta cũng biết chính mình với Chu Hải Vinh vẫn là kém rất nhiều, nhưng đàn ông mà, có được hay không xem thiên mệnh, nhưng ít ra muốn nỗ lực theo đuổi một lần, tương lai mới sẽ không hối hận.
- ----------------------------------------------------------
ĐOÁN KẾT CỤC NÀO HAHAHA
Danh Sách Chương: