EDIT: Thiên Giai.
BETA: Thiên Giai.
NGUỒN CONVERT: Wikidịch
CHƯƠNG 2
Cầu bình chọn ạ, vô cùng cảm ơn mọi người.
- -----------------------------------------------------------------
Thời điểm ngày hôm sau tỉnh lại, Tiếu Dao nằm ở trên giường, híp mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, tiểu khu là khu chung cư cũ, song sắt phía dưới mỗi nhà mỗi hộ đều có lổ rỉ sét rất dài, bởi vì đã lâu năm, cây cối trong tiểu khu đều rất cao lớn, tháng tư lá cây xanh mơn mởn, ánh mặt trời xuyên qua khe lá, sau cơn mưa sớm, ánh sáng cũng mang theo hơi nước ẩm ướt.
Cậu rửa mặt xong, liền cầm cây lau nhà ở trong phòng tắm mân mê một hồi.
Lúc sau, Chu Hải Vinh nhận được điện thoại của Cậu chạy tới, nhìn thấy chính là một mảnh đại dương mênh mông, đây là nhà cũ, chống thấm đặc biệt kém, nước rỉ đến dưới lầu, người dưới lầu đi lên, đang mắng chửi người.
"Bà đang làm gì?" Chu Hải Vinh bước lên trên, nhìn về phía người phụ nữ trung niên tay bóp eo mắng người.
Hàng xóm dưới lầu nhìn hắn, thấy hắn quần áo ngăn nắp, thái độ lúc này mới tốt hơn một chút: "Cậu đi xem, trần nhà tôi dột thành cái gì.
Ống nước hỏng rồi, cậu nên đi sửa chứ, trong nhà đều là nước, nuôi cá à!"
Chu Hải Vinh làm thiếu gia đầu óc đơn giản ăn chơi trác táng, cuộc đời theo một quan điểm, trên đời này có tranh cãi đều là bởi vì tiền tài không dùng đúng chỗ, vì thế mò ví tiền, đơn giản thô bạo: "Bao nhiêu, đủ không?"
Người đàn bà nhăn mày lại: "Cậu làm gì, có tiền ghê gớm a!"
Chu Hải Vinh lại thêm mấy tờ: "Đủ hay chưa?"
Người phụ nữ lấy tiền trong tay hắn, nghiêng nghiêng mà trừng mắt nhìn Tiếu Dao liếc mắt một cái: "Tôi nói cậu nghe, không có lần sau, chút tiền ấy, còn chưa đủ tiền tôi sửa nhà!........Thật là, leo lên kẻ có tiền, sao còn ở chỗ nát này?"
Hàng xóm dưới lầu hùng hùng hổ hổ mà đi, đại khái là mắng Tiếu Dao không biết xấu hổ, cả ngày quyến rũ nam nhân.
Tiếu Dao cả người ướt đẫm, tóc ướt dầm dề nhỏ nước, trông thật đáng thương.
"Cảm ơn anh " Tiếu Dao nói.
Chu Hải Vinh đau lòng mà ôm lấy bờ vai của cậu, nhìn thoáng qua trong phòng, trên sàn nhà toàn là nước: "Nơi này của em không thể ở nữa, đi thôi, đến chỗ anh mà ở."
"Anh cả anh có thể đồng ý sao?"
"Cái gì anh cả anh, không phải anh cả em à?"
"......Anh cả có thể đồng ý sao?"
Chu Hải Vinh loại thiếu gia nhà giàu vì tiền mà yêu này, lòng tràn đầy chỉ có đau lòng, cả người đều là khí thế anh hùng: "Em chỉ cần lo đi theo anh!"
Chu Hải Vinh cởi giày, xoắn ống quần lên đi vào giúp cậu dọn dẹp một chút, hắn chưa từng làm qua, dọn dẹp cũng chỉ là nơi này động một chút nơi kia chạm một chút, làm qua loa.
Tiếu Dao vào phòng ngủ thu thập hành lý, thi thoảng lại nhìn phòng khách một lần.
Chu Hải Vinh tuy rằng ăn chơi trác táng, người lại không xấu, lớn lên cũng rất tuấn tú, trán cao, tay dài chân dài, cậu nhớ rõ tác giả giả thiết là, bề ngoài ăn chơi trác táng, lòng lại là trẻ con, yêu một người liền mốc tim mốc phổi dâng ra.
Nhưng cậu cũng nhớ rõ bên trong văn nói, Chu Hải Vinh dẫn cậu đi Chu gia chỉ là nhất thời đầu óc nóng lên, kỳ thật lúc đi đến nửa đường liền có chút hối hận, nhưng không phải hối hận vì giúp cậu, mà là hối hận muốn dẫn cậu về Chu gia đại trạch, hắn vẫn là rất sợ anh cả kia của hắn.
Tiếu Dao trộm nhìn sắc mặt Chu Hải Vinh, lại không nhìn ra thần sắc khác thường gì, ngược lại không ngừng tìm lời dỗ cậu vui vẻ.
Chu lão nhị a Chu lão nhị, anh nhịn một chút, thống khổ là tạm thời, rất nhanh chân ái của anh sẽ đến bên cạnh anh, làm anh cảm nhận được "Tình yêu trước nay chưa từng có".
Hôm nay thời tiết vẫn không tốt, lúc sáng sớm còn mưa một hồi, trên đường bây giờ vẫn ướt.
Xe đến cửa lớn Chu gia, lập tức có người mở cửa, lái xe vào, dừng trong sân, hai người xuống xe, Chu Hải Vinh nói: "Đưa hành lý, để anh cầm."
Chu gia người hầu không nhiều lắm, dù sao cũng là xã hội chủ nghĩa mới, chỉ có một lão Lý trông cửa, trong nhà có một dì Vương phụ trách sinh hoạt hằng ngày, mặt khác đều là đúng giờ sẽ có một dì dọn dẹp đến nhà làm việc.
Vừa qua cơn mưa, cây cối trước sân phá lệ xanh um, dì Vương đang ở trong sân cắt tỉa hoa, nhìn thấy Tiếu Dao, liền cùng cậu chào hỏi.
Tiếu Dao thích hoa, cũng muốn lôi kéo làm quen cùng mỗi người Chu gia, dì Vương tuy rằng là người làm trong nhà, nhưng quan hệ với huynh đệ tỷ muội Chu gia đều rất tốt, đã ở Chu gia ở hơn hai mươi năm.
Tiếu Dao vào Chu gia, người cậu ôm đùi* đầu tiên chính là bà.
*Ôm đùi: nịnh bợ, lấy lòng.
Vì thế cậu liền đi qua: "A, hoa thật đẹp, là hoa gì nha?"
Dì Vương gom lại chút tóc mái hoa râm bên tai, cười nói với cậu: "Đây là phi hoàng ngọc lan."
"Cháu còn là lần đầu tiên nhìn thấy hoa ngọc lan màu vàng kim, có thể cho cháu mấy cành không?"
Dì Vương cho cậu mấy cành, nói: "Vừa sắp nở, cắm vào trong bình, có thể để vài ngày."
"Cảm ơn." Tiếu Dao cầm mấy cành hoa trở lại bên người Chu Hải Vinh, Chu Hải Vinh xem ra, người tự nhiên so với hoa càng kiều diễm: "Nếu em thích, về sau mỗi ngày mua hoa tặng em."
Tiếu Dao thích trồng hoa, lúc vẫn còn là Trần Ngộ, trong nhà trên ban công bày đủ loại hoa, trồng hoa là lối sống tinh tế, Trịnh Nghiên mẹ cậu cảm thấy có thể bồi dưỡng tình cảm, làm người không nôn nóng.
Trong phòng ngủ nhà bọn họ, có một cái bình hoa bằng sứ màu trắng, mỗi năm đều cắm các loại hoa tươi theo mùa, thường cắm nhất chính là nguyệt quý, bởi vì thuận tiện, hoa kỳ dài, hương khí cũng đậm.
Hai người cười đi vào trong, lúc sau đi đến hành lang, Chu Hải Vinh quên đang cầm cái rương, kết quả bị bậc thang vướng một chút, thiếu chút nữa té ngã, Tiếu Dao nhịn không được bật cười, vừa muốn duỗi tay giúp hắn nâng cái rương một chút, đã thấy Chu Hải Quyền từ bên trong ra, tây trang giày da, giày da sáng bóng, cả người giống như một cái mốc treo quần áo biết đi*, chân dài vai rộng, khí thế mười phần.
*Dáng người đẹp.
"Anh cả" Chu Hải Vinh hơi có chút hoảng loạn, "Cái kia, Tiếu Dao nhà em ấy ống nước hỏng, trong nhà không ở được, em dẫn em ấy tới ở vài ngày."
Chu Hải Quyền tiếp thu giáo dục rất cao, không thể nào làm ra chuyện đuổi người ra cửa.
Tiếu Dao đứng phía sau Chu Hải Vinh, có chút e dè mà nửa cúi đầu về phía Chu Hải Quyền, tóc vẫn ướt, có hơi rối.
Môi nhỏ, cánh môi no đủ, ướt át, khuôn mặt trắng nõn trơn bóng, trong tay còn cầm mấy cành hoa còn vươn nước mưa.
Cả người đại khái đều phóng ra một tin tức: Tôi rất kiều nộn*.
*Mềm mại, đáng yêu.
Yêu cầu nam nhân yêu thương.
- --------
Vẻ ngoài Tiếu Dao không phải chỉ thanh thuần, còn thực tươi mới, rốt cuộc chỉ có hai mươi tuổi, đầy mặt collagen, khí sắc đặc biệt tốt, nguyên khí tràn đầy, còn có hắn thường xuyên lộ ra dáng vẻ vô tội đến giống như khát vọng bị làm nhục.
《 Hào Môn Nam Tức 》 thường lấy vật ví người, thường xuyên cùng Tiếu Dao xuất hiện nhất, là quả anh đào, Tiếu Dao thích ăn anh đào, trong tiểu thuyết nói hắn "Người cũng giống anh đào tháng tư, nhìn một cái liền biết tươi mới nhiều nước".
- ------
Mặc kệ là phim truyền hình hay là trong tiểu thuyết, đối với trà xanh kỹ nữ, đa số nam chính đều không phát giác được, hoặc là tự mình mê hoặc, làm bộ phát hiện không được, trong khi những người khác đều thấy rõ bộ mặt thật của tra xanh.
Đôi mắt sắc bén của Chu Hải Quyền, đại khái nhìn ra được dã tâm và tham vọng phía sau một Tiếu Dao nhu nhược, cho nên Chu Hải Quyền đối với Tiếu Dao, vẫn luôn là thái độ ghét bỏ cùng lạnh nhạt.
Tuy rằng trong nguyên tác hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp hóa, nhưng đồng tính luyến ái vẫn như cũ thuộc về số ít, chưa được nhiều người công nhận.
Chu gia la hào môn thế gia, công khai cưới nam tức*, vẫn là chuyện rất kinh người, huống chi là Tiếu Dao loại con trai có xuất thân không tốt, Chu Hải Quyền đóng vai một vị gia trưởng phong kiến, chướng mắt hắn cũng bình thường.
Chu gia yêu cầu chỉ có một, chỉ cần không kết hôn, mặt khác tùy tiện Chu Hải Vinh bọn họ.
*Con dâu là nam.
Chu Hải Quyền không nói chuyện, lập tức đi ra ngoài, Tiếu Dao nhìn tấm lưng thẳng tấp của hắn, nghĩ thầm này nam nhân có nhiều tự tin đến mức nào, đi đứng mới phát ra vẻ đĩnh bạt, có khí thế như vậy......!Không hổ là chủ gia đình của đệ nhất hào môn trong truyện!
Chu gia đại trạch tổng cộng bốn tầng, tầng thứ nhất là đại sảnh cùng phòng người hầu, tầng thứ hai là phòng của các vị thiếu gia, tầng 3 là nhóm nữ nhi Chu gia, tầng 4 là các loại phương tiện giải trí, phòng bài cờ, phòng mạt chược, phòng bida, từ từ, còn có cái bể bơi rất lớn, cảnh sắc tuyệt mỹ.
Tòa nhà này nói về tổng thể, thiết kế vẫn rất bảo thủ, như lầu hai năm sáu cái phòng, cửa cũng đều giống nhau, trông như một cái khách sạn.
"Em ở phòng anh, hay ở phòng cho khách?" Chu Hải Vinh cười hỏi.
Tiếu Dao cầm hoa, nói: "Đều được."
Nói chính là đều được, ngữ khí cũng không phải là đều được.
Chu Hải Vinh cười cười, nói: "Em lần đầu tiên đến nhà của bọn anh ở, ở phòng cho khách sao được, như vậy, em ngủ phòng của anh, anh ở phòng khách."
Phòng ba anh em Chu gia đều ở bên trái, mở cửa đi vào, liền thấy trong phòng một mảnh rộng thoáng, cửa sổ sát đất rất lớn, ngoài cửa sổ có thể nhin thấy được dòng sông.
Tiếu Dao đem hoa để trên bàn, đi đến phía trước cửa sổ.
Không biết Chu Hải Vinh ấn cái gì, cửa sổ liền tự động mở ra, gió lớn thổi vào, mang theo một chút hương bùn của sông nước.
Cơn gió kia đem hoa ngọc lan cậu đặt ở trên bàn thổi rơi xuống, cậu vội vàng xoay người lại nhặt, lại bị Chu Hải Vinh đánh nhẹ một cái vào mông.
Tiếu Dao như điện giật lập tức bắn lên, quay đầu lại hô: "Anh làm gì?!"
Phản ứng đại khái có chút quá, Chu Hải Vinh sửng sốt một chút, ngay sau đó liền cười nói: "Vật nhỏ, mông thật là đẹp mắt."
Vật nhỏ!!
Tiếu Dao thật sự không thể không phun tào*, 《 Hào Môn Nam Tức 》 đắp nặn phương thức ăn chơi trác táng, trừ bỏ tiêu tiền ăn xài phung phí, chính là thường thường tới vai câu âu yếm tự vừa lưu manh lại ấu trĩ, "Vật nhỏ" từ này, chính là một trong số đó, mặt khác còn có như là " tiểu Tâm can "**, "Tâm can bảo bối"***, thật là làm người cảm thấy thẹn!
*Chửi bậy.
**người trong tim.
***Bảo bối đặt trên đầu tim.
Tiếu Dao hơi hơi đỏ mặt, coi như không nghe thấy.
Kỳ thật cậu mỗi lần cùng Chu Hải Vinh ở chung đều thực khẩn trương, rất sợ Chu Hải Vinh có hành động thân thiết gì.
Cũng may ăn chơi trác táng phong lưu thành tánh, nhưng một mặt đối người thương liền lập tức biến thành thiếu nam ngây thơ, đây là nam chính tiêu chuẩn......!độc giả chính là không có biện pháp tiếp thu việc trước khi gặp chính quy thụ, công cùng tiểu thụ khác có bất luận tiếp xúc thân mật gì.
Chu Hải Vinh bây giờ, còn cực kỳ thích dáng vẻ thanh thuần này của cậu, hắn thấp giọng nói: "Nghĩ đến em muốn ngủ ở trên giường anh, anh liền hưng phấn."
Tiếu Dao đưa lưng về phía hắn, thân thể mảnh khảnh hơi hơi cong về phía trước, lúc cúi đầu, lộ ra phía sau cổ trắng nõn, nói: "Anh cách em gần quá rồi."
Chu Hải Vinh buồn cười ra tiếng, nói: "Anh yêu em."
《 Hào Môn Nam Tức 》câu chuyện mối tình đầu giữa Chu Hải Vinh va Tiếu Dao, mặc dù tràn ngập khắc khẩu và tính kế, thời điểm còn chung tình vẫn vô cùng cảm động, làm người khác thổn thức.
Người vì sao sẽ đột nhiên yêu một người, lại vì sao đột nhiên không còn yêu nữa.
Thời điểm tình thâm nói "Anh yêu em", có phải hay không đó chỉ là một trong những nguyên tố cơ bản để xây dựng nên câu chuyện tình yêu, sẽ tạo ra niềm tin giả dối, chân ái của mình là một đời một kiếp, rồi chính bản thân không ngừng tin, cũng kỳ vọng đối phương tin.
"Một đời một kiếp đều yêu em." Chu Hải Vinh từ sau bả vai cậu nhô đầu ra, trên mặt tuấn mỹ đều là ôn nhu, "Em làm sao vậy, không tin?"
Tiếu Dao cười cười, nói: "Không có."
"Em luôn không cho anh chạm vào, anh cũng là một nam nhân bình thường, anh nói em biết, nghẹn lâu rồi, anh khả năng thật sự sẽ tìm những người khác, người thích anh, cũng không ít."
Chu Hải Vinh là cười nói những lời này, ngữ khí mang theo hương vị rõ ràng là lời âu yếm.
Không biết Tiếu Dao trong bản gốc kia lúc nghe thấy những lời này, nghĩ như thế nào.
Nếu Tiếu Dao ngay từ đầu liền cùng Chu Hải Vinh lăn giường*, nhĩ tấn tư ma**, cảm tình, sẽ càng bền chắc sao?
*Làm tình, R18+.
** Tai tóc cọ sát,ma sát thân thể
Tiếu Dao cảm thấy chính mình có chút bệnh tâm thần, cư nhiên ở một đam mỹ văn cẩu huyết tìm logic, còn tự hỏi.
Huynh đệ tỷ muội Chu gia đều không ở nhà, Chu Đồng là hàng năm không về nhà, Chu Hải Đông còn đang học đại học, bên cạnh trường học có phòng ở, đến nỗi Chu Tư Ngữ,ở ký túc xá của trường học quý tộc, cuối tuần mới trở về.
Những đứa trẻ con nhà giàu này từ trước đến nay so với những gia đình khác càng sớm độc lập.
Chu Hải Vinh mang theo cậu đi siêu thị gần đó một chuyến, mua một ít nhu yếu phẩm hàng ngày.
Chu gia gia giáo nghiêm khắc, Chu Hải Vinh tuy rằng ăn chơi trác táng, nhưng sinh hoạt cũng không tính là xa xỉ, Nam Thành nhiều hào môn thế gia như vậy, người Chu gia hình như cũng thuộc vào nhóm điệu thấp* nhất......!Nhà bọn họ tựa hồ cũng cố ý xây dựng cảm giác bình dân, thường xuyên có báo chí đưa tin nói ở trên tàu điện ngầm X gặp người Chu gia, ở tiệm cơm Y gặp phải bọn họ.
Chu gia người hầu ít, cũng có quan hệ với việc này.
*Khiêm tốn.
Kết quả bọn họ ở siêu thị gặp phải một người quen cũ, Trần Gia Khang.
Trần Gia Khang, là Trần gia Nam Thành đại thiếu gia, mà Trần gia, cũng thuộc về một trong tứ đại hào môn Nam Thành.
Về sau khi hôn nhân đồng tính hợp pháp, phần lớn các thiếu gia ăn chơi trác táng, đều có một hai cái tin dồn đồng tính luyến ái, giống như làm gay là theo kịp trào lưu, giống như không theo trao lưu mấy người họ đều ngại miệng nói chính mình là kẻ có tiền.
Tiếu Dao trước khi quen biết Chu Hải Vinh, nguyên tắc giăng lưới cá rộng rãi, còn thông đồng qua không ít nam nhân, trong đó tương đối nổi danh, có Trần Gia Khang, cùng với lão tam Lý gia Lý Đoan, hơn nữa còn lên báo......!Đây cũng là nguyên nhân vì sao Chu gia chướng mắt Tiếu Dao,làm gay chưa tính, còn là người nhân phẩm không tốt, uổng phí dáng vẻ thanh thuần như vậy.
Tiếu Dao cố tình gặp được dạng người quen như này còn không trốn, ngược lại còn muốn khoe khoang, lôi kéo Chu Hải Vinh bên cạnh đi về phía Trần thiếu.
Mỹ nam liền cùng mỹ nữ giống nhau, mặc kệ đàn ông tốt ít thế nào, phân phối không đều thế nào, ở thời đại nhìn người chỉ nhìn mặt này, bọn họ đều sẽ đoạt tới tay.
Tiếu Dao trong《 Hào Môn Nam Tức 》 có thể nói là có dáng vẻ đệ nhất của thanh thuần, nam nhân thích cậu không ít, Trần Gia Khang chính là một trong số đó, nhưng là Trần gia cùng Chu gia so rốt cuộc vẫn là kém một bậc, tính tình Trần Gia Khang cũng không kiềm chế tốt bằng Chu Hải Vinh, cho nên cuối cùng Tiếu Dao lựa chọn Chu Hải Vinh.
Trần Gia Khang bị vô cớ "Vứt bỏ", tự nhiên thẹn quá thành giận, nhìn thấy hai người bọn họ trong miệng nói không ra lời gì hay, kết quả hai nam nhân vì cậu vung tay đánh nhau.
Đây là đoạn cầu cẩu huyết thứ nhất trong nguyên văn, nhiệm vụ của Tiếu Dao chính là một bên ăn kem, một bên ở bên cạnh thi thoảng lại kêu hai câu: "Ai nha, làm gì nha, hai người đừng đánh nữa."
Kết quả của việc cậu lên tiếng, chính là hai tiểu tử huyết khí phương cương* kia đánh càng hăng.
Tiếu Dao đã hưởng qua hậu quả của rất nhiều lần làm trái cốt truyện, cho nên lúc này đây vô cùng nghiêm túc mà đi theo nhiệm vụ cốt truyện, không thể không nói, cửa hàng kem ở lối vào siêu thị ăn rất ngon.
Cậu một bên liếm môi một bên nhìn về phía đám người vây xem, cậu nhớ rõ trong tiểu thuyết viết, Chu Hải Quyền sẽ vừa lúc đi ngang qua nơi này, thấy một màn như vậy.
Quả nhiên, chỉ chốc lát liền nghe thấy thanh âm Chu Hải Quyền không giận tự uy: "Chu Hải Vinh, chú đang làm gì?"
Chu Hải Vinh đang lôi kéo đánh nhau với Trần Gia Khang vừa nghe lập tức đứng thẳng lên, hoang mang rối loạn mà liếc mắt nhìn Chu Hải Quyền một cái.
Trần Gia Khang từ trên mặt đất bò dậy, đang chuẩn bị tiếp tục đánh, nhìn thấy Chu Hải Quyền cũng lắp tức biến thành thật, quy quy củ củ kêu một tiếng "Quyền ca".
Tiếu Dao buông kem trong tay, liếm liếm bơ bên khóe miệng, dịu ngoan mà đứng ở phía sau hai người bọn họ.
Đôi mắt Chu Hải Quyền xoay lại chuyển đến trên người hai người, nói: "Đánh nhau ngay trên đường lớn, thật có năng lực."
Chu Hải Vinh bị thương trên mặt, gần khóe mắt rách da, về đến nhà không kịp xử lý, đã bị Chu Hải Quyền gọi vào thư phòng.
Tiếu Dao không yên tâm, tránh ở ngoài cửa nghe lén, nghe thấy Chu Hải Quyền đem Chu Hải Vinh mắng đến thương tích đầy mình, người đàn ông này, hung hãn vượt qua tưởng tượng của cậu.
"Không biết chú thích cậu ta cái gì," Chu Hải Quyền nói, "Vì một nam nhân đi đánh nhau, thể diện trong nhà đều bị chú làm mất hết, chú lại không biết ngoan ngoãn hối cải, thì cứ cùng cậu ta cút đi!"
Chu Hải Vinh từ phòng anh cả hắn ra ngoài, nhìn ánh mắt Tiếu Dao một cái, bất đắc dĩ mà cười cười.
Tiếu Dao đi qua, vạn phần áy náy mà nói: "Đều là em sai."
"Em có cái gì sai, sai liền sai vì quá đáng yêu, có quá nhiều đàn ông yêu em."
Chậc chậc, quả nhiên là hình thức tư duy của nam chủ si tình tiêu chuẩn!
Buổi tối lúc đi ngủ, Chu Hải Vinh liền chạy tới phòng khách ngủ.
Dì Vương đưa bữa khuya cho Chu Hải Quyền, vừa lúc thấy, lúc vào phòng Chu Hải Quyền, liền nói với Chu Hải Quyền: "Dì vừa rồi thấy Hải Vinh đi phòng cho khách ngủ, vợ chồng son mới ở bên nhau, thế nào lại phân phòng ngủ?"
Chu Hải Quyền lạnh lùng mà nói: "Tâm địa thật gian giảo."
Tiếu Dao nằm ở trên giường, nhìn ánh sáng đèn bên ngoài bờ sông, vì cốt truyện kế tiếp mà có chút thấp thỏm.
Tiếu Dao đến Chu gia, phạm lỗi sai lớn nhất cũng không phải khiến cho Chu Hải Vinh đánh nhau với người ta, mà là trực tiếp mạo phạm đến trên đầu Chu Hải Quyền.
《 Hào Môn Nam Tức 》 sở dĩ bị người đọc mắng, chính là bởi vì có rất nhiều tình tiết mà trên phim thần tượng thường thấy, khắp nơi đều cẩu huyết.
Tiếu Dao vì sao vẫn luôn không được Chu gia thừa nhận? Chính là hắn* luôn gây rắc rối, cẩu huyết như vậy vì cái gì người đọc còn thích xem?
*Chỉ Tiếu Dao nguyên bản.
chuyện thứ nhất Tiếu Dao ở Chu gia làm sai, chính là buổi tối đi WC, bởi vì phải đi đến nhà vệ sinh ở ngoài phòng, kết quả lúc trở về phòng do không nhớ rõ vị trí, cửa lại giống hệt nhau, về sai phòng rồi, bò đến trên giường đại bá ca*.
Tấm tắc!
*Ý nói anh cả, nhưng vì nguyên văn hay hơn nên mình để lại.
HOÀNG NGỌC LAN
NGUYỆT QUẾ
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- -------------------------------------------------------
LỜI BETA
MỪNG 8/3 VUI VẺ VUI VẺ, MÃI TƯƠI MÃI TRẺ..
Danh Sách Chương: