• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


*
Giờ giải lao hôm nay kết thúc bằng tiếng còi xe cứu thương, không phải tiếng chuông ngân như mọi lần.
Chung Giai Kỳ rời khỏi ghế, cô dừng mắt ở vị trí Khương Nhã Tịnh, môi cong nhẹ nhàng.
Ý vị thâm trường, không dễ đoán.
Nhưng lúc này Khương Nhã Tịnh hoàn toàn không để ý đến nữ sinh kia.
Chỉ chăm chú ánh mắt lên người cô học trò của mình.
Một tia mắt yếu ớt.
Xe cứu thương đưa người rời đi.

Học sinh cũng nhanh chóng quay trở về lớp.
Căng tin trở về một khoảng không tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lục đục trong các quầy hàng gần đó.
Chung Giai Kỳ tiến đến chỗ Diệp Ân đang đứng, đáy mắt nhão ra, cô khẽ thở dài: "Diệp Ân.

Sao em lại làm như vậy? Chị đã nói không đáng rồi, em không hiểu sao?"
Vốn đang giao mắt với Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân nghe xong liền quay sang Chung Giai Kỳ, chớp nhẹ mi mắt.
"Mặc dù hai người kia ức hϊếp chị, nhưng em cũng không cần thiết nặng tay với họ." Chung Giai Kỳ long lanh khoé mắt.
Diệp Ân: ".

.

."
Đại tẩu, chị đang biến mình thành nạn nhân có phải không?
Còn tôi thì sao?
Tôi thì sao đây hả?!!!
Không có biện pháp phản ứng, Diệp Ân chỉ biết đứng lặng người.
Chung Giai Kỳ nói tiếp: "Em làm như vậy chị đau lòng lắm có biết không?" Cô cúi thấp mặt, đưa tay lau nhẹ vành mắt của mình.
Hành động này khiến Diệp Ân tự hỏi, có phải trước khi làm sát thủ, nữ nhân này từng đoạt giải Oscar rồi hay không?
Quá đáng thật sự!
Đại tẩu, em nhất định sẽ mua vương miện đội lên đầu cho chị!!!

Nói xong thì Chung Giai Kỳ cũng cúi mặt rời đi, tỏ vẻ chua xót.
Diệp Ân đứng đó chỉ biết than trời!
"Diệp Ân."
Tiếng gọi nhẹ nhàng, thanh lãnh.
Diệp Ân lập tức quay sang nhìn.
Chỉ thấy Khương Nhã Tịnh rũ mi, dường như đang thất vọng.
Căng tin vắng lặng, hai nữ nhân đứng đối diện nhau, một khoảng cách không quá xa, cũng không quá gần.
Tầm khoảng năm bước chân liền có thể chạm hẳn vào nhau.
Thở nhẹ một hơi, Khương Nhã Tịnh chủ động tiến đến.
Thu gọn tầm mắt của hai người lại, khoảng cách một bước chân đủ để người kia quan sát rõ biểu cảm trên gương mặt của mình.
Hương trà phảng phất, xộc nhẹ vào khoang mũi Diệp Ân.
Thanh mát dịu nhẹ.
Tâm tình mới thả lỏng được đôi chút.
Bất ngờ bàn tay cô bị nắm lấy.
Khương Nhã Tịnh xem xét từng chút một, xoay qua xoay lại một cách cẩn thận.
Sau đó hỏi: "Em sao rồi? Tay có đau lắm không?"
Nội tâm Diệp Ân như đang thắt lại.
Có chút nhói lòng.
Cô thu tay mình về, khẽ lắc đầu.
Nghĩ đến gì đó rồi lại nói: "Cô không cần quan tâm em nhiều như vậy."
Sắc diện Khương Nhã Tịnh âm trầm, cô khẽ hỏi: "Tại sao không?"
"Em là học trò của tôi, tôi như thế nào có thể không quan tâm em được chứ?"
Lời lẽ rành mạch, ngôn từ hợp lý.
Thân phận Diệp Ân hiện tại là học trò của cô giáo Khương.
Cô không thể phản biện bằng cách nói mình không phải học trò của cô ấy.
Ánh mắt thoáng đượm buồn, một sự buồn bã không rõ lý do.
Không cách nào lý giải.
"Cô Khương." Diệp Ân gọi, âm điệu rất nhẹ nhàng.
Cô nói: "Nếu em không phải học trò của cô thì thế nào?"
Khoảng không lại trở về tĩnh lặng, Khương Nhã Tịnh ngưng đọng tầm mắt.

Nhịp tim chợt nảy lên, như bị kích điện không sao kiềm chế được.
Đối diện ánh mắt mong chờ của Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh mềm giọng đáp: "Tôi vẫn quan tâm em."
Câu chữ nhả ra xuyên thấu lòng người: "Dù em chuyển đến đâu, có trở thành học trò của ai khác ngoài tôi đi nữa, tôi vẫn muốn quan tâm em."
Diệp Ân thẫn thờ, tâm trí mơ màng bị cuốn trôi theo từng câu nói.
Tâm tư xao động.
Cô nâng môi cười, vuốt vuốt chóp mũi của mình, khẽ cất giọng: "Không phải lúc nãy nói là sẽ giữ em lại sao? Bây giờ lại nghĩ đến chuyện em trở thành học trò của ai khác rồi?"
Bờ môi đỏ mọng chợt run lên, Khương Nhã Tịnh cười đầy hàm ý: "Tôi không thích miễn cưỡng, cũng chưa từng miễn cưỡng ai phải bên cạnh tôi."
Nụ cười trên môi khoét sâu hơn, cô nói tiếp: "Chỉ là, nếu em thật sự muốn chuyển sang lớp khác, có lẽ tôi sẽ không cam lòng."
Không cam lòng?
Diệp Ân bật cười, không ngờ Khương Nhã Tịnh lại dùng đến ba chữ này.
Cô giáo Khương, ý của cô là, tôi đáng giá trong lòng cô lắm có phải không?
Đáng yêu thật sự!
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của người kia, Khương Nhã Tịnh bất giác lại mỉm cười.
Cô dùng ngữ điệu dịu dàng, cất tiếng hỏi: "Diệp Ân, em có thể hứa với tôi một chuyện được không?"
Hơi ngẩng mặt lên, Diệp Ân đáp lại: "Vâng?"
"Sau này đừng vì giúp người mà hành xử lỗ mãng như thế nữa." Khương Nhã Tịnh ấm giọng, cô ngừng một chút rồi nói: "Chỉ cần em chia sẻ với tôi, tôi hứa sẽ ra mặt giúp em giải quyết."
"Bất luận chuyện đó có khó khăn đến mức nào."
Không phải một lời hứa suông, mà là một câu khẳng định.
Diệp Ân ấm lòng, cô chậm rãi đung đưa ánh mắt.
Cổ họng run lên, "ừm" nhẹ một tiếng.
Vội cúi đầu xuống, cô không muốn nữ nhân kia nhìn thấy cô đỏ mặt.
Không khí chan hoà từng hơi ấm, hai cô trò lẳng lặng bước đi bên cạnh nhau, tiến về phía sân trường.
"Cô Khương, em trở về lớp đây."
Nghe Diệp Ân nói, Khương Nhã Tịnh nâng đầu nhìn sang, gật nhẹ một cái.
Cô đáp: "Ừm.

Chú ý tay của em, nếu bị chấn thương thì báo với tôi."
Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Nhã Tịnh lại hỏi: "Em thật không sao chứ?"

Không khỏi buồn cười, Diệp Ân bất lực cắn môi, tông giọng hạ xuống: "Cô thật kỳ lạ! Rõ ràng là em đánh người, không lý nào cô lại lo lắng cho em hơn cả hai tên kia, có đúng không?"
"Em không biết cô giáo Khương nổi tiếng là thiên vị sao?" Khương Nhã Tịnh cười lên, mi mắt cong cong, cô nói tiếp: "Học trò của tôi, tôi thiên vị thì ai dám làm gì tôi nào?"
Diệp Ân: ".

.

."
Cô giáo Khương, cô thật bá đạo!
Quay mặt sang nơi khác, Diệp Ân cười đến tít cả mắt.
Nội tâm rộn ràng.
"Được rồi.

Em về lớp đi, ngày mai cũng đến cuối tuần rồi, chúng ta gặp nhau ở phố NG." Khương Nhã Tịnh chào tạm biệt.
Diệp Ân đáp lại, sau đó di chuyển về lớp học của mình.
Trở về lớp, vẫn kiểu cách giảng dạy thờ ơ của giáo viên trên bục, dãy bàn bên trái dường như đang xôn xao chuyện gì đó.
"A! Cô lưu manh!" Tưởng Doanh vừa trông thấy Diệp Ân liền vẫy tay gọi.
"Tức chết đi được! Lúc nãy tôi mải mê ở sân sau xem mọi người chơi bài, không được chứng kiến cô đánh người a!" Thở dài tiếc nuối, Tưởng Doanh trưng lên vẻ mặt sầu não.
Diệp Ân: ".

.

."
Cái con nhóc này, mở miệng ra câu nào cũng không khỏi buồn cười!
Cô lắc đầu, cười có chút bất lực.
"Muốn xem lắm sao? Lần sau tôi đánh liền gọi cô đến xem, có chịu không?" Diệp Ân bông đùa.
Tưởng Doanh lại cho là thật, mặt hớn ha hớn hở, vội đưa lên ngón tay út: "Ngoéo tay đi! Cô hứa rồi đó nha!"
Diệp Ân tiến sát lại bàn Tưởng Doanh, cô nhe răng cười, đánh đánh lên mu bàn tay người kia.
"Aiii!!!" Tưởng Doanh vội giật tay về, xoa xoa lên vết đỏ, giọng không ngừng mếu máo: "Cô điên rồi sao? Đau gần chết rồi đây này!"
"Đáng đời cô! Học không lo học, suốt ngày lo ba cái chuyện linh tinh."
Quét mắt nhìn một lượt những người bên dưới, Diệp Ân gằn giọng: "Sách vở đâu cả rồi?"
Cô híp mắt lại, lớn tiếng nói: "Hôm nay ai không học tôi sẽ thưởng cho người đó.

.

."

Cả lớp cầm sách vở lên, vung tay chuẩn bị ném lên trời.
Chờ đợi nhận thưởng.

.

.
Nhưng chưa kịp ném đã nghe Diệp Ân nói tiếp câu sau.
"Một cú đấm!"
Mặt mày ai nấy đều xanh lè xanh lét, vội vã đặt sách vở lên bàn, ngồi im thin thít.
Một vài người trong số đó run lên cầm cập.
Tưởng Doanh ôm bụng cười ngặt ngẽo, chỉ chỉ tay về phía đám bạn học: "Cái lũ.

.

.

cái lũ thỏ đế! Chưa gì đã rén hết rồi sao?"
Tiến thêm một bước, Diệp Ân chồm người tới, chống tay lên bàn nhìn Tưởng Doanh, cả gương mặt tối sầm lại.
Cô hỏi: "Còn cô thì thế nào? Có rén không?"
Tưởng Doanh: ".

.

."
Nụ cười trên môi chợt tắt, cô lớp trưởng ngồi thẳng người dậy, vội vã lấy sách vở đặt lên mặt bàn.
Ngoan ngoãn như một con cún.
Diệp Ân nén cười, cô xoa xoa đầu mũi, hắng giọng một tiếng, sau đó cũng trở về chỗ ngồi.
Giáo viên trên bục vừa cười vừa lắc đầu.

Dạy bao nhiêu lớp, lần đầu tiên mới thấy một lớp ra dáng học trò!
Trường BD sắp phục sinh rồi sao?
------------------//----------
P/s: tui tính nghỉ ngơi, nhưng đột nhiên lại ngứa tay nên ngồi viết lun.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK