• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Diệp Ân bị nắm kéo lại, cô ra sức giãy mạnh tay của mình nhưng rất nhanh trên đỉnh đầu đã truyền đến cảm giác đau điếng.
"Cốp!"
"Aiii!!!"
"Còn dám chạy?!" Ôn Dĩnh Hà quát lớn.
Nhận lấy một cú như trời giáng, Diệp Ân vội đưa tay xoa xoa đỉnh đầu.

Cô ngoan ngoãn đứng yên, nhưng vẫn không dám xoay mặt nhìn người phía sau.
Có thể nói, hình tượng trầm tĩnh của Ôn Dĩnh Hà đã bị thổi bay trong thoáng chốc.
Khiến những người có mặt nhìn một màn này đều chớp mắt khó hiểu.
Quan sát nữ nhân của mình đang bị.

.

.

hành hung, mi tâm Khương Nhã Tịnh theo đó cũng siết chặt.
Cô nâng nhẹ gót chân, vừa định tiến đến đã bị câu nói tiếp theo của Ôn Dĩnh Hà làm khựng lại.
"Con rốt cuộc có lương tâm không hả?! Có biết ta và lão Lương nhớ con đến mức nào không?! Đẻ ra một đứa ngỗ nghịch như con, chẳng thà ta đẻ quả trứng còn hơn!!!" Nữ thẩm phán liên tục chỉ tay vào đầu Diệp Ân, không ngừng mắng mỏ.
Đến lúc này, mọi người ở đây mới chợt vỡ lẽ.

.

.
Hoá ra, Diệp Ân chính là con gái rượu của Ôn Dĩnh Hà!
Ai nấy đều gật gù, thảo nào nhìn hai mẹ con cứ có nét tương đồng thế kia.

Thêm nữa là ngoại hình hack tuổi của Diệp Ân, chắc chắn là nhờ gen di truyền của mẹ mình!
Riêng Khương Nhã Tịnh lúc này vẫn đứng yên như trời trồng, cứng đơ thành tượng đá.
Mặc dù cuộc đối đáp với Ôn Dĩnh Hà chỉ mới trôi qua chưa đến 10 phút, nhưng cô thật sự, thật sự rất muốn quên bẵng nó đi.

.

.
Khổ tâm chết mất.

.

.

!!!
Trưng ra bộ dáng đầy ủ rũ, Diệp Ân xoay hẳn người lại, cúi thấp mặt gọi khẽ: "Mẹ.

.

."
"Còn biết gọi ta là mẹ sao?" Ôn Dĩnh Hà rưng rưng khoé mắt, giọng cũng nghẹn lại: "Ngỗ nghịch! Vô lương tâm.

.

.

!"
Đứa con này.

.

.

cứ thế lại bỏ nhà đi hơn 10 năm.

Ngay cả một lần về thăm ba mẹ mình cũng không có!
Mỗi lần nghĩ đến cô, bà không nhớ mình đã phải tốn bao nhiêu nước mắt.


Hai vợ chồng suốt nhiều năm đều ăn ngủ không yên, nơm nớp lo sợ.

.

.
Không biết đứa con gái độc nhất của mình đang ở nơi nào, liệu có xảy ra chuyện gì không hay rồi không.

.

.

?
May mắn là cách đây vài tháng, trong một lần Diệp Ân lén lút về thăm nhà đã vô tình bị Ôn Dĩnh Hà bắt gặp.

Bà phát hiện cô từ phía xa, trong một khắc sững sờ bà lập tức chạy thật nhanh đến chỗ cô.

Nhưng đáp lại sự mong nhớ của mẹ mình, cô chỉ vội xoay lưng phóng một mạch đi tuốt.
Bà đương nhiên đuổi theo không kịp.

.

.

!
Cũng kể từ lúc đó, hai vợ chồng mới nhẹ lòng hơn.

Tự nhủ nhất định phải tìm được cô, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp được ở nơi này, khiến bà cũng có chút bất ngờ.
Con gái của bà.

.

.

chắc chắn không phải loại nữ nhân thanh lịch ưu nhã gì gì đó có thể giao tiếp với giới luật sư, nên sự xuất hiện của cô ở đây đối với bà hoàn toàn ngoài sở liệu!
Vài tiếng sụt sịt trong khoang mũi, Diệp Ân nhịn không được liền rơi nước mắt.

Cô rất nhớ ba mẹ của mình, nhưng chưa bao giờ đủ dũng khí để vác mặt đến gặp họ!
Trông thấy Diệp Ân khóc, Ôn Dĩnh Hà cứng rắn bao nhiêu lúc này cũng phải rơi lệ.

Bà vòng tay ôm lấy Diệp Ân, hai mẹ con nấc nghẹn từng tiếng.
Cảnh tượng trước mắt khiến những người có mặt đều không khỏi mủi lòng.

Dù chưa hiểu rõ nguyên nhân câu chuyện, nhưng không khó để đoán ra, có lẽ hai mẹ con nhà này đã rất lâu rồi mới có thể gặp lại.
Sóng mắt Khương Nhã Tịnh cũng trở nên long lanh.

Từ nhỏ đến lớn, thứ cô khao khát nhất chính là được ôm ấp trong vòng tay của mẹ mình.

.

.

Nhưng hiển nhiên là cô chưa bao giờ cảm nhận được điều đó.
Khung cảnh cảm động kéo dài chưa đến một phút, bất ngờ chất giọng khàn đục vang lên xé nát bầu không khí ảm đạm.
"Âyyy.

.

.

!!! Bộ đang đóng phim sao?! Khóc lóc sướt mướt cái gì ở đây chứ?!" Nhậm Phú Cường điên tiết vò đầu: "Các người nói xong hết chưa? Tôi không rảnh rỗi ở đây đấu khẩu với các người a!"
Những người còn lại đều lườm mắt nhìn hắn.
Nhậm Phú Cường: ".


.

."
Cảm nhận được Khương Nhã Tịnh ném ra ánh mắt vô cùng khó chịu, hắn đành phải ngậm miệng lại, tỏ ra không thèm đếm xỉa.
Hắn thầm nghĩ.

.

.

có lẽ những nữ nhân mềm yếu thường rất thích xem phim tình cảm.

Cho nên mới dễ cảm động trước những tình cảnh.

.

.

lãng xẹt thế này!
Nhưng hắn không biết, nếu không phải vì đại sự, chắc chắn cái đầu trọc của hắn đã bị Khương Nhã Tịnh gõ đến khi nào sưng lên mới thôi!
Rời khỏi cái ôm, Ôn Dĩnh Hà vẫn giữ chặt tay Diệp Ân, bà chỉ sợ thả lỏng ra đứa con ngỗ nghịch này sẽ lại chạy đi mất.
"Ân Ân, mau thu xếp theo ta về gặp ba của con.

Ông ấy nhớ con đến khô cằn cả rồi!" Rút khăn giấy từ trong túi xách, Ôn Dĩnh Hà lau khô mắt mình.

Tiếp đến liền ân cần lau sạch khoé mắt giúp Diệp Ân.
"Nhưng mà.

.

." Diệp Ân nhìn sang Cố Ninh Mẫn.
Cố Ninh Mẫn hiểu ý, mỉm cười nhẹ nhàng: "Em theo mẹ đi, chút nữa tôi sẽ tự lái xe về nhà."
Ngẫm tới nghĩ lui, Diệp Ân cảm thấy không ổn liền nói: "Không được.

Mặc dù đã báo cảnh sát nhưng vẫn chưa làm gì được tên thiếu gia kia, chị về một mình sẽ không an toàn."
Huống hồ, lần trước hắn đã biết bên cạnh Cố Ninh Mẫn có vệ sĩ, chắc chắn sẽ cẩn thận hơn.

Biết đâu vẫn theo dõi cô luật sư từng ngày, lợi dụng lúc sơ hở để tấn công, như vậy sẽ rất nguy hiểm.
"Ân Ân, con là vệ sĩ của luật sư Cố sao?" Thông qua màn đối đáp vừa rồi, Ôn Dĩnh Hà cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân con gái mình xuất hiện ở đây.
Khả năng phán đoán của một luật sư luôn rất nhạy bén, bà chắc chắn Diệp Ân hiện tại chính là vệ sĩ riêng của Cố Ninh Mẫn.
Cái con nhóc học không lo học, cả ngày chỉ biết lê la võ quán thì ngoài những công việc khua tay múa chân ra, bà không biết con gái mình còn có thể làm được gì khác!
"Vâng.

Con là vệ sĩ riêng của cô ấy.

.

." Diệp Ân xấu hổ, cúi thấp mặt gãi gãi đầu.

Cô còn nhớ rất rõ, vài ngày trước khi cô gom đồ rời khỏi nhà, trong một trận tranh cãi kịch liệt với ba mẹ mình cô đã dõng dạc tuyên bố, rằng bản thân sau này nhất định sẽ trở thành một võ sư nổi tiếng.
Ấy vậy mà bây giờ lại trở thành vệ sĩ.

.

.

tuy không nói vệ sĩ là công việc thấp hèn, nhưng so với võ sĩ chuyên nghiệp, võ sư nổi tiếng gì kia thì còn bỏ xa cả chục bậc.

.


.

!
Muốn không xấu hổ cũng không được a!
Trong mắt Ôn Dĩnh Hà, Cố Ninh Mẫn cùng Nghiêm Đình vốn là hai đại luật sư trẻ tuổi có triển vọng nhất.

Ở hai nữ nhân này, có thể nhìn thấy sự nhiệt huyết giống với bà thời trẻ.
Cùng với tấm lòng cao thượng không ngại đối đầu với gian nan, đối đầu với cái ác cũng chính là điểm bà thích nhất ở hai nữ hậu bối tuổi trẻ tài cao.
Nhưng qua phiên toà vừa rồi, bà khá bất ngờ vì Nghiêm Đình như thế lại đứng về phe kẻ xấu, nguỵ tạo nhân chứng hòng muốn giúp thân chủ của mình thoát khỏi cáo buộc từ phía cảnh sát đưa ra.
Bất quá, hầu như mọi thứ đều được chuẩn bị rất chu toàn nên không dễ tìm ra kẽ hở.

Kể cả những việc này không qua mắt được bà, nhưng bà cũng không thể dựa vào phán đoán cũng như quyền hạn cá nhân mà kết tội Nhậm Phú Cường.
Mọi thứ đều phải dựa vào nhân chứng, vật chứng đúng theo quy trình, không được phép làm sai lệch.

.

.
Và đó cũng chính là lỗ hổng tạo cơ hội cho những luật sư tài giỏi nhưng suy đồi đạo đức.

Có thể vì tiền mà đảo lộn thị phi, đổi trắng thay đen để bảo vệ lũ người xấu xa thoát khỏi gông xiềng của pháp luật.
Cho nên, bà ngầm hiểu đây cũng chính là lý do khiến vị tiểu thư họ Khương không tin trên đời này thật sự tồn tại công lý.

.

.
Không hẳn là một ý nghĩ sai lầm.

.

.

nó chỉ sai khi bà có thể chứng minh được với cô rằng, công lý vẫn luôn tồn tại!
Và một kẻ đáng kinh tởm như Nhậm Phú Cường, hắn không thể quang minh chính đại bước chân ra khỏi phiên toà.
Nơi thực thi công lý!
Chỉ đến khi bản thân thực hiện được điều đó, bà mới có thể phản bác ý nghĩ của cô.

.

.

!
"Luật sư Cố." Ôn Dĩnh Hà quay sang, nhìn Cố Ninh Mẫn mỉm cười: "Nếu cô không ngại thì cùng Ân Ân đến nhà tôi dùng bữa, cô thấy thế nào?"
Kỳ thật, bà cũng muốn gặp riêng Cố Ninh Mẫn để tìm hiểu một số chuyện liên quan đến Nghiêm Đình.

Muốn biết vì nguyên nhân nào lại khiến một luật sư chính nghĩa như Nghiêm Đình trở thành như vậy.
Nếu có thể, bà sẵn lòng đứng ra khuyên giải, giúp Nghiêm Đình tìm lại bản ngã để tránh gây ra tiếc nuối, huỷ hoại tương lai của cô.
Nghe mẹ mình nói, Diệp Ân liền lên tiếng ngăn cản: "Mẹ.

Để con đưa cô ấy về trước, sau đó trở về nhà gặp ba cũng được mà.

.

."
Vừa nói, cô vừa đánh mắt nhìn sang Khương Nhã Tịnh.
Chỉ thấy một khoảng trời u ám, mây đen xám xịt đang phủ lên thân hình nữ nhân kia.
Đằng đằng sát khí!
Tâm trạng của Khương Nhã Tịnh lúc này, có thể nói là vô cùng tệ hại.

.

.

!
Có nhầm lẫn gì không.

.

.

?
Mẹ chồng của cô.


.

.

như thế nào lại rủ rê Cố Ninh Mẫn về nhà để dùng cơm kia chứ?!
Cô mới chứng thực là nàng dâu tương lai đây này.

.

.

!!!
Gõ nhẹ lên đầu Diệp Ân, Ôn Dĩnh Hà gằn giọng: "Con yên lặng xem nào.

Ta muốn mời cô chủ của con đến nhà dùng cơm cũng không được sao?"
Diệp Ân mím môi đầy bất lực.
Nhận được lời mời, Cố Ninh Mẫn nghĩ đến gì đó vội đỏ mặt.

Cô lúng túng đáp lại: "Thẩm phán Ôn.

Như vậy.

.

.

như vậy có tiện không?"
Khương Nhã Tịnh: ".

.

."
Yêu nghiệt.

.

.

!
Còn bày ra cái vẻ mặt đó là thế nào?!
Hai mẹ con người ta lâu rồi mới gặp lại, cô không cảm thấy bản thân đến đó là thừa thãi sao?!!!
Còn giả vờ hỏi hỏi cái gì?! Đương nhiên là không tiện!!!
Hướng đến Cố Ninh Mẫn, Ôn Dĩnh Hà mỉm cười ôn hoà: "Không có gì là không tiện."
Nghe vậy, Cố Ninh Mẫn vui vẻ nhận lời.

Có thể cùng ăn một bữa cơm với thần tượng, chắc chắn sẽ học hỏi được rất nhiều điều.

Huống hồ, đâu đó vẫn còn một lý do khiến cô rất khó lòng từ chối.

.

.
Chuyện tốt như vậy, lý nào cô lại không nhận lời kia chứ?
Khương Nhã Tịnh nghiến răng, nắm đấm trong tay cũng bắt đầu run rẩy.
Cô chứng kiến ba người sánh bước bên nhau cứ như một gia đình mà không khỏi căm tức.
Trong lòng thầm mắng Cố Ninh Mẫn là cái đồ.

.

.

không biết liêm sỉ!!!
Nữ nhân bại hoại, trơ trẽn, tiểu tam, trà xanh gì gì đó đều bị cô lôi ra không tiếc lời nguyền rủa.
Càng nghĩ càng muốn nộ khí xung thiên.

.

.

!
Uỷ khuất đến muốn rơi nước mắt!!!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK