Như không thể tin được vào tai mình, ánh mắt Diệp Ân chuyển biến khác thường.
"Lão.
.
.
lão đại, chuyện đó là thế nào? Sao có thể.
.
.
?"
Dựa theo lời Liễm Văn, Diệp Ân cùng Khương Nhã Tịnh đã có lần gặp gỡ đầu tiên vào 3 năm trước.
Chuyện này.
.
.
ngoài sức tưởng tượng của cô luôn rồi!
Liễm Văn cười nhạt: "Khó tin lắm có phải không? Lần đó em cứu cô ấy, khiến Janet nghĩ em là đồng bọn nên đã rút súng bắn vào chân em."
Diệp Ân há miệng kinh ngạc: "Đám.
.
.
đám người xấu đó là cảnh sát sao?!"
"Phải." Chung Giai Kỳ chỉ tay lên trán Diệp Ân, ngoắc môi trách cứ: "Cái đầu của em không biết chứa thứ gì ở bên trong! Hết lần này đến lần khác đều phá hoại bọn chị!"
Cả gương mặt xị xuống, Diệp Ân thở dài: "Không thể nào.
.
.
lúc đó, cô ấy trông có vẻ rất hiền lành.
.
.
Hơn nữa còn đang khóc rất to, rất thê thảm!"
Nhấn nhẹ vào nút điều khiển, Chung Giai Kỳ cho phát lên màn hình một đoạn video trích xuất từ camera.
"Trong vụ án năm đó có một nam sinh bị thiệt mạng, tên nam sinh đó theo học tại trường BD.
Nhưng đáng tiếc, bằng một lý do nào đó chúng tôi không thể tiếp tục điều tra lai lịch của hắn." Liễm Văn xoay ghế hướng về phía màn hình, nói như đang giải thích.
Lại nhìn sang Diệp Ân, cô nói tiếp: "Em xem đoạn video này, nói cho tôi biết em có cảm nghĩ gì?"
Tập trung ánh mắt, Diệp Ân cẩn thận quan sát từng chút một.
Trên màn hình, cô nhìn thấy nữ nhân đội nón kết, mặc áo da đang đứng trò chuyện bên góc khuất hành lang cùng với một nam sinh trẻ tuổi.
Cuộc trò chuyện có vẻ gay gắt, nữ nhân cùng với nam sinh kia giằng co qua lại.
Camera chỉ ghi được hình, không bắt được âm thanh nên không nghe rõ họ nói gì.
Ở khoảng cách khá xa, cũng không dễ dàng cho việc đọc khẩu hình.
Điều duy nhất mà Diệp Ân chú ý chính là vẻ mặt hung tợn của tên nam sinh, hai mắt đỏ ngầu, đôi lúc lại mơ mơ màng màng cứ như vừa mới sử dụng chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ xong vậy.
Về phía nữ nhân kia, mặc dù cô ta đã đeo khẩu trang che kín mặt, nhưng xét qua dáng vẻ cùng với phong thái, Diệp Ân có thể nhận ra đó chính là Khương Nhã Tịnh.
Một tiếng thở trầm thấp vang lên, nội tâm Diệp Ân không khỏi phức tạp.
Đoạn video kết thúc bằng hình ảnh nam sinh lạnh lùng hất tay Khương Nhã Tịnh, sau đó rời đi.
"Thế nào? Em đã nhận ra cô ta rồi chứ?" Liễm Văn hỏi.
Diệp Ân khẽ gật đầu: "Vâng.
.
.
là cô ấy, là Khương Nhã Tịnh."
Liễm Văn trầm lại ánh mắt, cô nói: "Nam sinh trong đoạn video là Trịnh Trung, hắn là con trai của một goá phụ tên gọi Trịnh Nhàn.
Không biết vì lý do gì tên nhóc này lại theo họ mẹ, không theo họ ba.
Nhưng theo điều tra ban đầu cho thấy, có lẽ ba của hắn đã mất từ rất sớm, hoàn toàn không tìm được bất cứ thông tin gì."
Vẻ mặt hiếu kỳ của Diệp Ân không giấu được, cô yên lặng nghe tiếp.
Liễm Văn tiếp tục nói: "Vụ án của hắn gây chấn động toàn quốc vào 3 năm trước, vì hắn là nam sinh đầu tiên mua bán chất cấm tại trường BD.
Trước đó, trường BD cũng như bao ngôi trường khác, hoàn toàn không tệ nạn như bây giờ."
Chớp chớp mi mắt, Diệp Ân hỏi: "Có nghĩa là hơn 3 năm trước, trường Cao Trung BD không phải là một ngôi trường ô uế như hiện tại sao?"
Liễm Văn đáp: "Phải.
Hơn 3 năm trước, tên nam sinh Trịnh Trung này không biết đã bị ai sai khiến, hắn mang ma tuý đến trường phân tán rộng rãi, thậm chí còn giao dịch cùng những tay chơi ở bên ngoài.
Nhưng rất nhanh đã lọt vào tầm ngắm của phía cảnh sát."
Diệp Ân ngồi thẳng người dậy: "Sau.
.
.
sau đó thế nào?"
Ngồi bên cạnh, Chung Giai Kỳ nhún vai, nói: "Còn thế nào? Cũng vào thời điểm đó hắn đã ngủm mất rồi.
Hắn chết rất thê thảm, là từ trên dãy hành lang của tầng 5 khu trung tâm mua sắm rơi xuống đất, trước lúc em giải cứu Khương Nhã Tịnh tầm 15 phút."
Nghe xong, Diệp Ân khẽ nuốt nước bọt.
Bất chợt lại nhớ đến khoảnh khắc cô kéo tay Khương Nhã Tịnh bỏ chạy, nữ nhân kia vẫn không ngừng khóc lóc.
.
.
Thảm thiết vô cùng!
Chẳng lẽ là vì nam sinh kia sao?
Tôi từng có người thân đã mắc phải sai lầm tương tự, dẫn đến một kết cục bi thảm.
Là những lời Khương Nhã Tịnh từng nói vào đêm cắm trại.
.
.
Diệp Ân lúc này mới hiểu được phần nào.
Hướng đến Liễm Văn, Diệp Ân hỏi: "Trịnh Trung.
.
.
tên nam sinh đó cùng Khương Nhã Tịnh rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào?"
Thở nhạt một hơi, Liễm Văn đáp: "Lai lịch của Trịnh Trung cho đến nay vẫn là một bí ẩn.
Ngoài những thông tin sơ bộ mà nhà trường cung cấp, chúng tôi hoàn toàn không điều tra được gì khác."
Cô nhìn Diệp Ân, nghiêm mặt, nói: "Sau cái chết của hắn, một thế lực nào đó đã nhúng tay vào việc điều tra của phía cảnh sát.
Tất cả những thông tin liên quan đến hắn đều bị tẩy xoá sạch sẽ.
Các bài báo cũng rất nhanh bị dìm xuống, che lấp hoàn toàn vụ án gây chấn động năm đó."
Ngữ điệu lạnh băng của Liễm Văn cho thấy, cô rất chú tâm về vụ án này.
Cô quan sát thái độ Diệp Ân, cười nhạt nhẽo: "Sao nào? Cô ngốc như em có đoán được là kẻ nào đã bưng bít mọi chuyện hay không?"
Diệp Ân nhỏ giọng, đáp: "Là.
.
.
là Khương gia có đúng không?"
Có ngốc đến đâu, cô cũng biết những vụ án gây rúng động thế này, ngoài các quan chức cấp cao ra thì không ai có khả năng bưng bít truyền thông tốt như vậy được!
Với tay xoa xoa đầu Diệp Ân, Liễm Văn nói: "Xem ra não của em vẫn còn chút hữu dụng."
Diệp Ân: ".
.
."
Chung Giai Kỳ bật cười: "Giỏi thế thì đoán thử xem, rốt cuộc mối quan hệ giữa Trịnh Trung cùng Khương Nhã Tịnh là gì?"
Không biết những gì bản thân sắp nói có giúp ích được cho vụ án hay không, Diệp Ân vẫn mạnh dạn đáp: "Là.
.
.
người thân! Vào đêm cắm trại, Khương Nhã Tịnh từng nói với em, cô ấy có người thân đã mắc phải sai lầm, nhận lấy kết cục bi thảm!"
Chung Giai Kỳ "ồ" lên một tiếng: "Vậy sao?"
Sau đó lại lắc đầu cười: "Tin tức của em không đáng giá chút nào.
Cô ta cùng Trịnh Trung đương nhiên có mối quan hệ mật thiết.
Chính cô ta đến trung tâm thương mại để giao dịch với thằng nhóc đó kia mà!"
Diệp Ân tròn mắt kinh ngạc, muốn nghe Chung Giai Kỳ nói tiếp.
"Từ điện thoại Trịnh Trung, chúng tôi phát hiện Khương Nhã Tịnh dùng cái tên Mrs.
K để hẹn hắn đến trung tâm thương mại.
Nhưng không biết sau đó thế nào lại xảy ra tranh cãi, như em đã thấy trong đoạn video vừa rồi."
Liễm Văn nói thêm: "Sau khi rời đi hắn đột ngột phát điên, đánh đấm túi bụi những người xung quanh.
Chúng tôi từ xa quan sát thấy rõ Khương Nhã Tịnh chạy theo ngăn cản, nhưng cũng bị hắn hung hãn đẩy ra."
Vẫn giọng điệu bình thản, cô nói: "Tiếp đến hắn trèo qua khỏi lan can, không chút lưỡng lự nhảy thẳng xuống bên dưới."
Diệp Ân rùng mình, không biết bản thân đang nghe thấy cái quái gì nữa!
Từ tầng 5 nhảy xuống, thi thể hắn chắc chắn không còn được nguyên vẹn.
Nghĩ đến thôi cũng đã muốn buồn nôn rồi đây này!
Chung Giai Kỳ "chậc" lên từng tiếng: "Ngẫm lại thì lúc đó Khương Nhã Tịnh đã rất bàng hoàng.
Cô ta run rẩy, la hét quá mức thống khổ.
Cứ như là người thân của mình ra đi không bằng!"
Nói xong, cô lại thở một hơi đầy chán chường: "Nhưng chúng tôi điều tra cả rồi, gia tộc họ Khương không có ai tên là Trịnh Trung cả.
Cũng không có bất cứ mối liên hệ mật thiết nào, cho nên.
.
."
Ném cho Diệp Ân một tia mắt đầy ẩn ý, Chung Giai Kỳ nói tiếp: "Cho nên, chúng tôi suy đoán hắn chính là người tình trẻ tuổi của Khương Nhã Tịnh."
Diệp Ân: ".
.
."
Suy đoán.
.
.
tào lao!
Nhìn thế nào tên nhóc kia cũng chưa đến 15 tuổi, mà thời điểm đó Khương Nhã Tịnh đã là nữ nhân chạm mốc tuổi 27.
Không lý nào lại có chuyện đó được!
Danh Sách Chương: