• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nét mặt Diệp Ân như vừa trải qua một cơn giông, lúc này mới chợt bừng sáng.
Cô vui vẻ bắt lấy ngón tay Khương Nhã Tịnh, hạ xuống rồi nói: "Em chừa rồi.

Sau này không dám uống trước mặt cô nữa!"
Đây là những lời thật lòng, Diệp Ân sợ bản thân sẽ không khống chế được cảm xúc khi say, lúc đó chắc chắn sẽ gây ra tai hoạ.
Liễm Văn mà biết được, cam kết sẽ phạt nặng cô cho mà xem!
Ngón tay Khương Nhã Tịnh nằm yên trong lòng bàn tay Diệp Ân, ấm nóng mềm mại, khiến cô không khỏi quyến luyến.
Nhưng rất nhanh vội thu tay về, Khương Nhã Tịnh không nặng không nhẹ, nói: "Không uống thì tốt.

Nhưng không phải chỉ chừng mực ở trước mặt tôi, đối với những người khác cũng nên giữ chừng mực."
Một lời căn dặn đầy hàm ý.
Diệp Ân nghe xong cũng không nghĩ ngợi gì, cô gãi gãi đầu, tỏ vẻ ngoan ngoãn: "Em biết rồi.

.

."
Nán lại thêm 15 phút, Khương Nhã Tịnh thanh toán hoá đơn xong liền đưa đám học trò rời khỏi.

Mọi người tạm biệt nhau sau đó nhà ai nấy về.
Riêng Diệp Ân, vì sợ cô nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo nên Khương Nhã Tịnh buộc phải đưa về đến tận nhà.
Cả hai xuống xe tản bộ đến trước cửa nhà Diệp Ân, ngôi nhà tầm trung, khá chật hẹp nằm ở góc trong cùng của một con ngõ.

Khương Nhã Tịnh đứng bên ngoài quan sát lúc lâu, thời điểm này nhìn cửa sổ các nhà xung quanh đều đã tắt đèn, chỉ còn những ngọn đèn đường le lói ở phía xa.
Cô trầm ngâm một lúc, sau đó hỏi: "Em sống ở đây cùng với chị gái mình sao?"
Diệp Ân đáp: "Vâng."
Bất ngờ Khương Nhã Tịnh lại hỏi: "Tôi có thể vào trong được không?"
Diệp Ân: ".

.

."
Để làm gì.

.

.


?
Cô Khương, cô muốn ghé thăm nhà học trò, hay muốn gặp phụ huynh để mắng vốn tôi đây hả?
Nhận thấy Diệp Ân đang do dự, Khương Nhã Tịnh nói tiếp: "Tôi chỉ muốn vào nhà tham quan để hiểu về em hơn một chút.

Sao rồi, lại không thích tôi quan tâm đến em có phải không?"
Giọng nửa đùa nửa thật khiến Diệp Ân không dễ phán đoán.

Cô đáp hơi gượng: "Không.

.

.

không phải.

Nhưng bây giờ đã gần nửa đêm rồi, cũng không nhất thiết phải tham quan trễ như vậy.

.

."
Nói thật lòng thì có khá nhiều tài liệu cơ mật được Diệp Ân cất giấu trong nhà.

Cô sợ nữ nhân này sẽ vô tình phát hiện ra điều gì đó.
Phân tích từng biểu cảm mập mờ trên gương mặt kia, Khương Nhã Tịnh khẽ nâng đuôi mày, bình đạm nói: "Không sao.

Tôi chỉ vào xem một chút thôi, sau đó sẽ đi ngay."
Cùng lúc đó, tiếng "cạch" mở khoá cửa vang lên, kèm theo một thanh âm không biểu lộ cảm xúc: "Ân Ân, em về rồi sao?"
Diệp Ân thoáng giật mình nhìn lại, dưới ánh đèn sáng trưng phát ra từ ngôi nhà của mình, cô có thể nhìn rõ người vừa bước ra không ai khác chính là Liễm Văn.
Tại sao lão đại lại đến đây vào giờ này?!
Nữ nhân tóc tém Pixie phủ màu vàng bạch kim tươi rói, đôi khuyên tai vừa to vừa tròn vô cùng tinh xảo.

Hai mắt hẹp dài, mũi cao, môi đỏ, toàn thân diện bộ vest caro trang nhã, lịch thiệp quý phái.
Liễm Văn đứng khoanh tay, dáng vẻ ổn trọng làm thăng bậc nhan sắc của một nữ nhân đã ngoài 30 tuổi.

Cô nhìn Diệp Ân, cười như không cười, nói: "Về rồi sao lại không vào nhà?"

Tiếp đến liền dời mắt sang Khương Nhã Tịnh, gật đầu thay cho lời chào hỏi.
"Cô Diệp." Khương Nhã Tịnh chào đáp lại, cô quan sát Liễm Văn một lượt.

Sau khi thu lại ánh nhìn, cô nhẹ giọng nói: "Lúc chiều Diệp Ân khá say, vì không yên tâm nên tôi muốn đưa em ấy về nhà."
"Làm phiền chủ nhiệm Khương rồi." Liễm Văn mỉm cười, lực chú ý vừa dời đến người Diệp Ân, cô hạ giọng hỏi: "Lại say rồi sao?"
Lời ít ý nhiều, nhưng nghe sao cũng không chút vui vẻ.
Diệp Ân: ".

.

."
Lần này toang thật rồi!
Cúi thấp đầu xuống, Diệp Ân mím môi đáp lại: "Lúc nãy.

.

.

vì vui quá nên em có uống một chút."
Liễm Văn tiến đến, cô dùng tay nâng cằm Diệp Ân, cất giọng lạnh như băng tuyết: "Không phải đã nói em không được phép say rồi sao, con nhóc phiền phức?"
Tiếp tục vỗ nhẹ lên má Diệp Ân vài cái, Liễm Văn lạnh giọng, tựa như đang cảnh cáo: "Vào nhà đi, chút nữa chúng ta nói chuyện sau."
"Vâng.

.

."
Diệp Ân tạm biệt Khương Nhã Tịnh, tức tốc chạy xộc vào nhà.
Từ đầu đến cuối Khương Nhã Tịnh đều lẳng lặng quan sát, chỉ đến khi Diệp Ân đi khuất cô mới quay sang Liễm Văn mỉm cười: "Thỉnh thoảng mới có dịp vui như vậy, cô đừng trách em ấy."
Cánh môi Liễm Văn hơi cong lên, nhàn nhạt đáp: "Thật xin lỗi, làm phiền đến cô rồi."
Âm điệu rõ ràng, nhẹ nhàng như gió thổi.

Khương Nhã Tịnh tường tận đánh giá.
Mất vài giây sau cô mới cất giọng bình thản: "Cô Diệp, cũng đã khuya rồi, tôi xin phép về trước."
"Đi cẩn thận." Liễm Văn vẫy tay, lịch sự mỉm cười.

Sau khi Khương Nhã Tịnh rời đi, Liễm Văn trở vào nhà khoá chặt chốt cửa.

Cô tiến vào mở cửa phòng, đứng tựa người lên thành cửa, nhìn Diệp Ân bằng tia mắt sắc lẹm.
"Lúc chiều chị gọi em không nghe máy, hoá ra là vì say sao?"
Diệp Ân không biện giải, cô vội chắp tay, thiểu não nói: "Em xin lỗi! Lão đại, em thấy không có gì nguy hiểm nên mới uống khá nhiều.

.

."
Liễm Văn thở dài, ánh mắt không chút hoà hoãn, cô gằn giọng: "Em có biết bản thân lúc say ngốc đến mức nào không? Em nói xem, Khương Nhã Tịnh đã biết được chuyện gì rồi?"
"Không có!" Diệp Ân phản ứng nhanh chóng: "Em chắc chắn cô ấy chưa biết chuyện gì.

Lúc em say, em chỉ.

.

.

cắn đám bạn học của mình thôi! Ngoài ra không làm bừa chuyện gì khác!"
Tiến đến kéo ghế ngồi xuống, Liễm Văn mặt đối mặt cùng Diệp Ân, bày ra bộ dáng nghiêm trọng: "Chị muốn nhắc nhở em, thân phận của em bại lộ hay không, vốn không quan trọng bằng chuyện thân phận của Janet bị bại lộ.

Em nên nhớ kỹ điều đó."
Diệp Ân ủ rũ đáp: "Em hiểu rồi.

Lần sau em sẽ chú ý hơn."
"Khương Nhã Tịnh.

.

." Ánh mắt Liễm Văn tối sầm lại, cô nói: "Cô ta cũng không ngốc, càng không đơn giản.

Chị muốn em ôm đùi cô ta, muốn em chiếm lấy lòng tin từ cô ta, chứ không phải muốn em để cô ta tiếp cận để thăm dò chính mình."
Lời lẽ sâu xa, Diệp Ân cảm thấy đầu óc mơ hồ, đành phải hỏi lại: "Lão đại.

.

.

em thật không hiểu.

Rốt cuộc nhiệm vụ của đại tẩu là gì? Có liên quan đến Khương Nhã Tịnh có đúng không?"
Thấy được Diệp Ân đang khẩn trương vì nữ nhân kia, Liễm Văn cười nhạt: "Xem em kìa.


Cần gì phải khẩn trương như vậy? Đang lo lắng cho cô ấy sao?"
Diệp Ân: ".

.

."
Tuy không nói rõ ràng, nhưng Diệp Ân biết "cô ấy" trong miệng Liễm Văn chính là Khương Nhã Tịnh.
Liễm Văn lãnh đạm nói tiếp: "Giao cho em những nhiệm vụ đơn giản cũng không sai.

Tính cách em quá đơn thuần, hơn nữa còn có chút ngốc.

Việc nhỏ làm không xong, thử hỏi việc lớn làm sao đến phiên em đảm nhận?"
Gương mặt xị xuống, Diệp Ân không cách nào phản pháo.
"Có liên quan hay không sau này em sẽ biết.

Trước mắt cứ hoàn thành tốt những việc chị giao cho em là được."
Vừa đứng dậy, Liễm Văn tiến thêm một bước đến gần Diệp Ân, xoa đầu đối phương rồi nói: "Sắp tới, có lẽ em sẽ biết được nhiều chuyện hơn.

Nhưng bây giờ không phải lúc.

Hiện tại chị chỉ có thể nói với em, nhiệm vụ của Janet rất quan trọng."
"Nhưng thành hay bại, còn phải xem bản lĩnh của em."
Nghe xong Diệp Ân không khỏi ngỡ ngàng, cô giương lên tia mắt khó hiểu.
Liễm Văn khẽ nhướn mi, giọng điệu thăm dò: "Không phải em đã tìm hiểu rồi sao?"
Cô ngừng một nhịp, sau đó nói như đang giải thích: "Janet nhận nhiệm vụ cách đây hai năm, mọi chuyện vẫn êm đẹp nhưng đến gần đây lại phát sinh chút vấn đề.

Đáng lý ra cô ấy phải tạm dừng nhiệm vụ, nhưng cũng may là chị đã chuẩn bị sẵn kế hoạch dự phòng."
Cô hạ người nhìn Diệp Ân, khẽ nở nụ cười: "Cho nên, em cần phải tỉnh táo một chút.

Đừng để sai phạm của mình làm ảnh hưởng đến Janet, có hiểu không?"
Nếu lúc nãy là ngơ ngác, lúc này Diệp Ân đang phải đối diện với sự bàng hoàng không sao tả được.
Cô tự hỏi, kế hoạch dự phòng mà Liễm Văn nhắc đến, chẳng lẽ là đang muốn ám chỉ đến cô hay sao?
Lý nào lại như vậy.

.

.

?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK