• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Chúc mọi người ngon miệng!
Dì Phương nói, nói xong bà rời khỏi phòng ăn.

Phòng ăn hiện giờ có 4 người, Tiểu Như ngồi cạnh hắn, đối diện lần lượt sẽ là Lý Ân Vỹ, Lý Ân Hạo.

Hiện giờ khẩu phần ăn của Tiểu Như đã được Phương Vũ Nguyệt thay đổi, thay vì nhiều thịt cá, lần này bà theo lời hắn bổ sung thêm rau xanh, tất thảy đều vô cùng thanh đạm.

Tiểu Như nhìn bàn ăn khác thường, mặt mũi xinh đẹp nhăn nhúm tựa hồ uống thuốc độc, trong khi mọi người đều cầm đũa thưởng thức bữa ăn như bình thường, cá nhân Huỳnh Tiểu Như từ đầu đến cuối đều im lặng ngồi nhìn, cho rằng Lý Ân Tinh đã làm ra tất thảy.

Huỳnh Tiểu Như cắn môi.

“Lý Ân Tinh quá đáng, lúc nãy cợt nhả mình chưa đủ sao? Ngay cả mình ăn gì cũng muốn quản, đúng là không thể tha thứ mà, mình ghét anh ta.


- Ăn, nhìn cái gì?
Hắn quay sang nhướng mày, tiện thể tìm rau xanh bỏ vào chén của Tiểu Như, Lý Ân Vỹ ở đối diện chỉ còn biết nén cười.

- Ahn, anh cũng vừa phải thôi!

Jin móc, đến lượt hắn lườm anh:
- Tập trung ăn phần ăn của em đi, nếu không đừng trách anh không nhắc trước!
Anh xua xua tay đầu hàng:
- Rồi rồi, em không nói!
Lần này đến lượt Young:
- Ahn, anh thấy hay là!
- Anh hai, dạy trẻ không nên quá nuông chiều, anh như vậy sẽ chiều hư con nít đó!
Lý Ân Hạo còn chưa kịp nói hết Lý Ân Tinh đã xen vào, Tiểu Như ngồi bên cạnh không nuốt nổi đứng lên.

Ủ rũ nói:
- Em no rồi, em lên phòng trước đây!
Nói xong, Huỳnh Tiểu Như rời khỏi ghế, chạy ra khỏi phòng ăn.

Lý Ân Hạo dừng lại, anh đặt đũa xuống bàn, nhìn hắn nghiêm trọng nói:
- Tiểu Như không ăn được rau, sau này em đừng ép con bé nữa được không?
Lý Ân Vỹ tán đồng:
- Ahn, em thấy cách anh làm có phần quá độc tài rồi đấy! Đồng ý là anh muốn tốt cho nó, nhưng mà như vậy thật sự rất quá đáng.

- Theo như hai người nói, như hai người mới tốt cho Tiểu Như hay sao?

Lý Ân Tinh buông đũa, lần lượt quét mắt nhìn cả hai, sau đó tiếp tục nói:
- Lý Ân Hạo, lẽ nào anh không biết nuông chiều con bé sẽ khiến con bé ỷ lại vào anh sao? Lý Ân Hạo, nếu như anh muốn dùng các này lấy lòng Tiểu Như, thì em ở đây nói với anh một câu, anh làm sai cách rồi.

Rồi nhìn sang Lý Ân Vỹ.

- Còn em? Em hiểu Tiểu Như được bao nhiêu? Anh biết thế nào là tốt cho Tiểu Như, anh không giống hai người chỉ biết chiều con bé, khiến con bé càng trở nên bướng bỉnh.

Tôi no rồi, hai người dùng thong thả.

Nói xong, Lý Ân Tinh rời khỏi ghế, xoay người bước ra ngoài phòng ăn.

- Đúng là một đứa trẻ bảo thủ mà! Em ấy chỉ biết nói anh nuông chiều Tiểu Như, khiến con bé ỷ lại, nhưng anh lại cho rằng, người khiến Tiểu Như ỷ lại không ai khác ngoài em ấy.

Lý Ân Hạo nhìn theo nói, lúc này Lý Ân Vỹ ngồi bên cạnh phì cười.

Không kiềm được lên tiếng:
- Lý Ân Hạo, nói hai người là anh em song sinh không sai, thật khiến cho người khác ganh tỵ đấy!
- Là ý gì?
Lý Ân Hạo quay sang hỏi, Lý Ân Vỹ vừa vặn đối mặt Lý Ân Hạo.

- Hai người cùng yêu một người nhưng lại không mâu thuẫn, em rất thắc mắc, nếu như một ngày nào đó bắt buộc Tiểu Như phải chọn lựa giữa anh và nhị ca, không biết khi đó anh và anh ấy sẽ thế nào?
Lý Ân Hạo hơi sựng lại, hồi lâu cười trìu mến.

- Lý Ân Vỹ, em nói xem?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK