Buổi chiều Lý Ân Vỹ quay trở về dinh thự, lúc này cũng đã hơn 1 giờ, anh đi đến sofa, ngồi phịch xuống, ngửa cổ nhìn trần nhà, mệt mỏi khép chặt hai mắt lại.
Được một lúc, Lý Ân Vỹ sực nhớ đến chuyện của Tiểu Như, trong lòng lo lắng không biết bây giờ tâm trạng nó thế nào.
Lý Ân Vỹ đứng dậy rời khỏi ghế, đi lên lầu, tìm đến phòng Tiểu Như.
Lý Ân Vỹ đứng bên ngoài gõ cửa, tuy nhiên bên trong không hề có một chút động tĩnh.
Nhìn thấy cửa không khóa, Lý Ân Vỹ đi vào.
- Tiểu Như, em đâu rồi?
Anh gọi, trong phòng mọi thứ đều im lặng như tờ.
Lý Ân Vỹ quét mắt nhìn căn phòng sạch sẽ, nhìn quanh không tìm thấy Tiểu Như, phỏng đoán nó vẫn chưa về nhà, mày đen hơi rũ xuống một chút.
Lý Ân Vỹ bất an, nói:
- Tiểu Như, lẽ nào em còn giận tôi sao? Nếu như em thật sự vì những lời của tôi mà rời khỏi Lý gia, Lý Ân Tinh và Lý Ân Hạo phải làm thế nào đây?
Cả bai người bọn họ đều yêu Huỳnh Tiểu Như như vậy, chắc chắn khi biết chuyện sẽ không thể chấp nhận được sự thật!
Trước khi chuyện anh nặng lời với nó bị bại lộ, anh nhất định phải tìm Huỳnh Tiểu Như trở về.
Thời điểm Lý Ân Vỹ xoay người đi ra cửa, Lý Ân Tinh từ bên ngoài đi vào.
Nhìn hắn, Lý Ân Vỹ sựng lại, không khỏi kinh hô:
- Nhị...!Nhị ca!
- Còn biết anh là ai sao? Tại sao em lại ở phòng của Tiểu Như? Con bé không về cùng em sao?
Hắn hỏi, Lý Ân Vỹ đen mặt, anh ngập ngừng:
- Cái đó...!
- Lý Ân Vỹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Như bây giờ đang ở đâu? Em rốt cuộc đã làm gì con bé?
- Ahn, em...
- Em thế nào?
- Em...
- Đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Young từ bên ngoài bước vào hỏi.
Lý Ân Vỹ cho rằng mọi chuyện đều không thể tiếp tục che giấu, anh chột dạ cúi đầu.
- Tha thứ cho em, thật ra là do...
- Đợi đã!
Lý Ân Tinh lên tiếng, thời điểm này hắn nhận được một cuộc gọi từ phía Trương Hàn Minh.
Nói xong, hắn nhấc máy:
- Ban, nói đi, có chuyện gì mà cậu chưa đến đây vậy?
-...
- Không có, nhưng có chuyện gì vậy?
-...
- Được, có tin tức gì của nó liên lạc lại với tôi.
Dứt lời, Lý Ân Tinh tắt điện thoại, cất vào trong áo khoác, sau đó thẳng tay giáng cho Lý Ân Vỹ một quả đấm cực hạn.
Lý Ân Vỹ mất đà lùi lại một bước, máu từ khóe môi anh rỉ ra, theo quán tính đưa tay lau vết máu trên miệng.
Lý Ân Hạo đứng chứng kiến co mày:
- Hai đứa rốt cuộc làm sao vậy?
- Chuyện này không liên quan đến anh, anh tốt nhất đừng xen vào.
Hắn lạnh lẽo trả lời, lúc này, Lý Ân Vỹ cũng quay đầu, phỏng đoán nhị ca đã biết chuyện, thần sắc anh u ám.
Lý Ân Vỹ đứng thẳng người, anh nhìn hắn lắc đầu:
- Nhị ca, nghe em giải thích có được không? Em không cố ý làm tổn thương Tiểu Như, em không cố ý nặng lời với con bé, em thật sự không cố ý nói Tiểu Như nên rời khỏi nhà họ Lý.
Lý Ân Hạo cũng là mới biết chuyện ba anh hôm nay quay trở về, ông ấy cùng với Lý Ân Vỹ tranh chấp dẫn đến bây giờ vẫn còn trong bệnh viện, cũng may không nguy hiểm tính mạng.
Lại nói từ lúc anh về không nhìn thấy Tiểu Như, anh còn cho rằng con bé đã ra ngoài với bạn, bây giờ nghe mấy lời này thốt ra từ miệng Lý Ân Vỹ, anh càng không tránh khỏi khẩn trương.
Lý Ân Hạo lần lượt nhìn cả hai, bất an hỏi:
- Rốt cuộc khi anh không ở đây trong nhà đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao thái độ của hai đứa lại trở nên như vậy? Tại sao Tiểu Như lại liên quan trong chuyện này? Rốt cuộc bây giờ con bé đang ở đâu?
Lý Ân Tinh không trả lời, hắn lạnh lùng xoay người rời khỏi phòng Tiểu Như, đi một mạch xuống nhà.
Lý Ân Hạo đi đến đối mặt Lý Ân Vỹ, lập tức Lý Ân Vỹ cúi đầu.
- Xin lỗi, em biết rõ hai người rất yêu thương Tiểu Như, nhưng mà em lại ấu trĩ làm tổn thương con bé.
Lý Ân Hạo, em cũng biết anh giống như nhị ca đều sẽ không chấp nhận được chuyện này, do đó, em sẽ không trách móc nếu như anh ra tay với em đâu, là em tự làm tự chịu, là em đáng đời.
Lý Ân Vỹ nói, lúc này, Lý Ân Hạo bất ngờ thở hắt ra một hơi.
- Lý Ân Vỹ, sau tất cả, không phải vì em ấu trĩ, mà là em không biết che giấu cảm xúc của chính mình.
Kỳ thật anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà anh hy vọng, tình trạng này sẽ không lặp lại một lần nữa.
Anh yêu Tiểu Như, anh cũng hy vọng em trai của anh cũng sẽ đối tốt với con bé, em hiểu điều này chứ?
- Nhưng mà...!Tiểu Như rất quan trọng với anh, em thấy thật sự rất có lỗi.
Lý Ân Vỹ ngẩng mặt, day dứt nói.
Thời điểm đó, Lý Ân Hạo vươn tay, vỗ vai trấn an Lý Ân Vỹ một cái.
Lý Ân Hạo cười trìu mến:
- Biết sai là được rồi, Tiểu Như anh nhất định sẽ tìm con bé về, em đừng tự trách bản thân nữa.
Bây giờ nói thật anh biết, ngoài chỗ bị đánh ra, em còn đau chỗ nào không?.
Danh Sách Chương: