• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tại Lý gia, bầu không khí hiện tại cũng không mấy trong lành, nhất là khi cả bọn nhìn thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của ai đó, Lý Ân Tinh vừa từ bệnh viện trở về thì đã một mạch đi lên phòng 一 bỏ lại vài gương mặt ngơ ngác ở đại sảnh.
Young biết chắc đã có chuyện, anh liền đứng dậy đi theo hắn, phòng khách hiện giờ chỉ còn lại Jin, Ban và Jiko 一 tức Quất Duệ Nhiên.
Quất Duệ Nhiên còn cho rằng bản thân được chào đón, không ngờ anh vừa về đã xảy ra một số chuyện không mấy vui vẻ gì, nhất thời ảnh hưởng đến tâm trạng hưởng thụ.
Lý Ân Vỹ từ đầu đến cuối đều cảm thấy mình như kẻ tội đồ, ngay cả tư cách giải thích cũng không có, anh ngồi ở phòng khách ôm đầu, bên cạnh là vẻ mặt ngây ngốc của Hàn Minh, người nào đó vẫn yên ổn cầm điện thoại chơi game.

Quất Duệ Nhiên ngồi chéo chân, hai tay gối lên đầu, giọng điệu đầy chua chát:
- Biết ở đây chán như vậy, ngay từ đầu em không trở về rồi!
Lập tức, Trương Hàn Minh cười mỉa mai.
- Không phải là vì bang chủ giận cá chém thớt sao? Nếu không chúng ta đâu bị liên lụy chứ!
Vẻ mặt Lý Ân Vỹ thảm khốc, anh ngẩng đầu, đồng tử đỏ rực lên.
Nhanh như chớp đã tóm lấy cổ áo Trương Hàn Minh, Jin nghiến chặt răng lợi:
- Tất cả là tại cậu, nếu như cậu không đưa con bé đến đó thì tôi đâu cần phải nặng lời như vậy với nó chứ!

Quất Duệ Nhiên lắc đầu, anh khép hờ mắt lại.

Dù sao cũng là chuyện của họ, anh không tiện xen vào!
Trương Hàn Minh khổ sở, nói:
- Bang chủ, anh đừng vô lý nữa được không? Tôi là bị ép!
- Một đứa con gái ép chết cậu được sao?
- Tất nhiên!
- Cậu...
- Đủ rồi! Lúc này là lúc nào mà hai đứa còn có tâm trạng ở đây cãi nhau chứ? Thay vì cãi nhau sao không tìm cách để giải quyết? Còn nữa Jiko, em rảnh rỗi không có việc gì làm thì mau trở về Bắc Kinh đi!
Young xen vào, từ trên lầu đi xuống mang theo cả túi to, túi nhỏ, không cần nói cũng biết những thứ anh đang giữ được mang cho ai rồi.
Quất Duệ Nhiên chán nản cười nửa miệng:
- Không cần anh phải nhắc, em chơi chán lập tức sẽ trở về!
Bên cạnh, Lý Ân Vỹ cũng đã hả giận buông Ban ra, anh quay lại nhìn Young.
- Khoan đã Young, anh muốn ra ngoài sao?
Young gật đầu:
- Ngày mai Tiểu Như phải thi rồi, nếu không có bài học phải làm thế nào đây? Tất cả là chuyện tốt của em gây ra đó, còn mặt mũi hỏi anh sao?
Anh trách, Jin nhăn mặt:
- Vậy bây giờ Tiểu Như đã ở đâu? Em muốn gặp con bé.
Lập tức, Quất Duệ Nhiên kéo Ban sang phía mình, cả hai ở sau đang to nhỏ chuyện gì đó rất bí mật.
Young nhìn thấy được vẻ thành khẩn của em trai, nhưng anh không có quyền quyết định!
Lý Ân Hạo cười nhạt:
- Em đi thì có ích gì chứ? Người con bé bây giờ không muốn gặp nhất chính là em, em đi cũng chỉ càng khiến con bé căm ghét em hơn thôi.


Còn nữa, ba của chúng ta không được khỏe, em lựa lời mà xin lỗi ông ấy, anh đi trước.
Dứt lời, anh bỏ đi, Jin thẩn thờ ngồi phịch xuống Sofa với bộ dạng chán đời.

Muốn anh xin lỗi ông ta sao? Chính ông là nguyên nhân khiến anh nặng lời với nó, có chết anh cũng không xin lỗi!
***
- Anh hai, anh Nhật Trần, mọi người tìm kiếm sao rồi anh?
Cả hai vừa bước vào đã mệt mỏi ngồi phịch xuống Sofa, vẻ mặt đầy khổ sở.

Nicholas thở đều đều, anh lắc đầu:
- Bất luận nói thế nào con bé cũng không theo Ahn về, xem ra con bé đã hạ quyết tâm không trở về nhà họ Lý nữa rồi!
Thế Hiên đanh mặt, thế há chẳng phải đã bỏ thi luôn rồi sao?
- Bây giờ Tiểu Như đang ở đâu vậy anh?
Cô hỏi, lần này đến phiên Louis trả lời cô:
- Nhà của Joen, anh biết chắc chắn Ahn đang rất khó chịu, nhưng mà với tính cách của cậu ta không dễ dàng bỏ rơi Tiểu Như như vậy đâu.


Còn nữa, Young đã mang bài tập đến cho Tiểu Như rồi, nếu như trong phần thi ngày mai có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ ứng biến giúp con bé.

Còn nữa, em đừng chơi game nữa, mau đi học bài đi!
Thế Hiên chu môi, cầm lấy Ipad bỏ lên phòng, vừa đi vừa lầm bầm mắng yêu anh:
- Suy cho cùng anh cũng thương Tiểu Như hơn em gái của mình thôi, đồ trọng sắc khinh em gái!
Đổng Thế Minh nghe loáng thoáng được mấy lời của em gái, gương mặt anh đỏ bừng, dĩ nhiên Nicholas cũng nghe rõ mồn một.
Anh cho rằng Hướng Nhật Trần sẽ cười mình, liền liên tục giải thích:
- Nicholas, mày cũng đừng hiểu lầm, Thế Hiên chỉ nói lung tung thôi!
Lập tức, Hướng Nhật Trần cong môi:
- Trẻ con!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK