- Hể? Chị nói thật ạ?
-...
- Vâng, tất nhiên là được rồi, em sẽ chú ý mà!
-...
- Được, em hiểu rồi, tạm biệt chị!
Tiểu Như tắt điện thoại, nó hí hoáy mở hộp thư lên xem, trong đó kỳ thật có một đoạn phim được gửi đến từ nick của Lạc Lạc, nội dung được Lạc Lạc trước đó đề cập đến một sự việc rất động trời, nói nó không nên để Lý Ân Tinh xem, còn cụ thể ra sao thì Tiểu Như hoàn toàn chưa nắm rõ.
Trong lúc Tiểu Như hiếu kỳ mở đoạn phim lên xem, từ đầu đến cuối có một gương mặt không vui không buồn ngồi ở Sofa chú tâm vào laptop, bề ngoài nam nhân vô cùng điềm tĩnh cho đến khi nghe được Huỳnh Tiểu Như hét lên ‘oái’ một tiếng, tất cả điềm tĩnh trước đó đều biến mất.
Lý Ân Tinh ngẩng đầu nhìn, mi tâm ở giữa chán nheo lại.
- Có chuyện gì vậy? Em đang xem cái gì đó?
Huỳnh Tiểu Như giật mình, nó bối rối quay lại nhe răng cười, đồng thời giấu nhẹm điện thoại ra sau lưng, lắc lắc đầu:
- K-Không có gì!
Hắn nhận biết bất thường, đóng laptop, đứng dậy, đi qua ngồi bên giường, mặc nhiên xòe tay ra.
Tiểu Như hiểu Lý Ân Tinh muốn làm gì, mất một lúc đấu tranh tư tưởng mới dám trao điện thoại cho hắn.
Hắn cầm lấy điện thoại, dán mắt vào đoạn phim được phát trên màn hình, đột nhiên mặt mũi tối sầm lại.
Tiểu Như nhìn thái độ của hắn, khóe môi nó giật giật, nhanh như cắt giật lấy điện thoại từ tay Lý Ân Tinh, tắt đi, ném sang một góc giường.
Lý Ân Tinh nghiêng đầu, tựa hồ không mấy vui.
- Còn em nữa, em cũng muốn học theo Min chống đối tôi phải không?
Người trong đoạn phim đích thực là Hoàng Bảo Ân, em họ hắn, người thừa kế tập đoàn Hoàng Thiên, đồng thời cũng là con trai độc nhất nhà họ Hoàng, từ khi ba anh mất gánh nặng gia tộc liền đổ dồn lên vai anh, với hắn anh cũng được xem là thân tín.
Do tính cách bốc đồng cùng với hiếu thắng từ nhỏ, Hoàng Bảo Ân căn bản không xem ai ra gì, tuy nhiên chỉ có hắn là ngoại lệ, lần này anh được giao nhiệm vụ trở về học hỏi kinh doanh từ chỗ hắn và Young.
Không ngờ sau khi quay về liền không biết tốt xấu, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, bày ra trò cầu hôn lố bịch này, hắn chính vì xem được đoạn phim mà nổi giận một trận.
Tiểu Như vì đại cuộc bao che, nhất thời bị Hoàng Bảo Ân làm liên lụy, ngay cả ánh mắt ôn nhu trước đó hắn dành cho nó cũng không còn.
Tiểu thiên hạ nỉ non nắm tay hắn, giở bộ mặt đáng thương ra, vẻ mặt kiều diễm nhanh chóng làm cho tâm trạng người nào đó cũng dịu lại đôi chút, hắn vươn tay, xoa đầu nó một cái.
- Tôi biết em là ngoan nhất, nhưng chuyện này tôi nhất định phải giải quyết, không thể cứ vậy mà bỏ qua cho Min được, em đừng thay nó cầu xin nữa!
Tốt xấu gì Min cũng là anh của nó, hơn nữa chuyện Min hẹn hò cũng không có gì xấu, yêu đương và học kinh doanh cũng không ảnh hưởng gì.
Tại sao hắn lại nổi xung thiên cơ chứ?
Nó vùng vằng, lay lay cánh tay hắn.
- Nhưng mà anh ấy lớn rồi, anh ấy có thể tự quyết định việc của mình làm mà, anh mặc kệ anh ấy đi được không? Đừng xen vào chuyện của anh ấy nữa.
Nha, có được không?
Lý Ân Tinh hừ lạnh, trong lòng phẫn nộ đến nội thương.
- Em có biết đây là lần thứ mấy em bênh vực Hoàng Bảo Ân rồi không? Em muốn chọc tức tôi thì em mới vui sao?
Nha đầu này bình thường thích cãi lời hắn thì đã đành, ngay cả lập trường của hắn nó cũng muốn lay chuyển, nhất mực bênh vực nam nhân khác, cục tức này hắn không thể nuốt trôi được!
Huỳnh Tiểu Như bất bình, lại lớn tiếng phản pháo:
- Nhưng anh ấy cũng là anh của tôi mà, tôi bênh vực thì có gì sai chứ? Hơn nữa yêu đương và học kinh doanh thì có gì ảnh hưởng đến nhau đâu, không phải anh cũng giống như anh ấy sao? Sao tự nhiên anh lại như vậy chứ?
Gương mặt Lý Ân Tinh đen lại như đít nồi, lông mày tinh xảo cũng hạ xuống, nghiến chặt răng:
- Có giỏi thì em lặp lại một lần nữa cho tôi!
Tiểu Như biết hắn giận, cũng biết mình quá lời, chột dạ thu tay về, khóe miệng cười khổ sở.
- Không nói nữa, sẽ không nói nữa!
Nhìn thấy nam nhân không phản ứng, ngược lại cũng không hề tức giận, Huỳnh Tiểu Như thở phào, tay kéo chăn, bước xuống giường.
Tuy nhiên thời điểm đó hắn đã kịp thời giữ nó lại, đồng tử xuất hiện vài tia máu đỏ rực.
Hắn gằn giọng:
- Bây giờ em còn muốn đi đâu?
Mấy ngày qua ở đây nó vẫn chưa được bước chân ra khỏi phòng, nửa muốn dạo chơi, nửa muốn chạy đến xem tình hình bây giờ của Vũ Hy, nghe Thế Hiên nói anh ấy đã tỉnh lại, chỉ là Lý Ân Tinh và Lý Ân Hạo một mực không muốn nó tiếp xúc với người ở bên ngoài, ngay cả thời gian gặp mặt Huỳnh Lỗi Phong cũng rất ít.
Nó quả nhiên bị Lý Ân Tinh tính kế rồi!
Huỳnh Tiểu Như nhìn hắn, nhe răng cười, tay chỉ về cửa phòng WC.
Lý Ân Tinh sau đó cũng không nói thêm gì, dứt khoát bế Tiểu Như đứng lên, bước vào nhà vệ sinh 一 mặc kệ cô bé trong ngực hắn giãy nãy.
Nam nhân này rốt cuộc làm sao vậy, đâu phải nó không có chân!
***
Hoàng Bảo Ân sau khi trở về lập tức mang hết đồ đạc chuyển thẳng đến Lý gia, tất cả hành lý của anh đều được người hầu mang lên phòng, cá nhân anh lại vô cùng thoải mái với nơi này, đứng ở hồ bơi tận hưởng bầu không khí mát mẻ, tuy nhiên, thời khắc vui vẻ đó không kéo dài quá lâu.
Lý Ân Hạo từ trong nhà bước ra, mang theo xấp tài liệu to đùng, cứng giọng, nói:
- Về rồi thì nghiên cứu tài liệu một chút đi, đừng ở đó chơi nữa!
Hoàng Bảo Ân khóc ròng, anh khổ sở quay lại, vò vò đầu.
- Anh tha cho em có được không? Sao lại là em chứ? Mấy chuyện kinh doanh này em học không nổi đâu!
Lý Ân Vỹ quần áo chỉnh tề đi ra từ phía sau Lý Ân Hạo, ung dung đút hai tay vào túi quần, Hoàng Bảo Ân nhìn qua một lượt hơi kinh ngạc.
Bọn họ...!
Nghe nói Lý Ân Vỹ theo Young học kinh doanh, không ngờ đó lại là sự thật!
Thật ra sở thích của anh và Jin không khác nhau, lối sống cũng như vậy, nhưng đem Jin lúc trước so sánh với bây giờ quả thật cứ như có hai người trên đời vậy, Hoàng Bảo Ân suýt nữa cho rằng mình hoa mắt.
Lý Ân Hạo mang chỗ tài liệu giao cho Hoàng Bảo Ân, Min ôm lấy đau đớn rõ ra mặt.
- Anh cả họ, tha cho em được không? Khó khăn lắm em mới được tự do, anh đừng làm tổn hại mầm non của đất nước có được không?
Lý Ân Vỹ cười chế giễu:
- Em là mầm non của đất nước? Em nói như vậy không thấy quá buồn cười rồi sao?
Young lắc đầu, nghiêm túc ho một tiếng.
- Đúng rồi, nếu như em cảm thấy buồn chán có thể học hỏi cùng Jiko, em ấy sẽ hỗ trợ cho em, có gì không hiểu em cứ hỏi em ấy là được rồi!
Cơ mặt Hoàng Bảo Ân cứng đờ, anh không khỏi kinh hô:
- Thằng nhóc chết tiệt đó cũng ở đây sao? Sao em lại không hay biết gì?
Quất Duệ Nhiên nghe thấy ở hồ bơi ồn ào, đúng lúc có người nhắc đến anh, không nhịn được theo ra xem là người nào.
Ra đến hồ bơi, mặt mũi Quất Duệ Nhiên tối sầm, Hoàng Bảo Ân cũng không hơn không kém, cả hai trừng mắt ra nhìn nhau, đồng loạt lớn giọng, hét:
- Sao lại là anh / em?
Danh Sách Chương: