Khi Tây Thuần có mặt ở Bất Dạ Thành, Lý Thiệu Nham và Cố Trạch Bân nhìn nhau, sau đó quan sát sắc mặt Vương Hựu Địch. Cậu cười chế giễu, cả người lạnh lẽo, tay kẹp điếu thuốc còn đang cháy dở. Mã Khải thức thời dời qua chỗ khác, vốn ngồi cạnh Vương Hựu Địch nay chạy sang ngồi cạnh Cố Trạch Bân. Vương Hựu Địch không nói lời nào, ánh mắt dừng lại trên người Tây Thuần.
Dĩ nhiên Trình Nghi Bắc cũng thấy những diễn biến nhỏ nhặt đó, tay anh choàng qua vai Tây Thuần, ánh mắt bọn họ đều dồn đến người anh.
Quả nhiên mặt Lý Thiệu Nham, Cố Trạch Bân và Mã Khải đồng loạt biến sắc.
Thậm chí Mã Khải không dám tin tình cảnh trước mắt mình, tình huống gì đây… Mà Vương Hựu Địch chỉ chậm rãi hút thuốc, khóe môi cong cong như cười như không: “Đêm nay đến đây diễn màn ‘tình chàng ý thiếp’ đó à?”
Giọng đầy châm biếm.
Cả nhóm chơi chung với nhau, tuy không thể coi quan hệ của Vương Hựu Địch và Trình Nghi Bắc là cực kỳ thân thiết, nhưng dầu gì cũng là anh em học chung nhiều năm. Trình Nghi Bắc là người thế nào, nhiều năm qua cũng chỉ có mỗi một bạn gái là Đỗ Trạch Vân, luôn giữ khoảng cách với các cô gái có ý với mình. Dù biết anh và Đỗ Trạch Vân chia tay, tuy cũng tò mò muốn biết nguyên nhân, nhưng không ai ngờ, hóa ra vấn đề là ở Trình Nghi Bắc, mà cô gái đó còn là Tây Thuần.
Mã Khải nhìn Tây Thuần, đúng là có phong thái ‘Hồng nhan họa thủy’.
Phàm những người chơi chung với nhau luôn coi chuyện này là điều cấm kỵ, nhiều đàn bà thế kia, cớ gì phải đụng vào đàn bà của anh em mình. Chuyện này sẽ làm anh em bọn họ bất hòa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây không phải tính cách của Trình Nghi Bắc, chắc chắn có ẩn tình.
Trình Nghi Bắc kéo Tây Thuần ngồi xuống bên cạnh mình, lấy ít thức ăn cho cô, sau đó nhìn qua Vương Hựu Địch: “Ghen tị à? Đơn giản thôi, đâu phải mọi cô gái đều nguyện ý ngã vào vòng tay ân ái với cậu”.
Vương Hựu Địch phả một làn khói: “Sao dám so với cậu nhỉ”.
Hai người này đến cả nói chuyện cũng lạnh nhạt với nhau rồi.
Mã Khải lao ra hòa giải, chỉ mong mười mấy năm tình bạn sẽ không vì Tây Thuần mà mất đi: “Nói nhiều vậy mà không thấy khát à? Hàng mới nè, rượu đỏ năm 82 đấy, thơm lắm nha!”
Lý Thiệu Nham cười: “Nói cậu là giỏi nhất, hàng tốt khó tìm vậy mà cũng tìm ra được”.
“Không thân đừng hòng tớ chia sẻ với các cậu”. Trông Mã Khải rất chân thành, cũng giống như cố nói cho thật chân thành.
Tây Thuần im lặng, nét mặt cô bình thản, chỉ cô biết tay mình đang run nhè nhẹ. Cô thật không ngờ Trình Nghi Bắc lại dẫn cô tới nơi này. Sự có mặt của cô ở đây không khác nào làm bẽ mặt Vương Hựu Địch, nếu biết trước, cô thề tuyệt đối sẽ không đến đây. Tuy rằng anh từng làm cô thất vọng, nhưng chuyện anh tốt với cô mãi đến giờ cô vẫn không thể phủ nhận. Dùng cách này để đáp lại lòng tốt của anh, không phải ý muốn của cô.
Trình Nghi Bắc vốn không hề nhìn cô, nhưng lúc này lại đưa tay qua nắm chặt tay cô.
Nháy mắt cô thấy rất an tâm.
Hóa ra cô còn có anh.
Cố Trạch Bân nhìn Tây Thuần, ánh mắt hằn lên tia chán ghét: “Lâu rồi không gặp, sắc mặt vẫn tốt nhỉ”. Sau đó nâng ly rượu: “Uống một ly không?”
Mắt anh nhíu khẽ, nhưng động tác rất chân thành.
Tây Thuần biết mình không thể từ chối, giơ tay lấy ly rượu trên bàn. Trình Nghi Bắc giành lấy, cười cười: “Gần đây cô ấy không thể uống rượu. Hơn nữa với tửu lượng của cô ấy đâu thể khiến cậu uống vui vẻ được. Hay để tớ thay?”
Nói xong uống cạn ly rượu.
Tay đang rót rượu của Mã Khải sựng lại, tuy Trình Nghi Bắc không nói câu nào, nhưng hành động của cậu ấy khác nào đang tuyên bố: tớ bảo vệ Tây Thuần.
Trình Nghi Bắc thân với Lý Thiệu Nham nhất, dù chuyện khó tưởng này của Trình Nghi Bắc làm mọi người hết sức kinh ngạc. Nhưng anh tin Trình Nghi Bắc có nguyên do của riêng mình, nên anh không phản đối Trình Nghi Bắc, còn nghĩ thầm cuối buổi sẽ giữ cậu ấy lại hỏi nguyên do.
Chuyện này vốn không ai có thể nói được nguyên do, trong lòng mỗi người họ đều có một cái kết vĩnh viễn không thể tháo gỡ.
Thái độ Trình Nghi Bắc rất dứt khoát, Cố Trạch Bân cũng thu tay lại: “Ai mà không biết tửu lượng của cậu đâu chứ, định tới ức hiếp người khác à?”
Nói xong cả đám cười ầm ầm.
Lý Thiệu Nham khuấy động bầu không khí: “Nhớ buổi tiệc tốt nghiệp năm đó của chúng ta, cậu ấy mời mỗi người một ly, một mình uống cạn mười tám ly, uống rượu như uống nước lã ấy. Vậy mà trước đó bọn tớ không hề hay biết tửu lượng cậu ấy tốt vậy”.
“Ồ… Cậu ấy làm gì các cậu?”
“Đó là chuyện mất mặt nhất trong đời”.
“Cậu thảm rồi!”
“Nên tớ mới hận cậu ta tới giờ, ngày nào đó tớ sẽ báo thù”.
Nhớ lại lúc còn nhỏ, Trình Nghi Bắc cũng cười tham gia: “Có vẻ như đời này cậu không có cơ hội rồi”.
Tây Thuần ngắm nhìn Trình Nghi Bắc, cô không ngờ anh cũng có lúc nghịch ngợm hồn nhiên như thế. Mà cũng đúng, người độ tuổi đó, sao có thể suy nghĩ thâm trầm được như bây giờ.
Đây vốn là buổi tụ họp của anh em bọn họ, vậy mà Trình Nghi Bắc lại dẫn cô đến. Trá hình nhắc nhở cô: cô không phải là cô gái mà anh tùy tiện mang đến.
Lý Thiệu Nham nhìn người còn lại, bạo dạn hỏi: “Tây Thuần tốt nghiệp trường nào thế? Có kỉ niệm khó quên nào không? Kể bọn anh nghe với”.
Giọng anh thoải mái, cũng là người duy nhất để quan tâm đến tâm tình cả bọn.
Tây Thuần ngạc nhiên, cũng không định tránh né, tay cô rút khỏi tay Trình Nghi Bắc, môi nở nụ cười nhu nhược yếu đuối, cô vốn xinh đẹp, cười vậy lại thêm nét khuynh thành: “Em tốt nghiệp đại học A. Thời gian học đại học cũng không có chuyện gì vui, nhưng chuyện xấu hổ thì không ít đâu”.
Lý Thiệu Nham cười cười: “Sao?”
“Không biết bị một nhân vật phong vân có tiếng điên cuồng theo đuổi, sau cùng mới biết thì ra người ta đánh cược nhất định có thể cưa đổ em, chuyện này có tính không?” Cô xoa trán: “Ngoài ra còn chuyện này nữa. Bị bạn cùng phòng lừa tới quán bar, uống rượu bị bỏ thuốc, chuẩn bị bị người ta dâng tặng thương gia giàu có nữa!”
Lời Tây Thuần làm bọn họ ngạc nhiên, rất lâu sau mới nhìn cô, dường như đang ước chừng độ chân thật trong lời nói của cô.
Tay Trình Nghi Bắc choàng ôm lấy eo cô, giọng nói chắc nịch: “Nếu anh ở đó, nhất định sẽ không để người khác thừa cơ ức hiếp em”.
Trình Nghi Bắc hiếm khi thân mật với ai trước mặt bọn họ, Mã Khải hiểu rõ nhất, tình huống này nói rõ Trình Nghi Bắc không phải chơi đùa, thế cũng tốt. Anh đang trả lời Tây Thuần, đang nhắc nhở bọn họ, Tây Thuần là người mà anh không gật đầu không ai được động đến.
“Tây Thuần thật biết nói đùa”. Lý Thiệu Nham uống một ngụm rượu: “Trong nhà còn ai không?”
“Mẹ và em gái”.
Lý Thiệu Nham thích thú: “Em còn em gái à? Vậy chắc chắn là xinh đẹp vô cùng”.
Lúc này Tây Thuần chợt nhớ tới cô em gái làm người ta đau đầu của mình: “Tuy không đến mức đó, nhưng cũng không sai lắm. Bởi người từng gặp nó, đều nói: cuộc đời này chưa từng thấy cô gái nào đẹp hơn”.
“Có chuyện này nữa à?” Mã Khải tiếp tục chủ đề: “Không biết làm nghề gì?”
“Câu này khó mà trả lời được. Mặc dù tính tình nó không được cho là tốt, nhưng đối với em lại vô cùng tốt. Cha dượng và mẹ vì muốn em được học đại học đã bán tất cả tài sản trong nhà, đổi thành tiền mặt. Bệnh của dượng mỗi năm một nặng, không lâu sau cũng qua đời. Nó không muốn tạo thêm gánh nặng cho gia đình, tốt nghiệp trung học đã rời nhà đi tìm việc, thậm chí còn cho em tiền đóng học phí. Nghĩ lại thật thấy hổ thẹn”.
Hai năm Tây Thuần ở bên Vương Hựu Địch, bọn họ chẳng ai biết đến thân thế Tây Thuần, dù không chơi cùng nhau, nhưng gia cảnh chắc cũng không khác lắm. Nhìn phẩm chất của cô có thể đoán được. Vậy mà giờ đây, Tây Thuần mặt không biến sắc đề cập tới nó, khiến bọn họ không biết tiếp nhận thế nào.
Trình Nghi Bắc nắm tay cô, cảm nhận được cô đang run rẩy, dù rất nhẹ, cũng biết tất cả điều cô nói là thật. Cô chưa bao giờ muốn cho người khác thấy vết sẹo của mình, vậy mà giờ đây lại dám nói ra. Cô không muốn cái gì cũng đặt trên vai Trình Nghi Bắc. Đây không phải trách nhiệm của anh, cô không muốn anh phải làm khiên chắn chechở tất cả cho cô.
Nội tâm mỗi người đều có một gócyếu đuối, thương tiếc là bản tính trời cho, cô không muốn đặt mình vào vị trí đáng thương đó, không muốn thành người được người khác thương hại, bảo hộ.
Trình Nghi Bắc thở dài: “Hôm nào gặp người em hiểu chuyện của em đi”.
Tây Thuần cười, gật gật đầu.
Bọn họ nói gì, Vương Hựu Địch đều không nghe rõ. Giờ đây anh thấy chua xót, anh biếtmình đã thất bại ra sao. Bọn họ nói anh đối xử tốt với cô, vậy mà cô từng trải qua những gì… anh đều không biết, điều này làm tim anh đau rát.
Anh nhớ cô từng nói với anh: “Anh vẫn chưa hiểuthật ra em muốn gì”.
Hóa ra Vương Hựu Địch anh cũng có lúc thất bại, hóa ra anh luôn tự cho mình là đúng. Mọi thứ đều do mình, luôn cho rằng cô mãi mãi luôn đứng đó chờ anh, đến khi xoay người lại mới biết, cô đã không còn ở đó. Bối rối cũng vô dụng. Bởi lẽ đã đánh mất, rời đi đâu còn nữa, mất rồi.
Anh điên cuồng chuốc say bản thân, không rõ tại sao.
Không nhớ đã uống bao nhiêu, Vương Hựu Địch lảo đảo qua chỗ Trình Nghi Bắc, nâng ly rượu: “Người anh em, mời cậu một ly”.
Trình Nghi Bắc giơ ly rượu đã cạn sạch lên.
Ba người khác đồng loạt thở phào một hơi, đến Vương Hựu Địch cũng tỏ thái độ, bọn họ còn lo cái gì.
Vương Hựu Địch bóp chặt tim: “Cậu sẽ tốt với cô ấy phải không?”
Mặt Trình Nghi Bắc cong lên một nụ cười: “Nhất định”.