• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mãi đến lúc lên xe, tim cô vẫn không cách nào bình ổn lại được. Ai cũng bảo cô lạnh lùng, cô lạnh lùng chỗ nào đâu, cùng lắm là tại cách cô thể hiện, không khẩn trương cũng chẳng lo lắng, luôn tự nhắc nhở mình, chỉ cần ráng kiên trì là được, không hấp tấp, dần cũng thành thói quen luôn. Lạnh nhạt chỉ là ngụy tạo thôi, nhân tâm quá đỗi phức tạp, lột cái mặt nạ luôn bình thản ấy xuống, nội tâm sẽ dậy sóng cho mà coi.

Cô cứ xoắn tay mình lại với nhau, làm Trình Nghi Bắc tức muốn quăng ngay cho một cái khăn để cô tha hồ giày v.

Tâm tình cứ không yên, chính cô cũng quên luôn việc mình đang ngồi ghế phó, vừa rồi Trình Nghi Bắc còn mở cửa cho cô.

Hồi sau, cô mới nghiêng đầu quay qua nhìn Trình Nghi Bắc, “Em đến bệnh viện.”

Trình Nghi Bắc vẫn tập trung lái xe, nghe đc tiếng cô, một lát sau mới trầm thấp ‘ Ừ’ một tiếng.

Ảm đạm quá, cô cực kì muốn phá vỡ bầu không khí này, cô có nhiều đề tài hấp dẫn lắm nhé, ví như hỏi chuyện Ảnh Nhi nè, sao cái người mà hàng vạn fan tôn sùng là ‘Thiên hậu’ ấy lại xuất hiện ở nhà Trình Nghi Triết, không thì tính cách của Ảnh Nhi là vậy đó hả? Dù không quen hỏi chuyện riêng tư của người khác, nhưng có thể vờ tò mò một trận, giả làm fan của Ảnh Nhi cũng được phết. Có cả đống chuyện để đập tan cái bầu không khí ảm đạm này, nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, lời sắp thốt ra rồi lại nuốt vào, làm cô bức bối, nhưng lại không thể dẹp nó đi.

Cô chợt nhớ hồi nãy Ảnh Nhi đưa cô hai cái CD kèm chữ kí, Ảnh Nhi nửa đùa nửa thật bảo cô: nếu sau này cô mà lâm vào đường cùng, cơm chẳng có mà ăn thì cứ đem nó đi đấu giá, cái này không còn hàng nữa đâu.

Dĩ nhiên lời vừa nói ra, Ảnh Nhi liền bị Trình Nghi Triết xỉa xói, Ảnh Nhi đành đổi thành: lúc nào nhớ đến tôi thì mở CD này ra, tôi luôn ở bên cô.

Nhớ lại, lòng cô thoải mái hơn nhiều, nụ cười tươi tắn cũng ẩn hiện trên môi.

Trình Nghi Bắc bắt gặp khóe môi như cười như không của cô, sắc mặt cũng bớt cứng, “Trình Tiểu Kiều là cháu gái anh, con bé đáng yêu lắm.”

Tây Thuần thấy anh nói chuyện với mình, nét mặt cũng giãn ra rồi, chất xám bắt đầu xử lí, cháu gái Trình Nghi Bắc nghĩa là con gái Trình Nghi Triết, báo giới còn chẳng biết Trình Nghi Triết có con nha, cô không nỡ bỏ lỡ bầu không khí mới này, “Đáng yêu thế nào cơ?”

Trình Nghi Bắc bất ngờ, ngẫm lại, “Học kì mới, lớp con bé có cậu học sinh mới, vừa đến đã đứng đầu, đạt thành tích cao, lấy nhiều giải thưởng, được giáo viên tuyên dương không ngớt lời. Trình Tiểu Kiều chạy về nói với anh, con có cách đạt được tất cả mọi giải thưởng của cậu ấy, em nói con bé lợi hại không?”

Thực tế trong đầu Trình Nghi Bắc đang hình dung lại dáng vẻ cô cháu gái ngẩng đầu kiêu ngạo: “Chú ơi, con cho chú biết nhé… con đã có cách lấy hết tất cả những giải thưởng của tên ngốc kia đấy, con lợi hại lắm đúng không?”

“Chẳng lẽ vì muốn đạt được những giải thưởng đó nên quyết tâm học hành chăm chỉ hơn à?”

Trình Nghi Bắc dòm cô từ đầu đến chân, cười âm hiểm, “Xem ra chúng ta chỉ là người bình thường.”

Tây Thuần thấy khó hiểu, nhưng nguyên do lại bởi hai chữ ‘Chúng ta’ trong câu nói bâng quơ của Trình Nghi Bắc, sóng lại dâng rồi.

Câu này của Trình Nghi Bắc cũng không sai gì đâu, cách Tây Thuần nghĩ cũng là cách anh nghĩ, đến cả Trình Nghi Triết cũng cho là vậy, nhưng tuyệt đối không phải cái Ảnh Nhi nghĩ. Ảnh Nhi nói với Tiểu Kiều, “Cái tên ngốc đó phải cố gắng rất nhiều mới đạt được những giải thưởng đó, mệt lắm đó, con là đứa thông minh mà, sao lại dùng cách bình thường đó để đạt được mớ giải thưởng đó hả? Con nghĩ đi, con thu người giành được tất cả các giải thưởng đó vào tay, chẳng phải đã gián tiếp chứng minh con mới là người thông minh nhất đó ư? Làm người đừng có nguyên tắc quá, người khôn mới là vương đạo.”

Cuối cùng xe cũng đến bệnh viện, Tây Thuần từ từ bước xuống xe.

Cô đứng trước cửa xe, Trình Nghi Bắc thì nắm chặt tay lái, ánh mắt không e dè gì nhìn cô.

Cô quay lại nhìn anh, “Anh rãnh không? Nếu được, thì lên thăm mẹ em chút nhé?”

Giữa chúng ta với nhau, nếu phải thông qua một tiền tố mới thể hiện được ý muốn, bạn nói ‘Bây giờ anh rãnh không?’ Hoặc ‘Anh bận à’ mới nói tiếp vế sau, thì chỉ chứng minh các bạn không thân mật, người thân mật nhất sẽ nói thẳng ra việc muốn đối phương làm, như thể đó là chuyện đương nhiên.

Mà giờ đây, cô đã mất đi rồi.

Trình Nghi Bắc đổi dáng ngồi, “Em muốn anh lên à?”

Chẳng hiểu sao, cô cảm thấy, cảm thấy lời anh nói đang bức bách cô, kiên định lắm, như thể muốn cô thừa nhận điều gì đó.

Cô sững sờ, khẽ cắn môi, “Muốn.”

Trình Nghi Bắc bỗng nhiên cười, bước xuống xe.

Họ sánh vai nhau bước vào viện, anh trầm giọng, “Chỉ cần là em nói, anh đều tin hết.”

Cô tròn mắt hết cỡ, anh đang trả lời vấn đề trên bàn ăn lúc nãy ư?

Anh hỏi cô: Vậy em đã gặp được người kế tiếp dành cho em rồi ư?

Lúc ấy cô ném thẳng cho anh một câu: em nói anh tin ư?

Lúc ấy anh không trả lời, nhưng giờ đây lại quăng đáp án cho cô, chỉ cần là cô nói thì anh tin.

Tóm lại, trọng điểm là cô chịu nói hay không, chứ không phải anh tin hay không.

Bọn họ cùng đi vào phòng bệnh, khi Lý Tuệ Hiền chuyển đến thành phố A, Diệp Húc Đình đã chuyển bà đến phòng VIP, Lý Tuệ Hiền bảo không chịu, bảo bà già khọm rồi, không ham thử mấy cái chỗ cao cấp này đâu, chỗ nào thường thường nằm được là được rồi.

Lý Tuệ Hiền nằm trên tầng 5, Tây Thuần vô thức theo Trình Nghi Bắc vào thang máy, thấy anh lần mò túi quần, nảy ra ý nghĩ gì đó, rẽ qua hành lang.

Trình Nghi Bắc chẳng nói gì, cứ đi theo cô.

Đi cả buổi, quẹo chỗ rẽ, Tây Thuần mới nhìn anh, “Hút ở đây đi, mẹ em không thích người hút thuốc.”

Thật ra mẹ cũng chẳng thích nhìn mấy người rượu chè, tính thế này, hình như anh khá hài lòng.

Nhưng cũng nghe bảo người không hút thuốc, không uống rượu thường ích kỉ lắm, thế người hút thuốc uống rượu thì rộng lượng à?

Trình Nghi Bắc lấy bật lửa ra, châm điếu thuốc, hút mấy cái.

Tây Thuần nhìn anh, “Anh thường hút thuốc à?”

Hồi trước rất ít…, cảm thấy hai chữ ‘Hồi trước’ này đa cảm quá, tay cô xiết lại.

“Không đâu.” Chỉ những lúc không ổn định mới muốn hút mấy hơi, chắc tại thấy cô nhìn mình hút thuốc thế này, anh thấy hút còn tệ hơn chưa hút nữa.

Anh vứt đầu thuốc vào sọt rác, “Vào nào!”

Tây Thuần gật đầu, nhìn làn khói thuốc xám trắng còn vờn quanh anh, thấy tức cười.

Lúc họ bước vào phòng bệnh, Diệp Húc Đình và Trần Tư Dao đang ở trong, Trần Tư Dao im lặng đứng trước mặt Lý Tuệ Hiền, đối với phòng bệnh của Diệp Húc Đình vẫn còn nhiều cục tức lắm.

Lần trước Lý Tuệ Hiền đã gặp Trình Nghi Bắc, đối với anh cũng có hảo cảm, gặp anh liền vẫy tay gọi qua.

Diệp Húc Đình và Trần Tư Dao liền nhường chỗ, Trình Nghi Bắc bước đến, “Bác gái, hôm nay đỡ hơn chưa ạ?”

Lý Tuệ Hiền cười, “Đỡ nhiều rồi.” Lý Tuệ Hiền già hơn rất nhiều so với những người cùng tuổi khác, da thì tối đen, cười rộ lên như này các nếp nhăn càng hằn lên rõ hơn, nhưng Trình Nghi Bắc lại thấy vô cùng chất phác, mộc mạc.

Trình Nghi Bắc nhìn xuống tay của Lý Tuệ Hiền, tay vẫn còn dán băng dính, nước biển theo đó từng giọt từng giọt chạy vào người bà, không khỏi thương cảm, “Ngày nào cũng phải truyền ạ?”

“Hết chai này là đến chai khác liền à!” hình như Lý Tuệ Hiền cũng thành quen, bởi tay bà đã sưng tím tấy lên một mảng cho thấy tiêm vào thường xuyên.

Trần Tư Dao nhìn Tây Thuần, “Vậy hai người ở đây nhé, bọn chị đi ăn, chút lên.”

Tây Thuần gật đầu, lại thấy bất thường mới đuổi theo Trần Tư Dao, “Đừng có tối ngày giận anh ấy nữa, tội nghiệp anh ấy quá, cứ bị chị đày đọa miết.”

Trần Tư Dao bực mình, “Em lo chuyện của mình cho tốt đi, em không biết em mới là người khiến cả nhà lo lắng nhất à?”

Tây Thuần định nói thêm gì đó, Trần Tư Dao bực bội, “Đói quá đi mất, đói chết luôn rồi, đi đây.”

Tây Thuần hết cách, đành vào lại trong phòng, ngồi xuống ghế cạnh Lý Tuệ Hiền, “Mẹ, mẹ muốn ăn gì, con bảo chị mua.”

“Còn sớm mà, chút nữa rồi ăn. Hai đứa ăn gì chưa?”

Tây Thuần gật đầu, “Ăn rồi ạ”, còn kéo chăn cho Lý Tuệ Hiền.

Lý Tuệ Hiền nhìn Trình Nghi Bắc, liếc mắt, sửa lại, “Con xuống mua cơm chiên cho mẹ đi, tự con đi đi, chị con làm gì cũng làm mẹ lo hết.”

Tây Thuần sững sốt, gật đầu, nhìn sang Trình Nghi Bắc, ý bảo anh ở đây làm bạn với mẹ chút.

Tây Thuần vừa bước ra khỏi phòng bệnh liền nhận ra, có lẽ mẹ muốn giúp mình, thở dài, mình đã khiến mẹ phải lo âu quá nhiều.

Lý Tuệ Hiền nhìn Trình Nghi Bắc, “Cái con bé Tây Thuần này rất biết nghe lời, từ nhỏ đã biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, không bao giờ làm cha mẹ lo lắng. Nên bác không quản nó nhiều, ngược lại phải bận tâm Tư Dao suốt, trong khi Tư Dao lúc nào cũng kêu ca bảo bác bất công với nó, bảo bác thiên vị Tây Thuần. Hai đứa con gái, đều là tâm can bảo bối của bác, huống chi Tây Thuần là đứa con bác đứt ruột sinh ra. Từ bé nó đã có chủ kiến của riêng mình, tính tình có chút vặn vẹo, nhưng chỉ như thế với những người nó yêu thôi. Là một người mẹ bác biết con gái mình là người ra sao, biết gia đình mình cần gì.” Bà chợt ngưng, “Tuy con chưa nói về gia thế của mình, nhưng bác cũng đoán được phần nào, đừng tưởng bác dân quê cái gì cũng không biết. Gì mà môn đăng hộ đối, bác biết hết. Giờ bác chỉ hỏi một câu thôi, con nghĩ sao về Tây Thuần, bác là dân địa phương, là dân quê, nhưng đừng có giấu bác.”

“Dì đừng lo lắng ạ, đúng là lúc ấy con với Tây Thuần có vài mâu thuẫn, nhưng không phải là không thể điều hòa đươc đâu ạ.”

Lý Tuệ Hiền cũng yên lòng, thái độ của Trình Nghi Bắc rất rõ ràng, bà nhìn là hiểu, mục đích đến thăm bà già như bà đây là gì, “Vì thằng bé kia phải không?”

Ánh mắt Trình Nghi Bắc hướng ra ngoài cửa sổ, như ngầm thừa nhận.

“Nó thật tâm đối với Tây Thuần, nếu thế mà vẫn không đổi được Tây Thuần nhớ mãi không quên, thì kẻ làm mẹ là bác đây sẽ hối hận vì đã sinh ra thứ con gái máu lạnh như nó. Tây Thuần không hề sai, người với người phải dùng chân tình đổi lấy chân tình. Con đừng trách bác nói chuyện không lọt tai, thành thật mà nói, nếu con không thể chấp nhận sự tồn tại của thằng bé kia, cứ cố chấp mãi, bác cũng chẳng muốn con gái mình tiếp tục lãng phí thời gian với con nữa. Con người ai chẳng có quá khứ, ai mà không lớn lên, dù tốt hay xấu cũng thế cả thôi.”

“Con hiểu.” Trình Nghi Bắc siết chặt mép giường, “Phải, con người đâu phải cỏ cây, chấp nhận cũng là một quá trình.”

Lý Tuệ Hiền nhớ lại Tây Thuần của lúc ấy, không khỏi bùi ngùi xúc động, nhưng vẫn tiếp tục nói, “Khi thằng bé mất, Tây Thuần không khóc, như kẻ mất hồn. Khi đó bác nghĩ, phải tìm cho Tây Thuần một người bình thường để đi hết kiếp này, đừng để nó phải chịu thêm đả kích như này lần nào nữa. Vậy mà ba năm trước, bác lại thấy dáng vẻ đấy của Tây Thuần, con biết tâm tình kẻ làm mẹ thế nào không? Lúc đấy bác vô cùng muốn tìm con, tát cho con mấy cái để con hoàn toàn rời xa nó, nó một mình ở bệnh viện, cứ níu lấy tay bác: mẹ ơi, có phải người con yêu đều bỏ con mà đi không hả?”

Mắt Trình Nghi Bắc đỏ ngầu, “Cô ấy…”

“Bất kể con thấy mình bị lừa gạt cỡ nào thì bác cũng không thấy rằng con gái mình phải xin lỗi con, nó đã phải đau đớn vật vã, phải trả cái giá quá lớn rồi, hai đứa đều đã trãi qua rồi. Cái các con nên lo bây giờ là tương lai kìa.”

Trình Nghi Bắc cố kiềm chế hỏi, “Con của con, cuối cùng thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK