Trình Dục Bắc chỉ nhìn ông một cái, “Cám ơn, không cần đâu.”
“Giữa cha con mình đâu cần phải khách sáo như thế.”
“Đối với sự giúp đỡ của người lạ, tôi chỉ muốn lịch sự cảm ơn mà thôi.”
Trình Chí Diên há hốc miệng, muốn nói thêm gì đó, nhưng anh không cho ông thêm bất kì cơ hội nào nữa, “Vậy đi, như đó giờ vẫn vậy. Ông tiếp tục ở bên gia đình đầm ấm của ông, tôi vẫn là tôi, tôi và ông không có bất kì quan hệ gì với nhau.”
“Con trai, một mình con…”
“Trước đó không có ông chúng tôi vẫn sống được, không có ông tương lai tôi cũng sống bình thường như thế.”
Trình Chí Diên nhìn anh, không nói gì nữa.
Trình Dục Bắc thật sự coi ông như người dưng, tự mình đứng dậy, để lại tiền cafe.
Trình Chí Diên xiết chặt tay, đây là sai lầm của ông. Đời người là vậy, ban đầu thấy người đó liền cho rằng người đó là mãi mãi. Chẳng ngờ, người kế tiếp mới là người mình muốn trọn đời cùng.
Năm đó, ông với Bàng Nhã hẹn thề, xem nhau là người quan trọng nhất trong đời. Nhưng một hôn lễ đã xáo trộn hết thảy cuộc đời của họ. Ngay cả chính ông cũng chẳng ngờ khi rơi vào nấm mồ hôn nhân, ông lại thích gần gũi ấm áp của vợ, hạnh phúc nhìn con lớn khôn từng ngày. Thậm chí ông còn bảo Bàng Nhã bỏ con, như thế bọn họ sẽ không còn bất kì quan hệ gì nữa, ông cũng chẳng cần phải gánh tội danh kẻ bạc tình.
Nhưng những điều này đã không còn quan trọng nữa, sai lầm đã sinh ra, nói gì cũng vô ích.
Tâm trạng Trình Dục Bắc rất tệ, Tây Thuần tranh thủ triệt để mọi thời gian có được để ở bên anh. Nhưng từ giáo viên đến bạn bè ai ai cũng có thể cảm nhận được sự nhiệt tình đang giảm sút của anh, anh vẫn làm đủ bài thầy giao, vẫn đi làm thêm như mọi ngày, nhưng nụ cười hình như đã mất dấu trên mặt anh.
Anh làm thêm ở quán cafe, Tây Thuần ngồi một chỗ chờ anh. Cô nhoài người trên bàn, nhìn anh vừa lịch sự vừa xa lạ tiếp xúc với khách, sau đó bưng cafe đến. Nay là chủ nhật, người đặc biệt nhiều, anh bận vô cùng.
Tay cô gõ trên bàn như đang bấm phím đàn, chán nhưng không dám quấy rầy tới việc của anh.
Chờ đến khi tất cả khách đều về, anh mới được tan ca.
Anh bước đến bàn cô, “Sau này đừng tới đây nữa.”
Cô chờ lâu vầy, một câu hỏi thăm cũng chẳng có, chẳng khen giỏi đã đành lại còn bảo cô vậy nữa.
Cô bĩu môi, “Không cho anh chán em.”
Mặt Trình Dục Bắc có biểu cảm ‘lại nữa’, có thể giả lơ không.
“Mẹ anh…” vừa bật ra cô mới nhận ra mình lỡ lời, chẳng thể thu lại nữa.
Anh xoa đầu cô, trong đó có cả vỗ về.
“Em là em đã được duyệt qua cửa của mẹ anh rồi nhé, anh không được phép bỏ em, không được phép đuổi em đi, không được phép bỏ em lại, chỉ được ở bên em thôi.”
Anh bế cô lên, “Đừng hoang tưởng nhiều quá, biết chưa?”
“Nhìn kìa, chưa gì anh đã ghét em suy nghĩ nhiều rồi.”
Nụ cười hiếm có vươn trên môi, tay đỡ trán, tỏ vẻ không biết làm gì với em nữa đây.
Cô cũng quan sát chuyển biến tâm tình của anh, nhìn anh.
Cô không hề biết bây giờ, anh chỉ có cô.
Anh dắt tay cô ra khỏi quán cafe. Không như dạo trước anh đi phía trước, cô bước nhanh theo sau, điều này làm cô thấy lạ. Nếu có thể, cô hy vọng được thấy anh cười thật nhiều, thấy anh luôn tỏ vẻ không biết làm sao với mình, lúc dì còn sống, sâu mắt anh không hề có đau đớn.
Nhưng chẳng sao cả, bọn cô vẫn ở bên anh, bên nhau không chia lìa.
Miễn anh không đuổi, cô chắc chắn không đi.
Hai người trên đường về trường, Tây Thuần khẽ cắn môi, cười dí dỏm, “Cô bé bưng cafe cùng anh là ai thế?”
Trình Dục Bắc chau mày lại, “Ai nào?”
“Thì cái cô có dáng người đèm đẹp, khuôn mặt đèm đẹp, giọng nói ngọt ngọt ấy.” Cô phồng má, hệt như thẩm vấn.
Trình Dục Bắc bừng bừng tỉnh ngộ, thở dài một cái rồi mới trả lời Tây Thuần, “Không biết.”
“Không biết mà thân thiết vậy à, cả người muốn dán trên người anh luôn ấy.”
“Thế nếu anh nói anh biết, em sẽ không trắng trợn ‘vu khống’ anh hơn nữa à?”
“Em nào có?”
“Chỗ nào cũng có.”
Tây Thuần hất tay anh ra, bộ dáng ‘Em giận rồi, anh mau tới dỗ em đi’.
Trình Dục Bắc nhẹ cười, yên lặng không nói gì.
Tây Thuần nhìn anh, rầu càng thêm rầu. Đèn đường rọi xuống kéo dài bóng anh, cô nhắm ngay cái bóng, ra sức nhảy lên, cật lực đạp nó mấy phát, như thể cô đang đạp được anh vậy.
Trình Dục Bắc nhìn đủ hết, “Em nói anh chán ghét anh hay thật ra là em suốt ngày tìm cớ nguyền rủa anh đây? Nhảy cao thế kia mà chỉ tiếc người bị đạp chả đau tẹo nào.”
“Anh mà biết đau á? Lòng dạ sắt đá, lòng dạ sắt đá.” Nói thôi chưa đủ, nhảy lên đạp thêm mấy phát lên bóng anh nữa mới hả dạ.
Trình Dục Bắc chẳng có mảy may nào gọi là bực bội, “Anh nói, sợ rằng người bị giẫm không hề thấy đau.”
Ai đó cảm thấy thật đau đớn.
Đèn kéo bóng anh dài thật dài, cô cũng chẳng hiểu ý gì, nhìn ánh trăng tròn trên bầu trời. Mới hôm nào còn ngạc nhiên hỏi sao mình đi đâu trăng cũng đi theo hết vậy, là mình theo trăng hay trăng theo mình.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, người với người, ai theo ai đâu quan trọng, được ở bên nhau là tốt rồi.
Về trường, Tây Thuần muốn qua sân thể thao trò chuyện, Trình Dục Bắc chẳng biết có gì để trò chuyện, cơ mà cô muốn đi, anh chau mày nhưng vẫn gật đầu. Trong sân có một nhóm người đang chúc mừng sinh nhật một người, tiếng hát mừng reo vui tai vang lớn, ngọn nến trên bánh lung linh giữa sân.
Tây Thuần thích thú nhìn những người đó, khoác thật chặt tay Trình Dục Bắc, “Dám chắc đây là niềm vui bất ngờ bạn trai của nữ sinh nào đó dành tặng cho cô ấy.”
“Chắc chắn vậy à?”
“Đâu phải nam sinh nào cũng như anh.”
Nếu anh không nghe lầm thì đây là giọng điệu hờn dỗi.