Trần Nhất Lâm♪
Thời gian này tôi cứ xin nghỉ bệnh mãi, bởi tôi không biết nên đối mặt với người đó như thế nào.
Tôi đau lòng, trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đau, bây giờ lại cảm nhận nó vô cùng chân thật, rất đau, đau đến không thở nổi.
Gần đây Bắc Lâm cũng có biển chuyển lớn, với chuyển biến này chắc Trình Nghi Bắc sẽ vui sướng lắm nhỉ, rồi quên luôn tôi, kết quả là bây giờ tôi ngồi đây hối hận.
‘Bách hoa yêu’ cuối cùng cũng được lên báo, là dòng sản phẩm mới của Bắc Lâm với kinh phí đầu tư cực lớn vào, tất nhiên không thể thiếu sự trợ giúp của Trình Nghi Triết. Cái tên ‘Bách hoa yêu’ này khỏi phải lo là không được chuộng rồi, ngược lại là đằng khác. Bởi người phát ngôn cho ‘Bách hoa yêu’, Ảnh Nhi – ca sĩ đã rút khỏi giới giải trí nhiều năm rồi. Cô ấy chính là một huyền thoại trong giới âm nhạc, sánh ngang với Vân Thường lúc bấy giờ. Khi đó tôi cũng điên cuồng vì Ảnh Nhi, cảm thấy cô ấy là một cô sĩ đặc biệt vô cùng luôn, không những viết ra được những ca từ hàm xúc động lòng người, mà còn có thể trình bày những ca khúc ấy một cách sâu lắng, đầy tình cảm. Dù ai đó có hát nhạc của Ảnh Nhi hay đến đâu thì người ta cũng biết đó không phải Ảnh Nhi, bởi không đủ tinh túy, đâu đó trong tiếng ca của Ảnh Nhi có ẩn giấu một loại tình cảm nồng đậm mà không ai có thể hát theo được. Chẳng bao lâu, Ảnh Nhi đã thành ngôi sao sáng nhất trong giới âm nhạc, sau cùng lại mở liveshow ‘Mai Danh Ẩn Tích’ cuối cùng rút khỏi làng giải trí, trở thành tiếc nuối của vô số người hâm mộ.
Với Ảnh Nhi, dù mỗi show diễn của cô ấy đều có giá trên trời, người hâm mộ cũng chẳng bận tâm. Chỉ cần là thương hiệu Ảnh Nhi làm người đại diện, đảm bảo cháy hàng. Chỉ tiếc là mời cô ấy làm người phát ngôn không dễ, nếu cô ấy không thích hiệu đó thì ra giá bạc tỉ cô ấy cũng chẳng ngó tới.
Tôi rất hiếu kỳ muốn biết Trình Nghi Bắc làm thế nào mà mời được vị ‘Thiên hậu’ đã thoái ẩn này đến đây thế.
Tôi chợt nhận ra, người đại diện cho ‘Gia Ái’ của ‘Hoàn Nghệ’ luôn là Ảnh Nhi, người hâm mộ cũng vô hình chung đã xem Gia Ái như hiện thân của Ảnh Nhi, bất kể tung ra sản phẩm nào, cũng đều săn lùng, tìm mua. Theo như những tin lá cải, Trình Nghi Triết đa mưu túc trí, ép cô ấy kí hợp đồng dài hạn, Ảnh Nhi đành tiếp tục làm người phát ngôn, dù là rút khỏi giới giải trí cũng chẳng được yên thân.
Lời đồn luôn khiến con người ta tò mò.
Lẫn trốn lâu rồi, cũng chỉ là con rùa rụt đầu.
Tôi quyết định đến công ty.
Không ngờ tôi lại được nghênh đón trong cục diện thế này.
Cửa phòng Trình Nghi Bắc mở rộng, anh ngồi trên ghế xoay, khóe mắt vui tươi, nhìn cô gái đang không ngừng hỏi anh đủ chuyện trên đời.
Tôi sững người ngạc nhiên đứng trước cửa.
Tôi không ngờ Ảnh Nhi là một cô gái thế này.
Cô ấy kéo cavat của Trình Nghi Bắc, tư thái ấy muốn bao nhiêu quyến rũ có bấy nhiêu quyến rũ, “Ai chọn cavat này cho cậu đó, coi cũng được lắm đó.”
“Tự em chọn.” Trình Nghi Bắc trả lời tự nhiên.
“Chị biết cậu tinh mắt mà.” Ảnh Nhi cười nghịch ngợm, “Nhưng chị nghĩ nhờ cậu đeo nó trên người nên cái cavat này mới trông đẹp được tới vậy đó.”
Trình Nghi Bắc ho khan, “Cám ơn đã khen.”
Ảnh Nhi không vừa ý, “Vậy cậu cũng khen chị đi.”
Trình Nghi Bắc không kiềm được bật cười, “Anh rất điển trai, dáng người cũng rất chuẩn.”
“Qua quít, miễn cường quá đi.” Ảnh Nhi mím môi, “Chị đã làm người phát ngôn không công rồi, phải khen nhiều chút đi chứ.”
“Bụng em ít văn chương, sao bằng anh được chứ.”
Chẳng hiểu sao Ảnh Nhi lại cười rộ lên, “Có phải cậu cũng muốn tìm một người như chị làm vợ không nhỉ? Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp phải không? Tốt biết bao nhỉ.”
Trình Nghi Bắc nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, “Chị là một cô gái hoàn hảo, em không dám trèo cao, một cô gái bình thường mới dành cho em.”
“Cậu không thích chị thì có.”
“Hoàn toàn không có đâu.”
“Vậy cậu muốn cưới tôi.”
Trình Nghi Bắc lại ho khan vài cái, dường như ánh mắt trông về phía tôi.
Vậy mà tôi lại quên, Trình Nghi Triết đang đứng cạnh tôi, chân gác tường phía sau, cả người tựa nhẹ vào tường, hai tay khoanh trước ngực, hứng thú nhìn hai người này. Tiếp nhận ánh mắt cầu cứu của Trình Nghi Bắc, Trình Nghi Triết bất đắc dĩ đến làm người dẹp loạn, “Đừng có mơ, mắt Nghi Bắc làm gì thấp vậy.”
Ảnh Nhi nhéo Trình Nghi Triết một cái, “Đều mang họ Trình, sao gen em anh lại trội nhiều hơn anh thế hả.”
Dám chắc Ảnh Nhi đang bịa chuyện để mà giỡn, Trình Nghi Triết với Trình Nghi Bắc bề ngoài hết năm phần y chang nhau rồi, đều soái, đều lịch lãm, chỉ mỗi khí chất là bất đồng.
“Em trai anh là gen ẩn, ngại đả kích em thôi, sao em không tự nhìn lại dáng mình thế nào, được khen cũng không biết ngại ngùng. Thực tế là em họ anh đang mỉa em đó, chẳng biết tự hiểu, bảo em đần mà mãi không chịu nhận.”
Nhờ đó mà tôi với Trình Nghi Bắc được thưởng thức một cảnh rất đỗi thú vị, kèm theo đó là hai tiếng thét chói tai.
Nhưng tôi đã hiểu ra rằng, nguyên nhân Ảnh Nhi rời khỏi giới giải trí, bởi đã tìm được phu quân như ý.
Mãi đến lúc họ về, tôi vẫn còn vui, rất chân thành cảm tạ Ảnh Nhi, làm lòng tôi thoải mái lên rất nhiều.
Có vẻ tâm trạng của Trình Nghi Bắc cũng rất tốt.
“Khỏe hơn rồi à?” Cuối cùng cũng có một câu hỏi han quan tâm, chẳng qua không biết nụ cười tôi cố gắng nở ra trông có thảm hại không nữa.
“Cũng ổn rồi.”
Tôi ngồi xuống ghế, quan sát đánh giá anh, anh ấy lúc này cũng đang nhìn tôi, nhưng đôi mắt ấy có chút thâm tình nào không?
“Thần sắc cũng được lắm.”
Hóa ra giữa chúng tôi đã xa lạ lắm rồi, bây giờ tôi chẳng thể nhớ nổi một chuyện gì đó lãng mạn đến khó quên mà chúng tôi từng có, một nỗi bi thương khó tả dâng lên trong lòng tôi.
Tôi gật đầu, “Dạo này anh cũng vất vả lắm nhỉ? Nhưng đáng mà, ít nhất thì mọi thứ đang phát triển theo chìu hướng anh muốn đấy.”
“Tàm tạm.”
Anh thế này, tôi không biết nên nói tiếp gì nữa đây, giống như bạn trên mạng chat với nhau, cứ ‘Ừ’, không thì ‘Oh’, không nữa thì ‘Biết rồi…’ Sau đó chẳng biết nói gì nữa, đành ráng ngồi nghĩ đề tài.
“Ảnh Nhi thật đáng yêu, lần đầu tiên gặp cô ấy, thấy cô ấy rất đặc biệt.”
Anh miên man nghĩ, “Lúc trước cũng đáng yêu lắm.”
Họ đã quen nhau từ rất rất rất lâu?
Tôi thất mệt mỏi, cứ từng câu từng câu thế này, mệt chết đi được.
Giờ đây, mặt đối mặt với anh, tôi không muốn làm bộ làm tịch nữa.
“Trình Nghi Bắc, chúng ta không thể nói lời thật lòng với nhau được ư?”
Hình như anh ấy giật mình, nhưng chẳng biết tại sao lại giật mình, “Được, em muốn biết gì.”
Dễ thế ư, hay là anh đã lường trước, sớm hay muộn tôi cũng hỏi đến những vấn đề này.
“Mạc Hân Liên, là gì trong mắt anh?” Tôi hỏi, cảm thấy vô lực.
Anh sững lại, “Là một đứa em gái, sức khỏe của em ấy không tốt, nên anh quan tâm đến em ấy nhiều hơn một chúc, tận chức như một người anh. Em ấy đúng thật là tại anh mà chết, bất kể thế nào anh cũng không thoát khỏi liên quan. Hồi bé, em ấy rất nghe lời, làm gì cũng đều hết sức chuyên tâm. Giáo viên dạy em ấy cũng khen em ấy thông minh ngoan hiền, hay giúp đỡ, kèm cập bạn bè xung quanh. Tuy nhiên em ấy nhát gan lắm nhé, nhưng lúc nào cũng thử những thứ em ấy sợ.”
Có thể, cô ấy xuất sắc, chỉ vì muốn anh nhìn cô ấy lâu hơn một chút, can đảm của cô ấy cũng vì anh mà ra.
“Còn Tiểu Hoan?”
Anh ấy cười, “Trong lòng anh Tiểu Hoan và Hân Liên không khác gì nhau.”
Tôi gật đầu, “Thế Đỗ Trạch Vân thì sao?”
Dường như anh có chút suy tư, “Là một người rất hợp làm bạn gái. Cô ấy hiền lành, rộng lượng, xinh đẹp dịu dàng, là lí tưởng của đa số đàn ông. Cô ấy biết nghĩ cho người khác, không bắt anh làm gì cả, không cố kiểm soát anh, không như những cô gái khác nũng nịu, bắt quan tâm này nọ, cũng không hay giận dỗi vô cớ, số lần cô ấy làm nũng năn nỉ anh cũng hiếm vô cùng. Khi anh quên ăn sẽ gọi điện đến nhắc anh, khi mưa bất chợt sẽ cầm dù xuất hiện trước mặt anh, mỗi ngày đến trường sẽ đứng trước phòng học chờ anh. Cô ấy không cần anh thay đổi thành người thế này thế kia, anh từng cho rằng cô ấy sẽ cùng anh đi đến hết con đường.”
“Thế sao lại không đi đến cùng.”
“Là do anh, không cưỡng nổi hấp dẫn.”
Tôi nhìn anh, ánh mắt rất chân thành, tôi chưa từng thấy anh như thế bao giờ. Tại sao chứ, lúc nào cũng khen người ta, sao lại không kể ra khuyết điểm ấy, thế còn đỡ hơn rất nhiều.
Trong tất cả lý do, có cái nào làm người ta đau đớn bằng ‘Anh không yêu em’ chứ.
“Còn em?” Tôi nghe tiếng mình run vỡ, thì ra tôi rất muốn nghe, lại rất sợ hãi phải nghe.
Anh hơi mím môi, khép mắt, “Em là người anh rất muốn yêu.”
“Anh thất bại?” Hóa ra nước mắt có thể tuôn trào trong một giây, giọt nào cũng chua sót.
Anh nhìn tôi, đưa khăn cho tôi, tôi lắc đầu.
“Anh từng tưởng, cứ thử chấp nhận một người, rồi dần nhận ra, chỉ là hoang tưởng. Anh không hối hận khi cùng em kết giao. Nếu không phải đã trải qua ba năm, anh sẽ không ngờ Trình Nghi Bắc anh chính là loại người đó.”
Tôi mặc nước mắt rơi, “Vậy còn Tây Thuần?”
“Nếu anh không gặp cô ấy, anh sẽ thấy mình chỉ là một người bình thường thế thôi, không si tình cũng chẳng dốc lòng. Bởi đã gặp, nên anh chỉ có thể tự nói với mình, kiếp này anh không thể không có cô ấy. Bất kể là si tình hay một lòng, nhất định phải thử một lần. Cũng có thể, đó là mục tiêu sống của anh, để anh biết mình phải làm gì. Có một người để mình dốc sức, để mình phấn đấu, để mình không lùi bước, anh cảm thấy mình may mắn cực.”
Tôi lấy tay áo lau đè, ngăn nước mắt lại, tôi không quan tâm đến hình tượng nữa, có cũng được, không có cũng chẳng sao, đâu quan trọng lúc này.
Tôi lấy trong túi một văn kiện, đặt trước mặt Trình Nghi Bắc, “Mong anh thành toàn.”
Trình Nghi Bắc nhìn nó, “Thật xin lỗi.”
Anh vẫn kí tên.
Tôi cười, một tờ đơn từ chức, chấm dứt tất cả với tôi.
Cám ơn anh, đã không nói hai chữ chia tay.
Rốt cuộc, tôi cũng kiêu hãnh mà đi, vờ nói cho mình, là tôi đi trước.
Là tôi tự mình ra đi.
Ảnh Nhi hát: lại hứa với em, anh nói anh yêu em cơ mà, dù bao nhiêu lời giả dối, tim vẫn thấy được an ủi, so với lời chia tay anh nói vẫn hay hơn nhiều.
Nhưng tôi không muốn những lời huyễn hoặc.
Ảnh Nhi lại hát: rất nhiều năm sau, em mới hiểu, hóa ra có những người sống mãi với những vết thương, nhớ lại yêu, nhớ lại đau.