• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Tức đến phát điên


Đầu của Ương Ương đau nhức dữ dội, giống như là bị người nào đó cầm kim, châm vào từng cái từng cái một cái một cái vậy. Ương Ương dùng sức gõ mạnh mấy cái vào đầu. Trong lúc còn mơ mơ hồ hồ, cô chợt nghe thấy tiếng bước chân rầm rập, rồi hình như còn có giọng nói của Thím Lý…


“Thiếu phu nhân… Tỉnh lại đi nào, tỉnh lại…” Đúng là giọng của thím Lý rồi! Nghe giọng nói ấy vang lên bên tai, Ương Ương muốn mở mắt ra để cười một cái đối với thím Lý, nhưng trước mắt cô đột nhiên tối sầm lại, cả người liền ngã nhào ra ở trên mặt đất…


“Tôi đã nói rồi, không cho phép cô ấy được vào nhà cơ mà!” Là giọng nói của Trần Tấn Nhiên sao? Dù bản thân đang ở trong sự hỗn loạn, nhưng Ương Ương vừa nghe thấy giọng nói lạnh lẽo ấy, thân thể của cô tựa như bị đóng kết lại trong băng.


Cô uống rượu say đến gần như bị hôn mê rồi, nhưng mà cô lại liền chợt tỉnh táo lại ngay được.


Cô suy nghĩ rất rõ ràng, nếu như mẹ cùng các anh của cô biết được hàng ngày cô phải sống một cuộc sống như vậy,- sợ rằng có phải liều mạng, tất cả cũng sẽ không chấp nhận cho cô tiếp tục còn ở lại nơi này nữa. Đương nhiên bọn họ sẽ ủng hộ việc cô ly hôn, mà ủng hộ cô ly hôn, tất nhiên bọn họ sẽ lại hối hận quyết định của mình.


Ương Ương đột nhiên hiểu ra, trước đây cô không muốn ly hôn là bởi vì cô còn có chút chờ đợi đối với anh. Cô cho là rốt cuộc cô cũng có thể đòi được anh phải hoan tâm với mình, tóm lại là ó thể làm cho anh sẽ thích người vợ này. Nhưng mà bây giờ, thời điểm khi anh đang nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, cô chợt suy nghĩ thấu đáo rồi.


Cô muốn ly hôn, bất luận như thế nào, cô cũng đều muốn ly hôn, lúc này cô nên rời đi thôi, rời khỏi cái nhà này, rời khỏi Trần Tấn Nhiên!


“Thiếu gia à, thiếu phu nhân đã hôn mê rồi, sức khỏe của thiếu phu nhân không tốt, nếu phải nghỉ ngơi ở bên ngoài cả đêm, thì cô ấy sẽ chết mất!” Giọng nói của Thím Lý đã không còn khách khí, thậm chí còn mang theo sự tức giận, Ương Ương cắn môi thật chặc, đột nhiên nước mắt của cô cũng cứ thế mà lăn rơi xuống như mưa.


“Sẽ chết sao? Khi cô ta lêu lổng cùng với đàn ông, tại sao lại không chịu nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy chứ?” Trần Tấn Nhiên cười lạnh; “Thím nghĩ muốn ở cùng cô ta,n vậy thì thím cứ việc ở bên ngoài cùng với cô ta, chớ có trách tôi đây không khách khí…”


“Thiếu gia, từ lúc nào thì trái tim của cậu đã thay đổi trở nên độc ác như vậy rồi” Thím Lý nhìn anh vô cùng đau đớn. Bà không nghĩ tới một người vô tình, hà khắc, bạc bẽo như bây giờ, lại chính là đứa trẻ luôn tao nhã lễ độ mà bà đã từng chăm sóc từ nhỏ cho đến khi trưởng thành!


“Không phải là lòng tôi độc ác, mà là tự cô ta đã làm những gì, chính trong lòng cô ta biết rất rõ ràng!” Trần Tấn Nhiên quét mắt một vòng nhìn Ương Ương đang mơ mơ màng màng ở trong ngực Thím Lý, anh làm sao có thể không tức giận được đây?


Đã trễ như thế này rồi mà cô mới về nhà, hơn nữa cô lại còn uống rượu say túy lúy, đến mức phải nhờ một người đàn ông khác đưa về như thế. Anh đâu phải là thánh nhân! Nếu như anh nhìn thấy vợ của mình trong tình trạng như vậy mà lại vẫn không thấy tức giận thì có thể nói, đó mới thật là buồn cười.


“Thím Lý, thím đi vào đi!” Ương Ương nỗ lực đứng lên, cô cười lên một tiếng giòn tan, hướng về phía Trần Tấn Nhiên đứng ở trong cửa lớn.


Trần Tấn Nhiên nhìn thấy cô cười như vậy, đột nhiên cảm thấy tim mình như bị rơi bộp xuống một tiếng. Anh khẽ nheo đôi con ngươi lại, trầm giọng hỏi: “Cô cười cái gì vậy?”


“Chẳng phải là anh muốn ly hôn sao?” Ương Ương chợt mở miệng, cô khoát khoát cánh tay lia lịa, nói chặn họng luôn: “Tôi đồng ý với anh, theo đúng như tâm nguyện của anh.”


“Cô nói cái gì?” Trần Tấn Nhiên cho là mình nghe lầm, kinh ngạc trợn to hai mắt nhìn vào Ương Ương ở trước mặt.


Người phụ nữ này uống rượu đến hư đầu óc rồi sao? Hay là bị anh tức giận mà trở nên ngu như vậy?


“Ly hôn! Tôi đồng ý với anh, chỉ có điều là, hiện tại hãy để cho tôi đi vào nhà đã, tôi muốn đi ngủ! diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn Chờ tôi đã ngủ đủ rồi, sáng sớm ngày mai tôi liền ký tên.” Ương Ương không muốn phải dây dưa cùng với anh nhiều thêm nữa, cô đã khó chịu đến sắp sửa muốn phát điên lên rồi! Chỉ cần hiện giờ ai nguyện ý cho cô một chiếc giường lớn, cô thật sự có thể nguyện ý dâng ra trinh tiết của mình…


Mẹ kiếp! Trinh tiết của cô sớm đã bị tên khốn Trần Tấn Nhiên kia đoạt đi mất rồi! Nhìn qua đã thấy vô sỉ, chưa từng bao giờ thấy có ai lại vô sỉ như vậy, luôn miệng nói ghét người ta, ghê tởm người ta, chết sống muốn ly hôn, ấy thế nhưng mà còn muốn đụng đến thân thể người ta!


Trần Tấn Nhiên bị câu nói này của Ương Ương làm cho nghẹn đến á khẩu, không sao trả lời được. Mãi một lúc lâu sau, đến một chữ cũng không thể thốt ra đc, Thím Lý thấy thế, lập tức phân phó người giúp việc mở cửa


“Hiện tại thiếu gia, ngài ấy đã không còn phản đối nữa rồi.”


Mặc dù thím thực sự không tán thành ly hôn, nhưng mà bây giờ trước mắt cũng đành chỉ có đi một bước nào thì nhìn từng bước ấy mà thôi. Thân thể của thiếu phu nhân hiện giờ đã ko thể chống đỡ không nổi nữa rồi. Tóm lại, trước mắt cứ đưa người trở về phòng nghỉ ngơi mới là điều quan trọng nhất.


Ương Ương được đưa về phòng ngủ, ngay cả chuyện tắm cô cũng không để ý tới, cứ như thế trực tiếp nhào vào trên chiếc giường lớn mềm mại mà ngủ thiếp đi. Cô ngủ ngáy o o, thật là thoải mái! Cô nhận thấy chưa từng bao giờ phát hiện ra việc được ngủ lại là một chuyện thư thái đến như vậy! Bây giờ bọn họ có đưa ra cho cô một trăm ngàn, cô cũng không chấp nhận chuyện bán chiếc giường lớn này của mình.


Nhưng mà Trần Tấn Nhiên lại không thấy buồn ngủ chút nào, anh đang ở bên ngoài phòng ngủ của Tống Ương Ương. Anh không hề nhìn tư thế ngủ người phụ nữ đang ngủ đến hôn thiên ám địa kia (*), một chút cũng không có đem anh lửa giận để ở trong lòng, anh suy nghĩ một chút liền hết sức khó chịu, tại sao? Tại sao mấy ngày trước còn chết sống không muốn ly hôn người phụ nữ, chỉ chớp mắt cứ như vậy không cố kỵ gì nguyện ý ly hôn?


(*) Hôn thiên ám địa (昏天暗地): 昏 – Hôn: tối đen. 暗 – Ám: tối tăm. “Hôn thiên ám địa”: Trời đất đều tối đen mù mịt. Câu nói này miêu tả Tống Ương Ương bị say rượu nên ngủ li bì không còn biết trời đất gì nữa


A, cô cho anh bị cắm sừng rồi, sau đó liền công khai lúc này muốn rời đi có phải không, cô muốn bỏ đi để được ở chung một chỗ cùng với gian phu của mình sao? Nghĩ hay lắm! Tống Ương Ương, cô cứ ở đó mà nằm mơ! Trần Tấn Nhiên chợt không kiềm chế được, ném mạnh cái ly của mình một cái. Nghe thấy tiếng động vang lên như vậy, nhưng Ương Ương ngay cả tỉnh lại một chút cũng không tỉnh, chẳng qua là mí mắt của cô chỉ chợt nhấp nháy lay động một chút, sau đó lại tiếp tục ngủ ngáy o o, cho dù bất kể có chuyện gì xảy ra đi nữa, bất kể trời sập xuống, có đè thì trước hết cũng là đè chết Trần Tấn Nhiên đi đã, ai bảo anh có dáng dấp người cao như thế chứ!


Ương Ương cảm thấy giấc ngủ này thật sự rất thoải mái. Mãi cho đến trưa ngày thứ hai, cô mới lắc lư tỉnh lại, đầu đau nhức dữ dội, cô thề sẽ không bao giờ muốn uống rượu nữa!


Trên người cũng thấy mùi hôi thối, Ương Ương liền chạy thẳng tới phòng tắm. Tắm xong, trong lúc đầu óc tỉnh táo lại, cô mới sực nhớ tới chuyện phải đi làm. Ương Ương hét lên một tiếng A…A! Âm thanh chói tai kia trực tiếp xuyên thấu qua vách tường chạy đến lọt vào trong tai Trần Tấn Nhiên.


Mười phút mặc quần áo tử tế trang điểm chỉnh tề xong, Ương Ương liền vớ luôn lấy cái túi của mình, sau đó liền xông xuống phía dưới lầu. Cho đến khi cô sắp sửa mau chóng lao ra phòng khách, lập tức bàn tay nho nhỏ của cô bị người ta kéo lại, tiếp đó, cả người cô liền bị kéo giật lại, ngã nhào về hướng đằng sau, đụng vào một bức tường thịt vững chắc.


“Này, anh kéo tay tôi để làm cái trò gì vậy, ngã tôi bây giờ đây này, buông tay tôi ra, buông tay đi!” Ương Ương đang vội muốn chết, thiệt là, người ta đã bị trễ mất giờ làm buổi sáng rồi đây, sao con người này lại có thể vô sỉ như vậy chứ!


“Không phải cô đã nói hôm nay sẽ ký tên vào bản thoả thuận ly hôn sao?” Giọng nói của Trần Tấn Nhiên lạnh như băng lập tức kéo Ương Ương trở về thực tế. Trong đầu Ương Ương thoáng giật nảy lên một cái, thật lâu sau cô mới nhớ tới những lời nói hùng hồn của mình buổi tối hôm qua, không phải là như vậy chứ! Hôm nay cô muốn ký tên vào bản thoả thuận ly hôn sao?


Ai nha, ký cái chữ cũng chỉ mất mấy giây, dù sao cũng đã trễ rồi, cô không thèm để ý những thứ này.


Ương Ương nghĩ tới, liền quay trở lại. Việc ly hôn là do Trần Tấn Nhiên một lòng bức bách, không có liên quan gì đến cô, cũng không có liên quan gì đến nhà họ Tống đâu nhé! Lại nói, bố chồng cô là người tốt như vậy, nói không chừng chắc cũng sẽ không làm liên luỵ đến nhà họ Tống đâu! Ương Ương nghĩ đến đó, cũng liền thấy thoải mái, dưa hái xanh không ngọt, Trần Tấn Nhiên không thích cô, cô còn liều chết đổ thừa ở lại chỗ này nữa để làm cái gì nữa đây?


“Bản thỏa thuận ly hôn đâu, anh đưa đây!” Ương Ương bình tĩnh mở miệng nói, rồi hướng về phía Trần Tấn Nhiên, trong nháy mắt vẻ mặt đang âm trầm của cô liền thoáng cười nhạt: “Tôi lập tức phải đi làm, nhanh một chút đi.”


“Tống Ương Ương!” Trần Tấn Nhiên trong nháy mắt có chút nổi giận, anh đã chuẩn bị kỹ càng, chuẩn bị nhìn cô buổi sáng nay sẽ hối hận, chảy nước mắt mà khóc rống lên, hoặc là cầu khẩn anh. Nhưng mà anh không nghĩ tới, những lời mà cô nói kia lại căn bản không phải là đang nói lẫy, cũng không phải là do cô say rượu mà hồ ngôn loạn ngữ (*), mà là thật sự, cô thật sự đã quyết định ly hôn.


(*) Hồ ngôn loạn ngữ (胡言乱语): Câu thành ngữ, giống như câu “Nói bậy nói bạ”, “Nói quàng nói xiên” ở Việt Nam.


Nhưng mà tại sao, hiện tại anh lại không có một chút cảm giác hứng thú nào? Anh chỉ cảm giác trong cơ thể của mình đang có một cỗ lửa giận đang liều mạng cuồng đốt? Anh làm sao có thể xuống nước với cô được chứ, hơn nữa, anh căn bản cũng không hề chuẩn bị bản thỏa thuận ly hôn!


“Sao vậy?” Ương Ương không hiểu ngẩng đầu lên hỏi, không hiểu tại sao Trần Tấn Nhiên lại vẫn còn bốc hỏa khí lớn như vậy? Thời gian trước, cô không muốn ly hôn, cứ nhất mực quấn quít chặt lấy anh, hỏa khí của anh lớn dọa người, hiện tại cô đã đáp ứng ký tên rồi, tại sao anh vẫn còn tức giận như vậy?


“Tôi cảnh cáo cô, cô đang có người ở bên ngoài cho nên bây giờ mới muốn quang minh chính đại ly hôn, muốn lấy được một số phí phụng dưỡng lớn để cùng với tên gian phu kia đi chơi tiêu dao sung sướng chứ gì? Tôi nói cho cho cô biết, đừng có mà mơ tưởng, không có cửa đâu!”


“Tôi không hề ngoại tình, anh Duy Đông chỉ là bạn tốt của tôi, hơn nữa anh Duy Đông cũng đã có người phụ nữ anh ấy yêu mến rồi!” Ương Ương vốn đơn giản sắp không thể nào hiểu nổi cái logic kia của anh nữa rồi, tại sao anh lại phiền toái như vậy chứ? Taị sao làm việc gì cũng không thể gọn gàng được một chút như vậy chứ?


“Cô đừng có cho rằng tôi đặt điều những chuyện không có cho cô. Tống Ương Ương, tôi vẫn nói một câu này, bây giờ cô đã cho tôi đội nón xanh rồi (ý nói cắm sừng) lại còn muốn bỏ đi hay sao, hả? Tuyệt đối không thể nào! Nếu như cô thật sự muốn ly hôn, cũng có thể, cô đã lấy chồng rồi mà vẫn còn ngoại tình như vậy, sai lầm thuộc về phía cô. Tôi sẽ nói với luật sư của tôi khởi tố cô, yêu cầu cô phải bồi thường cho tôi năm ngàn vạn về tổn thất tinh thần!”


“Anh có bệnh à, Trần Tấn Nhiên?” Ương Ương nghe đến đó, rốt cục cô không thể nhẫn nhịn nổi nữa, nhìn cái vẻ mặt anh vẫn không hề thấy biết xấu hổ thế kia, thực sự cô vẫn chưa từng bao giờ thấy một người không biết xấu hổ như vậy! Anh thật vô sỉ đến mức có thể so sánh với ông chồng của Cổ Tĩnh Văn trong truyền kỳ rồi!




Chương 18: Quan điểm rõ ràng của Ương Ương về chuyện ngoại tình


“Vậy còn anh, anh cứ luôn miệng nói tôi bên ngoài thì có chứng cớ gì không? Anh có tận mắt thấy tôi lên giường cùng với người đàn ông khác không?”


“Tống Ương Ương! Cô đã ở trong nhà người đàn ông kia nhiều ngày như vậy, cô vẫn còn dám nói các người vẫn là trong sạch sao?!”


“Dám chứ!”


“Cô thúi lắm!”


“Anh mới là người thúi lắm!”


“Tống Ương Ương, cô có còn là phụ nữ nữa hay không đấy hả?” Trần Tấn Nhiên tức giận đến gần như hộc máu, đây mà là một người phụ nữ hay sao?


“Anh nói tôi đã lấy chồng rồi mà còn ngoại tình, anh nói, yêu cầu tôi phải bồi thường tinh thần cho anh hả? Tôi còn chưa nói chuyện của anh đấy! Anh đừng quên, anh đã cùng nhị tiểu thư hô mưa gọi gió ở ngay phòng ngủ cách vách. Chính tôi đã tận mắt nhìn thấy, hơn nữa, cho dù là tôi có phát sinh quan hệ với người đàn ông khác đi nữa, nhưng anh lại còn ngoại tình trước cùng với nhị tiểu thư ở tại nhà này, ngay trước mắt của tôi. Chính anh đã phạm lỗi trước, cho dù là phải đi ra tòa án, tôi cũng không sợ anh đâu! Tất cả những người giúp việc ở nơi này cũng đều biết hết! Người khác thì tôi bất kể, nhưng thím Lý nhất định sẽ giúp tôi, còn có bố chồng nữa, ông cũng sẽ đứng về phía bên tôi!”


“Cô, cô, cô…” Trần Tấn Nhiên bị cô chọc tức đến á khẩu không trả lời được. Anh cứ chỉ chỉ vào cái mũi của cô, suốt một hồi lâu mà vẫn không thể nói ra được một câu trọn vẹn. Ương Ương nhìn bộ dạng kinh ngạc của Trần Tấn Nhiên, không khỏi cười đắc ý: “Bản tiểu thư không muốn lãng phí thời gian với anh nữa, bây giờ tôi phải đi làm, nếu như anh còn chưa kịp chuẩn bị bản thỏa thuận ly hôn thì cứ nói…, chỉ cần một buổi trưa như vậy là đủ rồi, đến buổi tối tôi trở lại sẽ ký tên, ngày mai tôi sẽ chuyển ra khỏi đây!”


Ương Ương nói xong, xoay người cao ngạo đi ra khỏi phòng khách, để lại Trần Tấn Nhiên đứng ở trong phòng khách với bộ mặt xanh mét, tức giận đến mức toàn thân run bắn lên, chỉ cần ngay cả một câu nói đơn giản cũng không sao nói ra nổi. Anh lại bị người phụ nữ chết tiệt này ăn gắt gao như vậy sao?


Cô muốn ly hôn sao, đừng có mơ tưởng, anh sẽ một mực không đồng ý! Cô muốn làm cái gì, anh cũng sẽ không đồng ý! Cô không muốn làm cái gì, anh hết lần này tới lần khác sẽ buộc cô phải làm cái đó! Cô dám hành hạ anh như vậy, anh nhất định phải đòi lại cả tiền lời. Tối nay, anh phải ngủ cùng với cô!


Ương Ương ra khỏi nhà, cô thật muốn hát vang một khúc ca về người nông dân nổi dậy. Cho tới tận bây giờ cô vẫn không ngờ rằng mình còn có thể được trời phú cho cái khiếu làm cho người khác tức giận đến gần chết như vậy. Cô vẫn luôn tự cho mình chính là một cô tiểu thư yếu đuối bất tài vô dụng, không làm được việc gì. Nhưng mà bây giờ, xem như cô đã hiểu, cô chính là Ương Ương ác ma, nhất định từ trong xương cô đã là một con ác ma hư hỏng hoàn toàn.


La la la labầu trời hôm nay thật xanh trong, ngay cả những cô gái nhỏ kia thoạt nhìn có vẻ rất bình thường cũng trở nên xinh đẹp. Bàn tay của Ương Ương tựa như tìm ra được bút pháp thần kỳ, hôm nay cô làm việc với hiệu suất cực cao, hơn nữa chất lượng cũng siêu cấp tuyệt vời. Ông chủ mới đầu vốn còn định phê bình cô, nhưng đến cuối cùng khóe miệng cũng vểnh lên. Wow, quả nhiên là gia tài bạc vạn, không bằng một người giỏi chuyên môn. Ương Ương sống mười chín năm, chưa từng bao giờ có một cảm xúc xuân phong đắc ý (*) như ngày hôm nay!


(*) Xuân phong đắc ý: Cụm từ được lấy trong một câu thơ của bài thơ Đăng khoa hậu (Sau khi thi đỗ)của Mạnh Giao đời Đường: “Xuân phong đắc ý mã đề dật”– Dịch nghĩa: “Ngọn gió xuân mát rượi leo lên ngựa phóng đi”. Cụm từ “Xuân phong đắc ý”được dùng để nói về cảm xúc của một người nào đó, sau khi đạt được thành tựu trong công việc hay trong cuộc sống thì có cảm giác đắc ý, hả hê.


Sau khi đưa một vị khách hàng thật xinh đẹp đi đến phòng chụp ảnh, trở lại Ương Ương vừa định uống một miếng nước rồi nghỉ ngơi một chút thì chợt nhìn thấy Tư Dận ôm một cô gái cực kỳ xinh đẹp đi vào Cô gái kia có vóc người thật cao, thật đẹp, gương mặt nhỏ nhắn chưa bằng cỡ bàn tay, đường nét xinh xắn tinh tế giống như là được tạc ra. Ương Ương quan sát cô gái kia từ trên xuống dưới vài lần, sau đó hướng về phía Tư Dận nháy mắt, giơ ngón tay cái lên, tỏ ý khen ngợi ánh mắt của anh siêu cấp tốt.


Tư Dận nhìn lại cô vẻ như đắc ý nhướng cặp lông mày lên, đi tới trước bàn hóa trang của cô, hơi nghiêng người, khẽ dựa vào cái bàn để đồ hóa trang đó, đôi môi hơi cong lên hỏi nhỏ: “Em thấy thế nào, không tệ lắm chứ, là bạn gái mới của anh đó.”


“Thật là xinh đẹp!” Tự đáy lòng mình, Ương Ương nói lời khen ngợi. Bản thân mình không bằng, sẽ càng có cảm giác ngưỡng mộ hơn. Ví dụ như Ương Ương, cô thấy mình giống như một đứa trẻ nít mập mạp, vóc dáng còn chưa được cao, nhìn cô chẳng khác gì một đứa bé. Cho nên cô cảm thấy thật sự hâm mộ những cô gái có vóc dáng cao ráo, khí chất giống như các tiểu thư kia.


“Anh đặc biệt đưa Nicole (Ni Khả) tới đây, cô ấy hơi bị rỗ một chút, nếu như em hóa trang làm cho cô ấy thấy hài lòng, về sau này các chị em của cô ấy cũng sẽ đến đây để tìm em, giúp em có thêm phần trăm tiền hoa hồng!” Bộ dạng Tư Dận nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng ở trong mắt của Ương Ương, giờ phút này anh cũng là trở thành một người trượng nghĩa!


Mặc dù Ương Ương làm thợ trang điểm thế này cũng không phải là làm vì tiền, thế nhưng đối với một người anh em mới quen biết nhau, lại có thể cứ như vậy ra sức ủng hộ công việc của cô, vẫn làm cho cô thấy hết sức cảm động.


Cho nên, Ương Ương đứng lên, đưa hai cánh tay ra cho Tư Dận một thật cái ôm thật lớn. Cô vỗ vỗ vào lưng của anh mấy cái, khen một câu hết sức khí phách: “Thật là một người anh em tốt, nói một câu thật nghĩa khí!”Tư Dận liền quýnh cả lên.


Chẳng qua đây cũng chỉ là một cái ôm, nhưng cũng đã làm cho mỹ nhân kia có một sắc mặc không được tốt. Thời điểm tiến hành hóa trang, cô gái kia nếu như không bắt bẻ Ương Ương rằng, cô đã dùng màu sắc không hợp, thì lại nói Ương Ương đã dùng sắc màu đối lập quá quê mùa, nếu không thì lại nói là Ương ương đã làm đau da thịt mềm mại của cô…


Ương Ương vẫn một mực giữ tính nhẫn nại cười nói ngọt ngào xin lỗi Ni Khả. Ai bảo người ta là đại mỹ nữ kia chứ, là mỹ nữ thì có quyền lợi được phát tiết tức giận mà! Ương Ương vừa hóa trang cho Nicole (Ni Khả), vừa nói chuyện cùng Tư Dận khí thế ngất trời. Một màn này đã kích thích nghiêm trọng đại mỹ nữ kia! Đến cuối cùng, đúng lúc Ương Ương trang điểm đường viền mi mắt, cô không cẩn thận bị quệt ra ngoài một chút xíu, cô lập tức dùng miếng bông tẩy trang thấm vài giọt dầu tẩy trang, cẩn thận lau đi cho Nicole (Ni Khả). Đến lúc này đại mỹ nữ có tên gọi Nicole kia chợt bùng nổ cơn tức giận!


“Cô đã dùng cái loại dầu tẩy trang gì vậy hả? Tại sao tôi lại bị kích thích như vậy… Cô có biết là gương mặt của tôi quan trọng đến mức nào hay không hả? Nếu như nó bị một chút xíu tỳ vết nào thì cô có bồi thường nổi không?”


“Ách… Xin lỗi…” Ương Ương bị cơn giận bất chợt của đại mỹ nữ có tên gọi Nicole kia làm cho sợ hết hồ. Loại dầu tẩy trang mà cô dùng là loại rất tốt mà, tất cả những đồ mỹ phẩm này ngoại trừ những thứ mà được ông chủ chuẩn bị cho cô, còn có rất nhiều đồ mà cô vì chính mình mà đã lựa chọn loại cực kỳ tốt. Đồ mỹ phẩm mà cô thường dùng đều là những nhãn hiệu lớn, nổi tiếng trên thị trường quốc tế, làm sao lại là loại không tốt đây?


“Ương Ương.” Nụ cười trên mặt Tư Dận lập tức ngừng lại, anh bước một bước đi tới gần, một phát kéo luôn Ương Ương ra, cũng không thèm nhìn tới cô gái đẹp kia, lúc này vẻ mặt đang chất chứa đầy sự uất ức, chỉ thẳng ra phía cửa, mở miệng nói rất lạnh lẽo: “Biến đi, lập tức biến luôn đi khỏi trước mắt tôi…”


Một giây này, Ương Ương cảm thấy Tư Dận quả thực là một người đàn ông khắp đẹp trai nhất, tàn khốc nhất trong thiên hạ. Vẻ mặt giống như được điêu khắc của anh lúc này trên mặt dường như đã bị đóng băng lại vậy, nhất định vẻ anh tuấn của anh sẽ đánh nát vô số trái tim của các thiếu nữ, mà chính cái vẻ đẹp ấy của anh cũng quá đủ để cho các thiếu nữ khác, người trước ngã xuống, người sau tiến lên nhiều hơn nữa. Ương Ương sùng bái nhìn lại Tư Dận, đây mới chính là một người đàn ông đích thực…


Về điểm này, Trần Tấn Nhiên hoàn toàn không thể nào so sánh được với Tư Dận!


Nicole hung hăng giậm chân một cái, làm ra vẻ như không cam lòng, lại vừa tựa như thật uất ức. Trong con ngươi xinh đẹp của cô đầy nước mắt mờ mịt, nhưng cô cũng không nhiều lời, cắn đôi môi xoay người lập tức đi ra hướng bên ngoài…


Ương Ương nhìn thấy Nicole như vậy, lại cảm thấy có chút mềm lòng. Người ta là mỹ nữ đấy, là mỹ nữ thì tính tình có chút nóng nảy cũng là điều dễ hiểu mà. Hơn nữa cô ấy cũng cũng không hề làm gì tổn thương đến một sợi lông của cô, chỉ là đôi câu chỉ trích kia cũng khônglàm cho cô bị rơi một miếng da nào, lại không hề đau đớn gì, hà cớ gì lại đi chia rẽ một người nhìn rất vừa mắt người ta như vậy chứ?


“Tư Dận, anh quá hung bạo rồi đấy! Lại nói, hiện tại Nicole cũng không bị làm sao cả, là do tay nghề của em không tốt mà thôi, anh cũng đừng trách cô ấy nữa. Hiện tại anh cùng cô ấy đi chụp hình có được hay không?” Ương Ương nhìn thấy Nicole đi ra tới cửa, cuống quít chạy tới kéo cô lại, tiếp đó cười híp mắt nhìn Tư Dận liên tiếp khẩn cầu.


Nicole thật sự có chút kinh ngạc nhìn Ương Ương, ánh mắt tủi than cũng đặt vào ở trên mặt Tư Dận.


Cô thế nào lại nghĩ đi đâu đâu ấy thế chứ, một người đàn ông giống như Tư Dận, gia thế ưu việt như vậy, trưởng thành lại trở nên một thanh niên tuấn mỹ ôn nhu như thế, cô còn muốn đi nơi nào để tìm chứ? Huống chi, cô là thật tâm muốn cùng với anh.


Tư Dận liếc mắt nhìn Ương Ương, trong con ngươi của cô chỉ thấy tràn đầy sự đơn thuần tinh khiết. Cô nhìn anh thật sự rất chân thành, những lời mà cô nói ra kia đều là lời nói thật long của cô. Nhưng mà, anh cũng không muốn nghe những điều này, cô một chút xíu cũng không ngại, cũng không có một chút nào của dấu hiệu ghe tuông. Xem ra, ở trong lòng cô,anh cùng Nguyễn Duy Đông cũng không hề có sự khác biệt quá lớn.


Chẳng qua là, Ương Ương làm như vậy lại làm cho anh cảm thấy có một chút gì đó không được thoải mái. Đối với Ương Ương, anh vẫn tương đối có hảo cảm (ấn tượng tốt), cô giống như là một cô gái nhỏ tốt tính tình thiện lương, chân tình, hiện tại những người như cô thực sự là quá ít thấy rồi.


“Nicole, cô đi về trước đi, chuyện chụp hình chuyện hôm nào khác hãy nói.” Tư Dận cũng không để ý tới lời Ương Ương đã nói…, chẳng qua anh chỉ nhàn nhạt nói với Nicole một câu như vậy.


Ánh sáng nơi đáy mắt của Nicole trong nháy mắt liền trở nên ảm đạm. Cô kinh ngạc liếc mắt nhìn Tư Dận, nhưng cũng không hề cầu khẩn anh, cũng không muốn nghe nhiều lời giải thích, cứ thế xoay người rời đi. Lần này, Ương Ương bắt đầu cảm thấy mình thật sự phải xin lỗi rồi. Cô hung hăng trừng mắt nhìn Tư Dận một cái, cái miệng nhỏ nhắn liền bắt đầu chu ra. Ương Ương chạy ra đuổi theo Nicole, cười híp mắt an ủi cô: “Cô không nên tức giận nữa, tính khí của Tư Dận chính là thúi như vậy đấy, ngày mai anh ấy sẽ trở lại tốt lắm! Hắc, hắc! Cô tới chụp hình, tôi sẽ xin với ông chủ giảm bớt cho cô tám phần trăm, giảm cho bạn bè của cô cũng đúng tám phần trăm…”


“Tư Dận thích cô.” Nicole tức giận nói ra một câu, ngắm nhìn cô gái nhỏ đang ở trước mặt mình, lúc này cô không biết nên nói Ương Ương là con người đơn thuần hay là cô gái ngốc nghếch nữa,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK