• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Bắt nấu cho tình địch nồi súp


“Người Hàng Châu… Em cứ trực tiếp gọi cô ta là Tống Ương Ương, không cần thiết phải gọi cái gì mà chị dâu, cô ta không xứng!” Trần Tấn Nhiên cười lạnh, lên tiếng nói ra một câu không có chút lưu tình nào.


“Như vậy không được hay lắm, nói như thế nào mọi người đều biết cô ta là phu nhân của anh mà…”


Quả nhiên lông mày của Trần Tấn Nhiên liền nhíu chặt lại: “Cái gì mà phu nhân của anh, anh không thừa nhận, cô ta muốn làm cái gì?”


“Anh Tấn Nhiên, anh làm như vậy thực dọa người… Từ nay về sau anh sẽ không đối xử với em hung dữ như vậy chứ?”


“Làm sao anh lại có thể hung dữ với em được chứ. Anh thương em còn không đủ…” Trần Tấn Nhiên liền cúi đầu xuống hôn Y Lan quấn quýt si mê, mở miệng nói: die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on “Đêm nay anh sẽ ở cùng với em, vài ngày nay không gặp em rồi, anh nhớ em đến sắp chết rồi đây này…”


“Anh Tấn Nhiên, anh thật đáng ghét, xấu hổ chết đi được…” Y Lan liền tránh ra khỏi trong lòng ngực của anh, bụm mặt nhẹ nhàng đấm Trần Tấn Nhiên.


“Xấu hổ cái gì mà xấu hổ? Em cũng đừng có quên, khi mới mười bảy tuổi em đã cùng với anh…” Trần Tấn Nhiên càng hôn càng làm càn, dứt khoát kéo Y Lan đến đặt cô tựa vào bên cạnh thân cây, tiếp đó, từ trong cổ anh liền tuôn ra một tiếng gầm nhẹ đã bị đè nén: “Y Lan, anh muốn em…”


“Anh Tấn Nhiên… Đừng, chị dâu, Tống Ương Ương đang nhìn…” Hô hấp của Y Lan cũng bắt đầu trở nên dồn dập hơn, tuy trong miệng Y Lan nói như vậy, nhưng hai tay cô lại gắt gao ôm lấy cổ của Trần Tấn Nhiên, thân thể lại càng áp sát chặt chẽ vào Trần Tấn Nhiên…


“Bất kể cô ta có làm gì! Y Lan, anh chỉ muốn em!” Trần Tấn Nhiên hôn Y Lan đến không muốn ngừng lại, mặc kệ tất cả, thoáng cái dứt khoát bế bổng Y Lan lên, nhanh chóng đi về hướng biệt thự …


Ương Ương đứng một mình hồi lâu, cô còn chưa tới kịp tiến vào trong phòng ngủ của mình, liền nhìn thấy Trần Tấn Nhiên ôm Trần Y Lan tiến vào. Tự đáy lòng cô khẽ giật mình, không khỏi lui về phía sau một bước, lách mình muốn né tránh. Nhưng Trần Tấn Nhiên cũng đã đi tới, anh lướt qua sát thân thể của cô nhưng cũng không buồn liếc nhìn cô một cái liền trực tiếp đi vào trong phòng ngủ…


Thậm chí, ngay cả cửa phòng ngủ cũng không đóng lại… Ương Ương tựa như một pho tượng gỗ, nhìn chiếc đèn chùm thủy tinh sáng chói lúc này như đang lung la lung lay, trước mắt của cô như đã trở nên bị vỡ nát một mảnh.


Ương Ương trở về gian phòng của mình, cảm giác cuộc sống mười chín năm của mình, tại thời khắc này tánh mạng của mình tựa như cũng đã kết thúc rồi vậy. Tính tình của cô cũng có biến đổi lớn, trước kia cô là một thiên kim tiểu thư, sống vô ưu vô lự như là một cô gái ngốc nghếch, sung sướng chết đi được.


“Anh Tấn Nhiên… Ưm… Nhẹ một chút…” Đi trở về phòng ngủ của mình, Ương Ương nhất định phải đi qua căn phòng ngủ có hai người đang ở bên trong kia. Tiếng kêu của Trần Y Lan làm như vẻ yếu đuối lại mang như theo sự nũng nịu truyền vào trong tai của cô thật rõ ràng. Bước chân của cô thoáng dừng lại một chút, muốn dịch chuyển khỏi nơi đó, nhưng lại giống như đã bị đóng đinh ở trên mặt đất vậy.


Trên mặt chiếc giường nước khổng lồ lẽ ra chỉ có cô và Trần Tấn Nhiên nằm ở trên đó, lúc này lại đang bày ra hai cái thân thể trần trụi, một là của chồng cô, một là của em gái chồng của cô.


“Y Lan, anh nhớ em muốn chết…Ừm, thật chặt, Y Lan…Y Lan, anh yêu em…”


“Anh Tấn Nhiên, anh lại gạt người ta… Ai mà không biết đàn ông các anh ở trên giường… A…Ừm…”


Trần Y Lan còn chưa dứt lời, tiếp đó lại là một hồi thở dốc, rồi lại tiếng kêu như hờn dỗi cùng với những lời liên tục xin tha thứ. Ương Ương không muốn đứng ở nơi đó tiếp nữa, cô xoay người rời đi, bên tai cô vẫn đang còn vang vọng không ngừng tiếng nói của Trần Tấn Nhiên chan chứa tình cảm nồng đậm và sâu sắc, Y Lan anh yêu em, anh muốn cưới em, anh chỉ thích em…


Rốt cuộc, Ương Ương không thể nhẫn nhịn được nữa, sau khi vào cửa, cô nặng nề đóng mạnh cánh cửa phòng ngủ nghe rầm một tiếng!


Ương Ương hít thở một hơi thật sâu, đi vào trong phòng tắm tắm rửa một chút. Cô ngâm người tắm rửa xong xuôi, vừa đi ra, lại nghe thấy nơi cánh cửa phòng ngủ bị đập mạnh vang lên rầm rầm. Ương Ương mặc áo ngủ, vẻ mặt không chút biểu cảm đi ra mở cửa.


Nhìn thấy Trần Tấn Nhiên đứng ở bên ngoài, vẻ mặt nổi giận đùng đùng.


Anh vừa nhìn thấy cô đi ra, lại dường như là thở dài một hơi nhẹ nhõm, tiếp đó lại chỉ tay vào cái mũi của cô, nói ra những lời tàn nhẫn, độc ác: “Tống Ương Ương, cô đập cửa cho ai nhìn đấy hả? Có phải là cô có chủ tâm muốn làm cho Y Lan cảm thấy khổ sở hay không? Cái người phụ nữ này, tại sao cô lại có thể ác độc như vậy chứ? Đã “Cưu chiếm thước sào” (*) rồi mà còn không cho phép chúng ta cùng một chỗ nữa sao?”


(*) Cưu chiếm thước sào: Nghĩa: Chim Cưu chiếm tổ chim Thước. Chim Cưu còn gọi là chim Tu hú, chim Thước còn gọi là chim Khách. Chim Tu hú chiếm tổ chim Khách”. Câu thành ngữ này xuất phát từ thực tế cuộc sống sinh tồn của các loại chim: Chim tu hú vụng về không biết làm tổ, không biết ấp trứng, cho nên thường đẻ trứng nhờ vào tổ chim khách nhờ ấp hộ. Chim tu hú non thường có kích thước lớn hơn các con chim khách non trong tổ đẻ nhờ, nên không những chiếm luôn tổ mà còn đẩy các con chim khách non ra khỏi tổ, để tranh hết thức ăn của chim bố mẹ mang về nuôi lũ chim non khác.


“Anh nói đủ chưa!” Ương Ương hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Tôi phải đi ngủ rồi, nói đủ rồi thì anh đi được rồi đấy!”


Cô nịnh nọt anh, làm nũng với anh là sai, nhẫn nhịn anh cũng vẫn sai, như vậy cô còn có thể làm gì với anh đây? Cô, Tống Ương Ương này, cho dù tốt xấu thế nào, cũng là thiên kim duy nhất của nhà họ Tống, cũng là người được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên! Cô dựa vào cái gì mà phải nén giận như vậy chứ?


“Tống Ương Ương, cô…” Trần Tấn Nhiên hoàn toàn không hề ngờ tới Tống Ương Ương sẽ có phản ứng như vậy, thoáng cái, anh bị nghẹn họng, sững sờ trân trối nhìn cô đứng ở nơi đó.


“Tôi như thế nào? Anh còn muốn tôi thế nào nữa đây?” Cho dù là Ương Ương nói kiên quyết như vậy, nhưng nơi đáy mắt cô lại đã ngấn lệ: “Tôi cũng là người bị ép buộc phải gả tới đây, nếu không phải vì mẹ, anh nghĩ rằng tôi và anh có thể gả cho nhau sao?”


“Tôi đã nói cô có thể ly hôn rồi mà!” Trần Tấn Nhiên nghe cô nói những lời như vậy, chỉ cảm thấy trong nội tâm một hồi mệt mỏi, anh mở miệng, oang oang nói ra những lời đầy tức giận.


“Tôi nói rồi, ngoại trừ không ly hôn, bấtcứ chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý với anh. Anh và Trần tiểu thư muốn ở cùng một chỗ, cũng có thể, các người muốn như thế nào cũng có thể, tôi không can thiệp vào. Anh có thể coi tôi như không khí, nếu như côi tôi như không khí mà cũng cảm thấy chướng mắt, vậy thì tôi có thể đi Singapore để chăm sóc ba ba.”


“Cô đừng có mơ tưởng! Bây giờ cô đi Singapore, ba ba sẽ nghĩ như thế nào? Cô có chủ tâm muốn nói cho ba ba biết rõ tôi và cô không thể tiếp tục sống cùng với nhau được, có chủ tâm muốn làm cho ba ba tôi tức chết phải không?”


Trần Tấn Nhiên nghe cô nói ra những lời kiên quyết như vậy, không khỏi mở miệng nói ra đầy vẻ oán hận, không chút do dự từ chối luôn ý định kia của cô!


“Tôi và anh không thể nào tiếp tục nói chuyện được với nhau, anh trở về phòng của anh đi, Trần tiểu thư đang đợi anh đó”


Ương Ương nói vẻ lười biếng, tiếp đó muốn đóng cánh cửa phòng ngủ lại.


“Khoan đã!” Trần Tấn Nhiên đột nhiên chống vào cánh cửa, ngăn cản cô đóng cửa lại, lạnh lùng nhìn cô nói ra một câu: “Bữa cơm tối Y Lan không ăn được, cô đi nấu cho cô ấy nồi súp rồi mang tới đây!”


“Trong nhà đã có người hầu, đầu bếp cũng có đến ba người, tôi sẽ không đi nấu cái nồi súp gì đó như anh đã nói, rồi mang tới đây!”


Ương Ương cảm thấy khó thở, nguyên bản tính tình của cô cũng không phải là không tốt như vậy, chỉ vì bị ép buộc trở nên nóng nảy, lại càng không có đầu óc nào mà để ý quan tâm đến lời nói của mình nữa!


“Cô là người Hàng Châu, Y Lan muốn ăn uống theo khẩu vị vùng đó, đầu bếp trong nhà cũng sẽ không làm!” Trần Tấn Nhiên nhếch đôi môi mỏng, mở miệng nói, đáy mắt không có một chút ấm áp: “Như thế nào, thân làm chị dâu, đến việc nấu cho em gái của chồng mình một nồi súp thôi cũng không muốn sao?”


“Cái gì mà chị dâu? Cái gì mà chồng mình chứ? Là chính miệng anh nói không cho phép tôi được gọi anh như vậy, anh nói như vậy khác gì tự tát vào mình cơ chứ!” Ương Ương cũng không chịu yếu thế chút nào, phản kích trở lại Trần Tấn Nhiên. Nhưng không ngờ, Trần Tấn Nhiên đột nhiên vung tay lên, giáng một cái bạt tai lên trên mặt cô: “Cô có đi nấu hay không hả?!”


Từ nhỏ đến lớn, Ương Ương chưa từng bao giờ phải chịu đến một cái đập mạnh lên người, nhưng mà, gả tới đây chưa được đến một tuần, vậy mà cô đã bị đánh đến lần thứ hai, hơn nữa hai lần đều là bị tát.


Ương Ương cứ như vậy bụm mặt nhìn lại Trần Tấn Nhiên, thoáng cái, nước mắt liền trào ra,lặng lẽ chảy xuống dưới.


“Trần Tấn Nhiên.”


Ương Ương nghẹn ngào, cô gần như cơ hồ không thể nào tự kiềm chế nổi nữa. Ương Ương hơi khép mắt lại, cô nhìn anh xuyên qua màn nước mắt, nói: “Tại sao anh lại có thể ức hiếp người khác như vậy?”


Trần Tấn Nhiên nhìn thấy cô như vậy, chẳng biết tại sao, trong cổ họng anh tựa như có một nắm bông chặn ngang, cực kỳ khó chịu, chỉ là anh vẫn cứ hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Tôi chỉ hỏi cô, có đi nấu không?”


Ương Ương gật đầu, “Được, tôi đi, một lần này, tôi đây cho rằng tôi nấu nồi súp này để cho em gái của chồng mình. Nhưng mà, Trần Tấn Nhiên, đến lần sau, cho dù anh có đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ làm theo nữa!”


Cô đưa tay đẩy anh ra, xoay người đi xuống lầu. Từ nhỏ đến lớn, cô đã từng nấu súp bao giờ đâu kia chứ? Đến ngay cả phòng bếp cô cũng không hề bước vào đó một bước.


Ương Ương đứng ở trong phòng bếp, phát hiện ra mình cũng không biết phải sử dụng đồ dùng thế nào, ngay cả việc phải chuẩn bị nguyên vật liệu thế nào cô cũng không hề hay biết. Cô kinh ngạc nhìn qua phòng bếp sạch sẽ, rốt cục không nhẫn nhịn được nữa, Ương Ương liền ngồi thụp xuống trên mặt đất òa lên khóc nức nở.


“Thiếu phu nhân, để tôi tới giúp cô nhé.” Thím Lý thật sự không thể nhìn được cảnh này, thím cũng không để ý tới Trần Tấn Nhiên mặt lạnh đang đứng ở bên cạnh, nhẹ nhàng đi qua kéo cô đứng dậy nói như vỗ về an ủi.


“Tôi cũng không cho phép bất cứ người nào giúp đỡ cô ấy! Thím Lý, thím trở về phòng của mình đi!”


“Thiếu gia, trái tim của ngài thực sự quá độc ác. Thiếu phu nhân đâu có làm sai việc gì đâu cơ chứ?” Thím Lý bất mãn mở miệng nói, chăm chú giữ thật chặt bàn tay của Ương Ương.


“Nếu như thím không còn muốn tiếp tục làm việc tại nhà họ Trần nữa, vậy thì thím cứ ở lại nơi đó mà giúp cho cô ta!” Hiển nhiên Trần Tấn Nhiên khi thấy thím Lý đã sống ở trong nhà họ Trần này đến mấy chục năm lại có thể ra tay giúp đỡ Ương Ương như vậy, trong lòng không khỏi nổi lên cơn giận dữ!


Thím Lý nghe thấy vậy, cả người đều như cứng lại ngay tại chỗ. Thím đã sống ở tại nhà họ Trần này suốt vài chục năm nay, không nói đến chuyện lão gia và phu nhân đã đối xử với thím như thế nào, nhưng mà, những bọn người thuộc lớp tiểu bối thế này lại không chịu tôn trọng thím? Hiện tại, vị thiếu gia mà thím đã tự tay nuôi lớn kia lại muốn đuổi thím đi sao?


“Thiếu gia, nếu như hôm nay tôi giúp cho thiếu phu nhân, thiếu gia thực sự sẽ đuổi tôi đi phải không?” Trong nội tâm thím Lý cảm thấy một hồi cực kỳ khó chịu, Chỉ vì một vị Y Lan tiểu thư này, mà thiếu gia muốn làm cho mọi chuyện trở thành ầm ĩ lên như thế có phải không?




Chương 8: Quyết định rời đi


Thiếu phu nhân có điều gì sai chứ? Chuyện kết hôn là do bậc trưởng bối của hai nhà định đoạt tiến hành, thiếu phu nhân hoàn toàn là một người vô tội, chính là người bị hại!


Trần Tấn Nhiên nhìn thân hình thím Lý còng xuống như vậy, cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Anh cũng không phải là người xấu, xưa nay anh là người chưa từng bao giờ có những đối xử hà khắc với người hầu, nhưng mà không biết tại sao, anh lại chỉ chán ghét có Tống Ương Ương!


“Anh Tấn Nhiên, coi như mọi chuyện đã xong rồi, cũng đã trễ như vậy, Y Lan cũng không đói, anh đừng bảo chị dâu bận rộn trong phòng bếp làm gì…”


Đột nhiên giọng nói của Trần Y Lan vang lên từ trên bậc thang. Ương Ương ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô yếu ớt tựa người ở trên lan can, trên người bọc một chiếc áo ngủ thật dày, xem ra dường như là của Trần Tấn Nhiên.


Ương Ương không muốn nhìn Y Lan thêm nữa, xoay người lại đỡ thím Lý đi đến ngồi xuống một bên: “Thím Lý, thím hãy đi nghỉ ngơi đi, không sao đâu, tôi cũng đi lên bây giờ đây.”


“Thiếu phu nhân, ngài vẫn đang bệnh sức khở còn chưa phục hồi.” Thím Lý có chút lo lắng nhìn cô đứng lên đi lên lầu, không khỏi đau lòng hỏi.


“Không sao đâu, hiện tại tôi cũng không phải là một thiên kim tiểu thư, làm sao có thể ở đây làm phiền toái người khác được.” Ương Ương nở một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng đẩy tay ra thím Lý ra đi lên lầu. Thân thể của cô còn chưa được phục hồi, ầm ĩ một hồi lâu như vậy, căn bản đã không thể chống đỡ nổi nữa rồi.


“Một khi nhị tiểu thư đã không để ý đến việc tôi nấu súp nữa, tôi đây cũng trở về phòng để nghỉ ngơi, hai người cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi.”


Ương Ương yên lặng liếc nhìn Trần Tấn Nhiên một cái, cũng không nói thêm câu gì nữa, cúi đầu đi lên lầu.


Trần Tấn Nhiên nhìn thấy bộ dạng cô trầm mặc yên tĩnh như vậy, cũng không khỏi nhớ tới cái kết hôn ngày đó, cô đối với anh như thế nào. Bộ dạng nũng nịu của cô khi từng lần cất lên tiếng gọi anh là ông xã, bộ dạng cô ôm lấy anh mà dây dưa, trăm phương ngàn kế muốn anh không cần phải ly hôn với cô.


Nhưng mà chỉ nháy mắt, cô lại có thể bình tĩnh nói ra những lời như vậy, lại nói ra những lời bảo anh và người phụ nữ khác cùng nhau đi nghỉ ngơi như vậy.


Trần Tấn Nhiên không thể nhẫn nhịn nổi cơn lửa giận trong lòng, khẽ vươn tay ra túm lấy cánh tay của Ương Ương kéo lại. Ương Ương đã mệt nhọc quá mức không kịp đề phòng bị anh hung ác lôi kéo một cái như vậy, cả người liền va vào trên lan can. Ương Ương liền cảm thấy phía sau lưng mình lập tức truyền đến một hồi đau đớn lợi hại. Trong nháy mắt sắc mặt cô liền trở nên trắng bệch một mảnh.


“Anh còn muốn làm cái gì nữa đây?” Ương Ương vừa đau vừa tức, hung hăng đẩy Trần Tấn Nhiên ra, nhưng mà anh lại càng nắm chặt lấy cổ tay của cô hơn, đau nhức đến mức tưởng chừng như sắp bóp nát hết cả xương cốt của cô ra đến nơi!


“Tôi đã đồng ý chuyện cô không cần phải nấu súp nữa chưa?” Trần Tấn Nhiên lạnh lùng nhìn thẳng vào cô, thấy bộ dạng của cô có vẻ lảo đảo sắp ngã đến nơi, lực đạo nơi tay không khỏi thoáng buông lỏng ra một chút, nhưng giọng nói vẫn lạnh như băng không hề thay đổi chút nào.


“Nhị tiểu thư nói không uống súp nữa, tôi còn đi nấu nồi súp kia để cho ai uống đây?”


Ương Ương đau đến mức trên đầu đầy mồ hôi, phía sau lưng cô bỏng rát, đau đớn đến khó nhịn.


“Không ai uống cô cũng phải đi nấu nồi súp đó! Tôi đã nói với cô hết lần này tới lần khác rồi, cô phải đi nấu ngay bây giờ!”


“Trần Tấn Nhiên, anh không phải là người, anh là đồ vô lại!” Ương Ương tức giận nổi điên, cô liều mạng đá anh, há mồm cắn vào trên cổ tay của anh, “Trần Tấn Nhiên, tôi liều mạng với anh, cùng lắm thì mọi người cùng nhau chết!”


“Cô… cô đúng là đồ điên khùng, cái người phụ nữ điên này!” Trần Tấn Nhiên bị cô cắn cực kỳ đau nhức, rốt cục anh vẫn phải hung hăng đẩy cô ra. Ương Ương lảo đảo mấy bước, thiếu chút nữa thì đã ngã lộn từ trên lan can ra bên ngoài. Ương Ương vẫn còn chưa tỉnh hồn, cô gắt gao túm lấy hàng lan can gỗ kia, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm. Cái người đàn ông kia, thực sự là một người đàn ông tuyệt tình máu lạnh, cô thề cô sẽ không bao giờ còn yêu mến anh nữa, một chút cũng sẽ không yêu mến nữa!


“Anh Tấn Nhiên, thôi quên đi, mọi chuyện coi như đã xong rồi, chúng ta trở về phòng thôi…”


Y Lan đứng không yên, cuống quít chạy xuống giữ chặt lấy Trần Tấn Nhiên vẫn đang còn tức giận, nhẹ giọng khuyên lơn. Y Lan liếc nhìn qua gương mặt trắng bệch của Tống Ương Ương, lúc này Ương Ương vẫn đang cắn chặt môi lại, dường như cô thật sự bị đau lợi hại, trong nội tâm của Y Lan thực sự cảm thấy có chút gì đó hơi áy náy.


“Thím Lý , thím mau chóng đỡ thiếu phu nhân trở về phòng một chút đi.”


Thím Lý nghe thấy Y Lan nói như vậy, liền cuống quít bước tới đỡ cho Ương Ương đứng lên. Cô cực kỳ vất vả di chuyển hai chân bước lên bậc thang, mãi cho đến lúc cánh cửa được đóng lại, cả người Ương Ương gần như ngồi liệt xuống trên mặt đất, nước mắt lại từng giọt thánh thót chảy ra ngoài.


“Thiếu phu nhân, ngài đang đau dữ dội lắm phải không? Để tôi đi mời bác sĩ nhé…” Thím Lý thấy bộ dạng cô cuộn mình lại khóc rống lên như vậy, trong lòng thím không khỏi một hồi một hồi đau đớn.


“Không cần đâu, thím Lý , cám ơn thím…Tôi chỉ muốn về nhà thôi, tôi về nhà mình ở vài ngày có được không?”


Ương Ương ngước gương mặt chan chứa đầy nước mắt lên, vừa khóc nức nở vừa lẩm bẩm hỏi.


“Được được, thiếu phu nhân, ngài dưỡng vết thương cho tốt, để tôi đi gọi điện thoại cho lão gia, để xin phép cho ngài đi về nhà ở mấy ngày…”


Thím Lý cũng hiểu được bây giờ Ương Ương trở về nhà mình ở vài ngày là tốt nhất, ít nhất không phải nhìn thấy cái cảnh thiếu gia và nhị tiểu thư anh anh em em như vậy đâm vào tim mình.


“Thím Lý , vì sao anh ấy lại chán ghét tôi như vậy chứ? Tôi đã làm sai chỗ nào đây…”


Ương Ương vừa nhắm mắt lại liền lập tức nhìn thấy nơi đáy mắt của anh tràn đầy vẻ chán ghét, trong lòng cô không khỏi một hồi một hồi đau đớn. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh liền yêu mến anh, nhưng mà lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, vậy mà lại chán ghét cô như vậy.


“Thiếu phu nhân, cô không có gì sai hết. Kỳ thật thiếu gia cũng không có gì sai, nhị tiểu thư cũng không sai. Mà cái sai ở đây chính là số mệnh của mấy người mà thôi.” Thím Lý ôm lấy Ương Ương, đỡ cô ngồi lên trên ghế sa lon, nặng nề thở một hơi thật dài.


“Nhị tiểu thư là đi theo chân phu nhân bây giờ gả tới đây, từ nhỏ đã sống cùng thiếu gia, là thanh mai trúc mã. Khi còn bé hai người cũng đã từng cãi nhau đánh nhau suốt ngày, nhưng mà về sau, hai người liền thích lẫn nhau.”


“Thím Lý, đã như vậy, vì sao hai người bọn họ lại không ở cùng một chỗ? Mà lại còn bắt Trần Tấn Nhiên phải cưới tôi về chứ?”


Ương Ương có chút khó hiểu, dù sao hai người cũng không phải là anh em ruột thịt, như vậy chẳng phải là thân càng thêm thân, sẽ càng tốt hơn sao?


“Bởi vì…” Thím Lý có chút khó xử, nhưng mà cuối cùng thím vẫn nói ra: “Bởi vì mẹ của nhị tiểu thư có thân phận quá thấp, trước kia, thanh danh cũng không được tốt lắm, lão gia cưới phu nhân về đã bị rất nhiều tiếng chê bai, đương nhiên sẽ không để cho thiếu gia lại lặp lại việc xấu đó. Huống chi, nhà họ Tống của cô lại có buôn bán qua lại với nhà họ Trần, cho nên giữa hai nhà mới phải có đám cưới như vậy.”


“Nhưng mà, đây là do cha chồng và mẹ tôi đề xuất ra, đâu có liên quan gì tới tôi đâu? Tất cả mọi việc tôi đều không được rõ ràng lắm. Tôi đây cũng chỉ là vì nghe lời mẹ, ngoan ngoãn gả tới đây mà thôi, vì sao anh ấy lại có thể chán ghét tôi như vậy chứ, lại còn nhất định cho là tôi đã phá hủy chuyện của anh ấy và nhị tiểu thư nữa chứ!”


Ương Ương khó hiểu, anh là người bị hại, mà cô cũng là người bị hại. Cô phải gả cho một con người xa lạ như vậy, chẳng lẽ là chính bản thân cô cũng nguyện ý hay sao? Nếu như có thể, chẳng lẽ cô lại không muốn mình được gả cho một người đàn ông mà mình thích hay sao?


Tuy rằng, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, thì trái tim bé nhỏ của cô đã rung động mất rồi.


Tuy rằng trái tim của cô đã từng có chút rung động, bản thân cô đã từng đơn thuần mà nghĩ rằng, cô muốn được luôn luôn sống cùng anh một cuộc sống thật tốt đẹp và hạnh phúc.


Chỉ là anh đã tự tay phá nát một phần chờ mong này của cô. Hiện tại, cô cũng không muốn còn phải nhìn thấy anh nữa, cũng chỉ cho rằng anh là con người xa lạ, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, cô sẽ không chút lựa chọn mà ly hôn với anh, tuyệt sẽ không quay đầu lại nhìn anh nhiều thêm một cái liếc mắt.


“Thiếu phu nhân, trong nội tâm thiếu gia cũng không được thoải mái, cho nên mới có thể nhìn bất cứ chỗ nào của cô cũng thấy không thuận mắt. Thiếu gia cũng coi cô giống như những người phụ nữ khác, trở thành thành những người chỉ yêu thích hư vinh phú quý. Cũng bởi vì trước kia thiếu gia đã nghe thấy nhiều lời đồn đại về thiếu phu nhân như vậy, cho nên mới trở thành chán ghét cô. Nhưng mà, thím Lý tin tưởng rằng, đến một ngày nào đó thiếu gia cũng sẽ nhận ra được thiếu phu nhân là người phụ nữ rất tốt. Thiếu gia cũng sẽ nhìn thấy điểm tốt của cô, thực sự sẽ đối xử với cô không hề giống như bây giờ nữa.”


“Sẽ có một ngày như vậy sao?” Ương Ương cúi đầu nhẹ nhàng nỉ non, nhưng nơi đáy mắt cô lại chỉ thấy một khoảng mờ mịt.


Thím Lý xức thuốc ở phía sau lưng cho cô, vừa an ủi cô vài câu, sau đó mới rời đi. Ương Ương một mình nằm ở trên mặt giường lớn, lăn qua lật lại không sao ngủ được, không biết qua bao lâu, cô mới ngủ thiếp đi trong sự hỗn loạn.


Cả một đêm Ương Ương gặp ác mộng không ngừng. Cô gả tới đây vừa vặn một tuần, nhưng lại như bị sống ở trong địa ngục đằng đẵng suốt một năm.


Sáng sớm lúc thức dậy, Ương Ương ăn mặc chỉnh tề, thu thập một chút hành lý, vừa ra khỏi cửa, chợt nghe thấy tiếng nói của Trần Tấn Nhiên và Trần Y Lan đang trò chuyện với nhau cực kỳ vui vẻ trong phòng khách. Ương Ương đứng ở trên bậc thang trong chốc lát, nhưng cuối cùng cô vẫn tiếp tục đi xuống dưới. Vẻ mặt cô không chút biểu cảm, kéo theo chiếc va li đi xuống lầu, đến nhìn cũng không nhìn hai người một cái liếc mắt…


“Chị dâu… Chị đi đâu vậy?” Y Lan liếc nhìn cô, sự vui vẻ nơi đáy mắt chợt ngừng lại, liền biến đổi thành vẻ mặt khiếp nhược.


Trần Tấn Nhiên vừa nghe thấy Y Lan nói như vậy, cũng quay đầu lại theo. Anh liền nhìn thấy Ương Ương, trên người cô mặc một chiếc áo khoác gió ngắn màu trắng đang đứng ở nơi đó, mái tóc chải chỉnh tề buông xõa ở trên vai, khuôn mặt trắng bệch, tuy vẻ mặt không hề biểu lộ, nhưng bộ dáng của cô lại rất bình thản.


“Mẹ tôi gọi điện thoại nói tôi về nhà ở vài ngày.” Ương Ương nhẹ nhàng nở một nụ cười. Cô cũng không có quá nhiều thành kiến đối với Trần Y Lan, mà ngược lại, cô vẫn hết sức thông cảm với cô.


Không thể được sống cùng một chỗ với người đàn ông mà mình yêu thích như vậy, thực sự là một sự tra tấn không phải là nhỏ.


“Chị dâu, tôi vừa về đến đây, chị lại muốn rời đi, người khác sẽ nghĩ về tôi như thế nào đây? Lại còn tưởng rằng Y Lan ức hiếp chị dâu kia đấy…”


Y Lan cúi đầu xuống vẻ đầy uất ức, liếc nhìn Trần Tấn Nhiên vẻ bất an, đưa tay ra nhẹ nhàng kéo Trần Tấn Nhiên, “Anh Tấn Nhiên, anh mau chóng bảo với chị dâu ở lại đây đi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK