Trần Tấn Nhiên gọi điện thoại cho Tần Thiếu Dương, muốn hỏi xem tình hình như thế nào. Nhưng thật bất ngờ, không chờ Trần Tấn Nhiên lên tiếng, Tần Thiếu Dương đã lên lớp cho anh một hồi về cách giữ gìn tình cảm vợ chồng. Trần Tấn Nhiên lười phải nghe những lời dài dòng kia, một phát cúp luôn điện thoại. Hiện tại anh mới thật sự tin rằng, Tần Thiếu Dương này một khi gặp mặt Bội Nghi, lập tức sẽ biến động kinh tâm, hóa thân thành Đường trưởng lão. Hiện tại cái đức hạnh thối của Tần Thiếu Dương xem ra lại còn nghiêm trọng hơn trước kia rồi, tám phần… Haiz! Ngay cả Tần Thiếu Dương cũng đã hòa hợp lại với Bội Nghi rồi, gương vỡ giờ cũng lại lành rồi. Trong số bạn bè giờ chỉ còn sót lại một mình anh cô quạnh một thân một mình… Trần Tấn Nhiên ném điện thoại di động, một mình ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu buồn bực. Sau khi rít mấy hơi thuốc lá, đến cuối cùng thì anh đã nghĩ thông suốt.
Mẹ kiếp! Tần Thiếu Dương là đại ca xã hội đen như vậy, sau khi uống rượu say cũng vẫn có thể làm được cái việc vừa gọi điện thoại, vừa khóc thút thít vừa nói những lời tỏ tình cẩu huyết như đùa giỡn. Vậy tại sao anh lại không thể quang minh chính đại theo đuổi vợ trước của mình mang trở về được chứ?
Trần Tấn Nhiên gọi một cú điện thoại tới công ty, dặn dò thư ký công việc mấy ngày tới thì chuyển sang bên Phó tổng Kỳ Chấn ở bên kia.
Bên này Trần Tấn Nhiên vừa mới dừng máy, thu thập một chút lên xe, thì bên kia điện thoại của Kỳ Chấn đã gọi đến liên tục như đoạt mệnh đuổi theo anh. Trần Tấn Nhiên vừa lái xe vừa lắp ống nghe vào tai: “Gọi tôi có việc à Kỳ Chấn?”
“Mẹ kiếp! Cậu lại muốn đi tìm đường chết hay sao vậy hả, tại sao lại giao toàn bộ công việc của mình lại chô như vậy chứ? Hả? Cậu nói xem, cậu có một mình độc thân, Dieenndkdan/leeequhydonnn không làm việc thì cái làm gì đây?”
“Mẹ kiếp!” Hiện tại một từ mà Trần Tấn Nhiên không muốn nghe đến nhất chính là cái từ độc thân kia!
“Kỳ Chấn, hiện tại tôi đây phải theo đuổi bà xã mang về bằng được. Cậu có phải là anh em hay không hả? Là anh em với nhau có phải chúng ta nên giúp đỡ quan tâm đến nhau một chút hay không? Trong ba tội bất hiếu, không có người nối dõi là tội lớn nhất đó. Tôi nói cho cậu biết, tôi mà không có con cái, tất cả tội lỗi sẽ trút hết lên đầu cậu đó!”
Kỳ Chấn sửng sốt, phải một lúc lâu sau anh mới tỉnh ngộ lại, trực tiếp cất giọng mắng cho Trần Tấn Nhiên một trận: “Con mẹ nó chứ! Nếu cậu đã sớm biết như vậy tại sao còn làm cái chuyện đó? Bây giờ ly hôn cũng đã được ba năm rồi cậu mới nhớ tới mình còn có bà xã nữa phải không? Tôi nói cho cậu biết, cũng chỉ có Ương Ương tính khí hiền lành thì mới chịu đựng được cậu mà thôi! Chuyện này nếu như đổi chỗ thành Văn Tĩnh, thì khỏi phải nói…”
Giọng nói bên kia chợt hạ thấp xuống, tựa như là anh đã cẩn thận che ống nghe đi: “Chuyện này nếu mà đổi lại thành Văn Tĩnh, thì cô ấy đã sớm xé xác cậu ra mà ăn tươi nuốt sống rồi! Như vậy vẫn còn là nhẹ đó, cô ấy không túm lấy cậu mà chỉnh cho đầy đủ tứ phía Đông Nam Tây Bắc thì mới là lạ!”
“Phải, cậu cứ việc quay lại mà đối phó với vợ mình đi, cứ lo cho thân cậu là được rồi! Tôi cúp máy đây, mấy ngày này cực khổ cho người anh em rồi, hôm nào tôi và Ương Ương sẽ mời hai vợ chồng cậu uống rượu.”
“Mẹ kiếp! Cậu ấy à, chữ Bát (八) còn không biết viết chổng đít lên…”
Kỳ Chấn còn chưa kịp nói xong, Trần Tấn Nhiên đã rút ống nghe, lúc này anh vừa mới ra khỏi cửa, đã thấy có nhiều điềm xấu rồi!
Khi Trần Tấn Nhiên phong trần mệt mỏi chạy tới nơi Ương Ương ở, thì Ương Ương đã không còn ở quán cà phê nữa. Cô đang cùng một trai đẹp đi ăn tối ở một nhà hàng Tây có phong cảnh rất tao nhã.
Cái cậu trai đẹp trai đó chính là người dưới quyền của anh họ một người bạn cùng học thời đại học với cô, đồng thời là bạn học của con trai chị họ của một nhân viên của cô. Dáng dấp tuấn tú lịch sự, càng đáng quý hơn nữa chính là, cậu ta không phải là một người “cực phẩm” (*).
(*) Từ cực phẩm ở đây tác giả dùng với nghĩa xấu giống như từ “tiểu bạch kiểm” (mặt trắng – chỉ người đàn ông được phụ nữ bao nuôi)
Trời ạ, đi dạo trên đường đã lâu, phải biết rằng có thể gặp được một người đàn ông không “cực phẩm” như vậy đáng quý…
Ương Ương giống như một chú chim cút nhỏ đang cố gắng kìm giữ sự căng thẳng, ưu nhã quấy ly cà phê truớc mặt. Còn người đàn ông đang ở phía đối diện kia, ánh mắt ôn hòa giống như nắng ấm mùa hè bao phủ lên trên khắp cả người Ương Ương, tràn đầy vẻ dễ chịu không nói ra được.
Có một khoảnh khắc, Ương Ương chợt suy nghĩ, tìm một người không đến nỗi đáng ghét để gả cho… như vậy cũng rất tốt!
“Ương Ương, em đang suy nghĩ gì vậy?” Giọng nói của người đàn ông kia nghe cũng cảm thấy rung động khác thường. Ương Ương lo sợ nghi hoặc ngẩng đầu lên, cười lên một tiếng ròn rã: “Ha ha… Không có gì…”
Đầu lông mày của Lâm Tử An thoáng nhíu lại, đẩy đồ ăn ở trước mặt mình đến trước mặt cô: “Em nếm thử món này một chút xem sao, đây là món gan ngỗng ngâm chính tông nhất của nhà hàng này đó!”
Sự khéo léo tao nhã lại được tăng thêm quá mức.
Ương Ương thầm thừa nhận trong lòng, nụ cười của cô lại càng thêm sâu hơn, còn cố ý để cho lúm đồng tiền lộ rõ trên gương mặt của mình.
Lâm Tử An cảm thấy trái tim mình có chút rung động, vừa vặn có một lọn tóc mai của cô chợt bị tung ra, xõa xuống một bên, Lâm Tử An đưa tay vừa định vén lại tóc cho cô …
“Ương Ương…”
Ương Ương thề, cả đời cô cũng chưa từng bao giờ nghe thấy một giọng nói buồn nôn như vậy từ trong miệng một người đàn ông thở ra…
Hiển nhiên Lâm Tử An cũng chú ý tới, kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một người đàn ông phong thí tinh thần tuấn lãng đang chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ. Tay của anh, một tay thì vén lại lọn tóc mai cho Ương Ương, tay kia thân mật bám nhẹ vào vai của Ương Ương…
Lâm Tử An ngẩn người ra, có chút ngượng ngùng thu tay tại, nhìn Trần Tấn Nhiên vẫn giữ vẻ lễ độ như cũ: “Vị tiên sinh này, anh là ai?”
“Ách! Chắc anh không biết tôi đâu, tôi là ông xã của Ương Ương!”
Trần Tấn Nhiên nói khoác mà không biết ngượng, cũng không để ý Ương Ương mặt đã đen lại. Anh kéo cái ghế ở bên cạnh cô rồi ngồi xuống, cười dài nhìn biểu cảm trên mặt Lâm Tử An. Đáy lòng Trần Tấn Nhiên cũng cảm thấy sợ! Má ơi, người đàn ông này thoạt nhìn thế nào cũng là người rất có khuôn phép… Nếu như anh đến muộn mấy ngày…
Nhất định là, nhất định là bà xã của anh cũng đã bị người này cướp đi rồi!
Trần Tấn Nhiên không khỏi thoáng rùng mình một cái, cảm thấy vạn phần may mắn vì mình tới đúng thời điểm. Mẹ kiếp! Mới vừa rồi, vốn dĩ anh vẫn dự định chỉ ở đứng bên ngoài để quan sát tình địch một lát. Có câu nói rất hay, biết người biết ta, mới có thể hiểu địch hiểu ta, mới trăm trận trăm thắng. Như vậy có đúng hay không? Nhưng anh thật sự cảm thấy trong lòng đầy sự bi thương và thúc giục. Bên này không đợi đến năm phút đồng hồ trôi qua, Trần Tấn Nhiên liền thấy trên mặt vợ trước của mình tràn ngập vẻ thẹn thùng, nhưng lại vẫn làm ra vẻ nghiêm trang xấu hổ, giả bộ như một thục nữ như muốn lừa gạt anh chàng đẹp trai của nhà người ta vậy.
Đợi thêm mấy phút nữa, thấy gã trai đẹp kia bắt đầu để lộ ra sự chững chạc của mình với cái đuôi to và bản tính của loài sói, anh đã muốn động tay động chân rồi. Lần này Trần Tấn Nhiên không thể đứng yên được nữa, không thể làm gì khác hơn, anh liền nhảy lên đi vào bên trong.
Chương 50: Chương 48.2
Hiệp 1, Trần Tấn Nhiên đại thắng, vẻ mặt không khỏi dương dương đắc ý, vừa coi chừng Ương Ương, vừa nhìn Lâm Tử An ở phía đối diện, vẻ mặt đầy sự khiêu khích.
Ai ngờ, Lâm Tử An kia cũng là một người đàn ông phúc hắc (*), anh ngồi ở bên này an an ổn ổn, nâng ly cà phê lên, nhấp một ngụm vẻ đầy tao nhã, cười dài nhìn Trần Tấn Nhiên buông một câu: “À, tôi đã từng nghe thấy Ương Ương đề cập về anh.”
(*) Phúc hắc: Hiểu theo nghĩa đơn giản, đây là cụm từ thường được dùng để chỉ về một người có tính nham hiểm, biểu hiện ra ngoài thường có vẻ rất lương thiện, nhưng trong lòng lại luôn luôn suy nghĩ đến những điều gian trá.
Trần Tấn Nhiên càng thêm đắc ý, Ương Ương ấy thế mà lại nói chuyện về ông xã của mình với người khác như vậy! Đã vậy thì việc gì anh còn phải lo lắng đến cọng lông tơ nữa chứ!
Lâm Tử An thấy Trần Tấn Nhiên sắp như bay bổng lên rồi, lại khẽ mỉm cười, nói tiếp một câu: “Ương Ương có nói về anh, anh chỉ chồng trước của cô ấy mà thôi, hơn nữa hai người cũng đã ly hôn được ba năm rồi.”
Nụ cười của Trần Tấn Nhiên lập tức cứng ngắc lại ở trên mặt. Anh như cười như không cười, tựa như khóc nhưng cũng không phải là khóc. Quả nhiên thằng nhóc này cũng thuộc loại biết ăn biết nói khá tốt.
Ương Ương nín nhịn nửa ngày, thiếu chút nữa cô đã phì một tiếng bật cười.
Cô cũng đã từng nghe mấy nhân viên phục vụ trong quán nói rằng, thoạt nhìn Lâm Tử An đẹp trai lịch sự như một công tử, hơn nữa còn là một người rất hiền hòa, nhưng mà tiếp xúc lâu với anh một chút thì mới biết anh là một người rất độc miệng. Nếu như ai đó đắc tội với anh, anh rất am hiểu trong việc dùng lời nói chọc cho người ta một kích trí mạng nhưng vẻ mặt vẫn không hề đổi sắc.
Hiệp 2, Trần Tấn Nhiên bại hoàn toàn.
“Trần Tấn Nhiên.” Ương Ương ho khan lên mấy tiếng, vừa đẩy đẩy người khác, ôn hoà nói: “Anh có chuyện gì sao?”
Trần Tấn Nhiên liếc nhìn cô một cái, nơi đáy mắt lộ rõ sự cô đơn hiu quạnh. Anh nhìn sâu vào trong ánh mắt Ương Ương, dù thế nào cũng chỉ thấy ở bên trong đó không hề có sự lưu luyến, tất cả biểu cảm trong đó đều là sự lạnh nhạt lẫn giễu cợt! Có lẽ, Ương Ương đã thật đãsự quyết định quên anh đi để bắt đầu lại cuộc sống mới lần nữa.
Bội Nghi có thể hòa hợp lại với A Dương được như vậy, nguyên nhân là vì Bội Nghi vẫn còn ở yêu A Dương. Nhưng mà Tống Ương Ương, có lẽ cô đã sớm không còn yêu thương anh nữa rồi.
Trần Tấn Nhiên đứng lên, miệng thoáng nhéch ra mộ nụ cười cứng ngắc: “Không có chuyện gì đâu, chẳng qua là tôi chỉ tới thăm em một chút thôi! Hai người cứ tiếp tục nói chuyện nhé, tôi đi trước, ở công ty còn có rất nhiều việc.”
Anh nói xong, mi tâm của Tống Ương Ương thoáng nhíu lại, trong giọng nói có một chút tức giận: “Tuyết đang rơi lớn như vậy tuyết anh còn chạy tới đây để làm cái gì chứ!”
Trần Tấn Nhiên thoáng nợ một ý cười tự giễu, liếc nhìn cô một cái thật sâu: “Về sau tôi sẽ không tới đây nữa!”
Anh nói xong, xoay người rời đi, ra khỏi nhà hàng Tây. Ương Ương hơi mím đôi môi lại, thấy anh nhanh chóng đi ra ngoài như vậy, rất nhanh trên người anh tuyết đã rơi xuống phủ trắng xóa một tầng. Trong lòng Ương Ương bỗng cảm thấy có một chút chua xót không nói ra được. Lần này cô làm như vậy chắc chắn sẽ làm cho anh thật sự chết tâm rồi!
Như vậy cũng tốt, quả thực là rất tốt, rất tốt.
Tiếp tục ngồi một lúc nữa, cô cũng cảm thấy có chút không được yên lòng. Dường như Lâm Tử An cũng nhìn ra được cô có điều gì đó không đúng lắm, sự vắng vẻ trong tròng mắt của anh ngày càng hiện rõ hơn: “Ương Ương, em có muốn đi xem tình hình thế nào hay không?”
Ương Ương lập tức lắc đầu, cắn môi dưới thật chặc: “Không cần đâu, chúng ta trở về đi thôi.”
Cô là một người phụ nữ rất hay mềm lòng, nhưng mà quan trọng nhất, cô lại còn là một người phụ nữ cực kỳ cố chấp, dù có chết cũng không chịu thay đổi.
Nếu như ban đầu cô đã quyết tâm chia tay rồi, thì từ đó sẽ không bao giờ còn nghĩ tới chuyện hòa hợp lại nữa.
Lâm Tử An cũng không phản đối, gọi tới người hầu bàn tới tính tiền, sau đó hai người liền đi ra khỏi phòng ăn.
Thời điểm đi ra đến bên ngoài, Lâm Tử An để cho Ương Ương đứng ở dưới mái hiên chờ, còn mình bước nhanh đi lấy xe. Trước khi đi, anh chợt nghe được một câu nói mang đầy sự lo âu: “Hôm nay sao tuyết lại rơi lớn như vậy chứ!.”
Lâm Tử An thoáng ngẩn người ra. Anh quay đầu nhìn lại, ánh mắt của Ương Ương đang nhìn về nơi xa có chút mờ mịt, lại có một chút thương tâm, còn có, thêm mấy phần lo lắng trong đó.
Lâm Tử An đưa Ương Ương về nhà, lại dặn dò cô mấy câu rồi mới đóng cửa xe rời đi. Ương Ương lên lầu, mở cửa, tắm nước nóng, sau đó vùi ở trong chăn xem ti vi. Mắt nhìn thấy sắc trời đã trở nên tối đen, mà lúc này, bên ngoài cửa sổ tuyết cũng đang lặng lẽ rơi, càng ngày càng lớn.
Ương Ương ngồi xem ti vi mà trong lòng cảm thấy có chút bất an. Không hiểu tại sao trong lồng ngực cô, tim cứ đập thình thịch rất mạnh, rốt cuộc chính cô cũng không biết là thế nào nữa.
Ương Ương đi xuống giường, rót một chén nước nóng, uống một hơi hết sạch chén nước, nhưng vẫn không thể nào bình ổn lại được nhịp đập của trái tim vẫn cứ đập thình thịch mạnh mẽ. Đến cuối cùng, Ương cũng không thể kiềm chế nổi bản thân được nữa. Cô mở điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của thím Lý mà ngày trước cô đã lưu lại trong danh bạ. Hiện tại cô đã đổi số điện thoại mới, nhưng thím Lý cũng không biết số mới này của cô. Thế nào mà cô vẫn giữ lại được điện thoại của thím Lý, bây giờ tìm thấy, thực sự Ương Ương cảm thấy vạn phần may mắn.
Điện thoại rất nhanh đã thông, vừa nghe quả nhiên Ương Ương đã nghe thấy giọng nói của thím Lý cực kỳ gấp gáp nóng nảy: “A lô, cô tìm ai vậy?”
Ương Ương thoáng một chút chần chờ, nhưng rồi cô cũng không có thời gian để suy nghĩ thêm. Không thể làm gì khác hơn, Ương Ương đành nhắm mắt mở miệng nói: “Thím Lý, là cháu, Ương Ương đây…”
Quả nhiên thím Lý ở đầu dây bên kia tựa như là đã bị dọa sợ vậy, thật lâu sau thím mới phản ứng lại được: “Ôi trời ơi, là thiếu phu nhân đấy hả?”
Thím Lý vẫn không thể nào đổi được cách xưng hô với cô. Ương Ương không khỏi cười khổ một tiếng: “Thím Lý à! Vâng! Là cháu, Ương Ương đây ạ! Cháu có chuyện muốn hỏi thím…”
Còn không đợi cho Ương Ương nói hết cả một câu, ở đầu điện thoại bên kia thím Lý đã kêu la ầm ĩ tựa như lửa bốc lan sang cháy nhà vậy: “Thiếu phu nhân! Trời ơi, cô gọi điện thoại tới thật đúng lúc. Thiếu gia đã xảy ra chuyện rồi, bây giờ cậu ấy vẫn đang còn phải cấp cứu ở trong bệnh viện đó! Tôi đang chuẩn bị chạy tới bệnh viện đây… Lão gia cũng bị kinh động một hồi, ngài cũng đã bay cả đêm, sắp trở về đến đây rồi.”
Ương Ương nghe thấy trong bụng cực kỳ hoảng hốt. Bố chồng cô vẫn luôn ở Singapore, nếu như không có chuyện gì lớn xảy ra, thì tuyệt đối ông cụ sẽ không trở về trong nước như vậy. Bây giờ nghe thím Lý nói ông cụ đã phải bay cả đêm để trở lại trong nước thế này, đương nhiên là trong nhà đã xảy ra chuyện lớn gì rồi…
Ương Ương không dám nghĩ thêm điều gì nữa, chỉ cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, liền luôn miệng hỏi thăm thím Lý: “Trần Tấn Nhiên thế nào? Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao anh ấy lại phải đi bệnh viện? Có phải tình hình rất nghiêm trọng hay không?”
“Bị tai nạn xe cộ! Cũng không biết thiếu gia đã xảy ra chuyện gì… đang yên đang lành, không hiểu thế nào mà lại đâm vào hàng lan can của đường cao tốc…, xe cũng bẹp…”
Ương Ương ngồi liệt ở trên giường lớn, lúc này trong đầu cô đều tràn ngập những lời nói đau lòng mà thím Lý vừa mới nói kia…, xe vọt ra khỏi đường cao tốc, báo hỏng… Bị thương rất nặng, hôn mê sâu, khả năng tỉnh lại chỉ có khoảng ba mươi phần trăm…